Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 247: Kích đồ địa lão




Tiếng quát của Cố Sở nhất thời khiến cho Cao Vô Cầu có chút kinh nghi, thần sắc trở nên ngưng trọng nhìn tới.
Chỉ thấy toàn thân Cố Sở bùng lên quang mang rực rỡ, trường kích trong tay lần đầu tiên trở vào trạng thái chiến đấu, toát ra khí tức chí cường chí cực.
- Phong Thiên Lạc Địa thức thứ hai – Phách Trảm Thiên Hoang.
Cố Sở gầm lên như muốn rách tan cả cổ họng, trường kích trong tay vung lên rực rỡ, phách ra một chiêu mạnh nhất cuộc đời mà lão từng thi triển, Phách Trảm Thiên Hoang.
Sắc mặt Cao Vô Cầu đại biến, rốt cục hiểu được hàm ý trong câu nói kia của Cố Sở. Một chiêu này, hắn vô pháp đón đỡ, dù cho có nắm trong tay Đồ Hoàng – Diệt Thánh cũng không thể. Phách Trảm Thiên Hoang, đã vượt qua phạm vi chiến lực của Quy Nguyên bước thứ nhất, hắn chỉ là một kẻ mới chạm vào ngưỡng cửa Quy Nguyên, đối diện nghênh đón thì chỉ có con đường chết.
Nổ tung hỗn độn, Phách Trảm Thiên Hoang va chạm với Đồ Hoàng – Diệt Thánh thì bạo ra điên cuồng sức mạnh, che rợp lên toàn bộ bầu trời. Cao Vô Cầu còn chưa biết kết quả giao chiến thế nào, thinh không đã vang lên tiếng gào thét như điên của Cố Sở, doạ cho hắn kinh hồn táng đảm.
- Phong Thiên Lạc Địa thức thứ ba – Kích Đồ Địa Lão.
Hãi nhiên cực cùng, nội tâm của Cao Vô Cầu gần như lâm vào trạng thái hoảng loạn nhất, không chút do dự triệu hồi về Thanh Mai Bất Diệt Vô Sinh chung. Hắn điên cuồng tế ra bản mệnh chân huyết, thúc giục ra trạng thái phòng ngự cao nhất của nó hòng bảo vệ lấy bản thân.
Hắn biết, dù cho Đồ Hoàng – Diệt Thánh đã hợp nhất, cường đại đến không thể hình dung được, nhưng có ngăn cản được một chiêu Phách Trảm Thiên Hoang còn khó nói. Vậy mà Cố Sở còn đánh ra Kích Đồ Địa Lão, so với Phách Trảm Thiên Hoang còn mạnh hơn một bậc, chỉ với thân thể này của hắn làm sao có tư cách chống đỡ.
Đó là sức mạnh tuyệt đỉnh, là thứ mà không phải là thực lực hiện tại của hắn có thể ngăn trở được.
- Đoàng… àng…
Nổ lớn vang xa!
Thế giới lúc này gần như muốn sụp đổ, không gian chỉ còn lại một màu trắng xoá của năng lượng. Toàn bộ Tuyết Vũ đại lục thời khắc đó đều trở nên sáng chói như ban ngày, quang mang rực rỡ. Vạn vạn sinh linh điên cuồng run rẩy, hoảng sợ nhìn lấy trời cao, tựa như đang lâm vào tận thế.
Mà cách xa nơi này hơn trăm dặm về các hướng, liên tiếp có bóng người đang bỏ chạy liền bị sóng năng lượng quét qua, thê thảm rơi xuống đại địa. Không chỉ đám người Cao Gia cùng tứ đại hộ pháp, mà ngay cả đám người Cố Hùng cũng không ngoại lệ.
Cũng may là, vị chí đại chiến của hai người Cố Sở lúc này đã trên tận trăm dặm thinh không, cho nên phạm vi đại địa bị tàn phá cũng không quá lớn, chỉ có mấy dặm đại hoang mà thôi. Nếu hai người khai chiến trên đại địa, chỉ sợ không chỉ huỷ diệt trăm dặm đại hoang, mà còn phá xuống hàng chục dặm lòng đất, khiến cho địa tầng của cả đại lục lâm vào hỗn loạn, hạo kiếp vô cùng.
Mà lúc này, khi mà năng lượng loạn lưu tiêu tán ra bốn phương, để lại không gian nơi đại chiến trong veo không tạp chất, lững lờ lặng lẽ. Cố Sở ngự ở trên trời cao, đầu tóc rối tung vương vấn trên vai, quần áo rách nát thấm ra đợt đợt máu tươi, đáng sợ vô cùng.
