Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 241: Bẫy




- Ngươi nói cái gì?
Râu tóc của Tứ tổ đều như run lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lục tổ đã loé ra sát ý. Lục tổ bối phận so ra còn kém lão đến mấy bậc, vậy mà dám không coi lão ra gì. Nếu như trước đây còn có Nhị tổ chống lưng lão phải e ngại một hai, nhưng bây giờ Nhị tổ tự thân khó bảo toàn mà đối phương vẫn dám phách lối với lão, quả thực muốn chết.
Trong nháy mắt nhào tới, Tứ tổ chẳng khác nào một đầu mãnh hổ, đánh về phía Lục tổ không chút nương tay. Không gian bất chợt vang lên hàng loạt tiếng bùng nổ dữ dội, mặt đất rung rinh. Chưa đầy mười lăm phút sau, Lục tổ rốt cục không địch lại được, bị đánh rơi xuống toà kiến trúc nơi xa, máu tươi nhiễm đỏ quần áo.
- Tứ tổ, ngươi muốn chết.
Lại là một tiếng rống giận giữ, trên bầu trời bỗng nhiên phát ra công kích cường đại, đem Tứ tổ đang truy kích Lục tổ đánh lui vài chục bước.
Người tới là Bát tổ, cũng chính là đường đệ của Lục tổ và Nhị tổ. Trông thấy ca ca của mình bị người ức hiếp, con mắt của hắn suýt chút nữa sập ra máu. Nhấc theo một cây chiến phủ, hắn bộc phát ra chiến lực cường đại nhất của bản thân, điên cuồng công kích về phía kẻ thù.
- Hừ, các ngươi mới là kẻ đáng chết, khinh mạch chúng ta ít người hay sao?
Bát tổ xuất hiện, Thất tổ cũng nhanh chóng hiện thân, không ngần ngại tham chiến cùng Tứ tổ. Tứ tổ bị tập kích bất ngờ, đương nhiên phải chịu thiệt thòi. Nhưng lão dẫu sao vẫn là cường giả, so với Lục tổ và Bát tổ càng thêm mạnh mẽ, lại có Thất tổ trợ lực nên nhanh chóng chống đỡ và phản công ngược lại. Bát tổ thực lực so ra còn kém Lục tổ, làm sao là đối thủ của hai người, chẳng mấy chốc đã bị bức lui.
- Dừng tay hết cho ta. Đều đã lớn tuổi, các ngươi làm vậy còn ra thể thống gì nữa?
Khi mà hai bên đã đánh tới mức hỗn loạn, thiếu chút nữa ngươi chết ta sống thì không gian xung quanh bỗng vang lên tiếng quát. Một cái hư ảnh thần thương từ bầu trời phách xuống, như là biển lớn gào thét, khiến lòng người kinh hoàng.
- Oành… oành!
Tiếng nổ rung trời, bốn vị lão tổ vốn đang giao chiến với nhau lúc này đều bay ngược ra ngoài, toàn bộ miệng phun tiên huyết. Một thương kia quá mức mạnh mẽ, gần như đã vô hạn tiếp cận Quy Nguyên bước thứ nhất, không phải thứ mà với tu vi của bọn hắn lúc này có thể chống đỡ.
Chỉ là, mặc dù cả bốn người đều bị đánh bay ngược như nhau, nhưng nếu như có kẻ nào tinh ý liền có thể nhận ra được, Lục tổ và Bát tổ có phần chật vật hơn. Rõ ràng, người tới có thiện ý với phe Tứ tổ và Thất tổ.
Người tới còn ai khác ngoài Nhất tổ của Cố Gia đây.
- Nhất tổ, là bọn hắn động thủ trước.
Bát tổ mặc dù ăn thua thiệt, nhưng lại không tỏ ra sợ hãi chút nào, ánh mắt hằm hằm nhìn về hai người Tứ tổ.