Dĩ nhiên, lão đánh ra liên tiếp hai thức của Phong Thiên Lạc Địa, cũng có phần quá sức, thậm chí còn bị chính năng lượng dư ba làm cho bị thương không nhẹ. Đó là cái giá phải trả khi cưỡng ép thi triển ra Kích Đồ Địa Lão, một thức này, không phải thứ mà tu vi hiện tại của lão có thể khống chế được.
Nhưng, lão rốt cục đã thắng.
Chỉ thấy bên dưới đại địa đổ nát, một cái thân ảnh toàn thân nhiễm máu nửa quỳ nửa ngồi trên đá vỡ, hồng hộc thở dốc. Bên cạnh hắn không xa là một cái chuông đồng lớn, tuy vẫn toả ra quang mang nhưng thập phần ảm đạm, tựa như đã đuối sức, phát không ra sức mạnh.
Đồ Hoàng – Diệt Thánh càng thêm thê thảm. Quang mang thần thánh đã sớm tiêu tán không còn, bị đánh trở về nguyên dạng, chẳng khác nào một cây cung và một cây tiễn tầm thường nằm ở gốc cây vỡ toác xa xa.
Một trận siêu cấp đại chiến cứ như vậy kết thúc, vô địch thiên kiêu đại bại bởi Quy Nguyên.
Nắm lấy Phong Thiên Lạc Địa kích, Cố Sở không thèm để ý đến thương thế của mình, bay tới trước mặt của Cao Vô Cầu. Nhìn lấy tên hậu bối kém mình cả mấy ngàn tuổi đang quỳ gối, vẻ mặt lão ánh lên tia phức tạp không nói nên lời.
- Ta thua, ra tay đi.
Ngước khuôn mặt đầy máu lên nhìn vào Cố Sở, thần sắc của Cao Vô Cầu không có chút sợ hãi, mà tràn đầy kiên định nói ra. Đây là một trận chiến mà hắn lựa chọn, mặc dù không thật sự công bằng, nhưng là hắn tuyệt không hối hận.
Lấy chiến làm đạo, cuộc đời hắn đã sớm định sẵn một kết cục như thế. Dù cho hôm nay không chết bởi Cố Sở, thì cũng sẽ có một ngày hắn chết trong tay cường giả mạnh mẽ khác. Đối với một kẻ cuồng chiến như hắn, chấp nhận cái chết không hề đáng sợ, đáng sợ là không dám chấp nhận bản thân mình thua cuộc.
Cố Sở nhìn hắn một hồi, sau đó ánh mắt trở nên lạnh đi, chầm chậm giương lên trường kích. Lão mặc dù chiến thắng Cao Vô Cầu, nhưng là chiến thắng không chút vẻ vang gì. Tên tiểu bối này quá mức đáng sợ, không chỉ có thiên phú khiếp người, mà cơ duyên càng thêm khủng bố. Chỉ riêng việc đoạt được Đồ Hoàng – Diệt Thánh và Thanh Mai Bất Diệt Vô Sinh chung, cũng đủ khiến cho biết bao kẻ tự nhận mình cơ duyên nghịch thiên phải cúi đầu xấu hổ.
Chẳng qua, lão thưởng thức hắn, nhưng không đồng nghĩa với việc lão sẽ buông tha cho hắn. Nếu đã là kẻ thù với nhau, thì hắn phải chết.
Đầu kích sắc lạnh nhẹ nhàng đâm xuống, Cố Sở quyết đoán xuất chiêu, muốn một kích đoạt mạng của Cao Vô Cầu. Nhưng khiến cho lão kinh sợ là mũi kích vừa chạm vào mi tâm của đối phương, liền xuất hiện sự phản kháng kịch liệt. Mặc cho lão dùng lực lớn thế nào, cũng không thể điều khiển được nó tiến tới, thậm chí bản thân còn bị đẩy lùi về sau mấy bước, sắc mặt tràn đầy kinh nghi.
Phong Thiên Lạc Địa kích không cho phép lão giết chết Cao Vô Cầu.
Thân kích run lên, một luồng ý niệm thượng cổ chớp mắt truyền vào tâm thức lão. Mãi cho tới hồi lâu sau đó, nét mặt nghi hoặc của lão mới dần dần tan biến, rồi nhanh chóng chuyển thành vẻ hiểu ra mọi chuyện, bất giác mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Cao Vô Cầu đang chờ chết, lão vuốt vuốt chòm râu, ra vẻ cao thâm mạt trắc mà nói:
- Ngươi sau này đi theo ta đi.
Giọng điệu của lão có phần cao cao tại thượng, như là đang ra lệnh cho Cao Vô Cầu, không cho phép phản kháng.
Cao Vô cầu còn đang thắc mắc vì sao lão không ra tay, nhưng khi nghe thấy lời này thì nhất thời trở nên giận dữ, tôn nghiêm của cường giả trỗi dậy làm cho khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, nghiến răng nói ra:
- Cố Sở, ngươi mặc dù đánh bại ta, nhưng không đồng nghĩa với đánh bại được tôn nghiêm của Cao Vô Cầu này. Muốn chém muốn giết, cứ ra tay, ta không lời oán trách. Nhưng nếu như muốn ta thuần phục ngươi, đừng hòng. Ngươi không có tư cách đó.
Lời nói tràn đầy ngạo khí, Cao Vô Cầu nhìn chằm chằm vào Cố Sở, ánh mắt loé lên sự căm hận và giận dữ. Nếu chẳng phải bản thân đã không còn sức lực để tái chiến, hắn đã sớm lao vào cùng lão mà chém giết rồi. Lão lại muốn thu hắn làm thủ hạ, đây tuyệt đối là chà đạp lên tôn nghiêm của cường giả như hắn.
Cao Vô Cầu, có thể bại, không thể nhục.
Cố Sở nghe lời của Cao Vô Cầu, không có tỏ rõ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt cười, nói ra:
- Ngươi thật sự muốn chết hay sao? Cũng tốt, ngươi đi trước một đoạn đi. Không lâu đâu, lão phu sẽ đem Cao Gia tận diệt bồi táng cùng ngươi, để cho ngươi ở trên đường luân hồi không phải cô đơn.
Nói xong, đôi môi của lão không tự chủ được khẽ nhếch, lộ ra vẻ khiêu khích.
Cao Vô Cầu nghe một lời này, sắc mặt đại biến, hoá thành dữ tợn thét lên:
- Cố Sở, ngươi vô sỉ. Đường đường là Quy Nguyên cường giả lại đi tính toán một đám người nhỏ yếu, ngươi không xứng đáng với sức mạnh của mình.
Cố Sở như nghe được thứ nực cười nhất trên đời này, ngửa mặt cười lớn. Một hồi sau mớt cúi xuống, lành lạnh nhìn lấy Cao Vô Cầu:
- Vô sỉ? Cao Vô Cầu ơi Cao Vô Cầu, ngươi sao không nghĩ tới lúc trước Cao Gia các ngươi cấu kết với đám phản đồ Tứ tổ muốn diệt Cố Gia của ta? Lúc đó các ngươi có nghĩ đến việc tính mạng của đám hậu bối nhỏ yếu của Cố Gia hay chăng? Các ngươi muốn dồn con cháu ta vào chỗ chết, ta diệt các ngươi thì lại có là gì?
Cao Vô Cầu nhất thời cứng họng, không phản kháng được câu nào. Hành động hướng đến Cố Gia lần này là do các vị lão tổ của Cao Gia quyết định, hắn mặc dù không tán thành nhưng cũng không có phản đối, thậm chí còn nhận nhiệm vụ bảo hộ hai người Cao Cơ đi giết người Cố Gia, thì bây giờ lấy tư cách gì để nói Cố Sở đây?
Cố Sở không nhìn hắn, mà ngước mặt lên trời, đôi mắt bắn ra tinh quang chói sáng:
- Còn việc xứng đáng với sức mạnh, ha ha, nực cười! Sức mạnh là do bản thân ta nỗ lực phấn đấu mà đạt được, chẳng phải các ngươi, cũng chẳng phải thế nhân ban cho, các ngươi có tư cách gì bình xét ta xứng đáng với nó hay không?
Nói xong lời này, trong lòng của Cố Sở bất giác hiện lên một cái bóng hình quen thuộc. Thế gian này, có lẽ chỉ có hắn, chỉ có duy nhất hắn mới có tư cách bình xét lão có xứng đáng với sức mạnh của mình hay không. Bởi vì, hắn là người đã ban cho lão tất cả mọi thứ, tất cả.
Cao Vô Cầu lặng yên không nói, cúi gục đầu. Lựa chọn giữa gia tộc và tôn nghiêm, hắn không biết phải lựa chọn thế nào. Đối với một kẻ cuồng chiến như hắn, tôn nghiêm so với tính mạng càng thêm quan trọng. Trừ khi trên đời có người có thể dùng chiến lực tuyệt đối khiến hắn thật sự tâm phục khẩu phục cúi đầu. Cố Sở, mạnh, nhưng còn chưa đủ.
- Ta không thể!
Muốn hắn cúi đầu trước Cố Sở là điều không tưởng, so với chết còn đau hơn vạn lần. Nhưng, gia tộc là nơi hắn trưởng thành, là nơi giúp hắn trở thành cường giả.
Cố Sở như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, mỉm cười lại nói:
- Ta chưa từng nói muốn ngươi trở thành thủ hạ của mình, ta còn chưa có được tư cách đó. Để ngươi đi theo, chỉ là cho ngươi một cơ hội bái kiến một người mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.