Bốn huynh đệ hắn năm đó vào sinh ra tử, vì Cố Gia lập không biết bao nhiêu chiến công hiển hách, uy thế trong gia tộc thậm chí còn vượt qua Nhất tổ, có ai dám cùng họ ngỗ nghịch đối kháng. Nay huynh trưởng gặp nạn bế tử quan, nhị huynh tung tích không rõ, đám người kia liền trở mặt. Không những không coi họ ra gì, mà còn ra sức chèn ép, khiến vị thế của hai người xuống dốc không phanh. Mất đi vai trò chủ chốt trong gia tộc còn không tính, thậm chí quyền lên tiếng cũng không còn.
- Đủ rồi, chuyện này ta đã biết. Các ngươi trở về đi thôi.
Nhất tổ nhìn về phía hai người Bát tổ, thần sắc có chút phức tạp mở miệng. Bốn huynh đệ của Nhị tổ trước đây rất được lão tán thưởng, nhất là Nhị tổ, là một cái thiên tài vạn năm khó gặp, thậm chí so với lão còn cao hơn một bậc.
Chẳng qua, đến cảnh giới của lão lúc này, đã sớm không còn quan tâm đến tranh đấu lợi ích trong gia tộc, mà chỉ một đường truy cầu đạo đạo. Đã độ qua tam kiếp, chỉ cần lão trải qua nhất tai nữa liền có thể đạt tới Quy Nguyên bước thứ nhất, thành tựu chí cường giả.
Lần tranh đấu nội bộ này, lão thực ra không muốn can thiệp, nhưng cũng không dám làm ngơ. Dẫu sao, Cố Gia cũng là gia tộc của mình, lão đương nhiên không nỡ nhìn nó suy bại.
Mà với tư cách là một người đứng đầu gia tộc, lão nhìn nhận sự việc dĩ nhiên phải ở góc nhìn khách quan nhất. Khoan hãy nói đến đúng sai, mà nhìn vào lợi ích gia tộc sẽ đạt được. Bốn huynh đệ Nhị tổ mặc dù rất được lão thưởng thức, nhưng tự thân đã khó bảo toàn. Nhị tổ bế tử quan, Ngũ tổ tuyệt tích, chỉ còn hai huynh đệ Lục tổ và Bát tổ làm sao có thể chống đỡ toàn bộ gia tộc đây?
Bên Tứ tổ thì ngược lại, chưa nói tới nhân mạch hùng hậu đằng sau lão, thì riêng thực lực của lão gần đây tinh tiến cũng khiến cho Nhất tổ e dè. So sánh tương quan lợi ích giữa hai bên, lão không chút do dự lựa chọn ủng hộ phe Tứ tổ.
Có Nhất tổ ra mặt, hai bên không còn dám động thủ nữa, nhưng thái độ vẫn thập phần quyết liệt. Bát tổ ánh mắt lập loè sát ý quét về phía đám người, sau đó không nói thêm lời nào đỡ lấy Lục tổ rời đi. Tính cách của hắn mặc dù khá nông nổi cùng thẳng thắn, nhưng cũng không phải là một kẻ ngu. Một thương kia đã như một lời tuyên bố rõ ràng lựa chọn của Nhất tổ, hắn có nói gì thêm cũng vô dụng.
- Hảo hảo hưởng thụ mấy ngày cuối cùng của các ngươi đi.
Nhìn theo bóng dáng hai người Lục tổ đi xa, Tứ tổ khoé môi không tự chủ nhếch lên tia cười lạnh, tự nói trong đầu. Chỉ mấy ngày nữa thôi, khi mà kế hoạch của lão thành công, đám người này sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Một góc rừng hoang rộng lớn cách U Châu Thành hơn vạn dặm, đại thụ ngút trời. Chiều tà đã sớm nhường chân cho hắc ám bao trùm, cảnh vật tối đen không nhìn thấy rõ. Trong bóng đêm lờ mờ đó, yêu thú bắt đầu chuyến săn đêm của chúng, nhộn nhịp và hỗn loạn. Có đơn độc cá thể, cũng có quần thể bầy đàn, khiến cho núi rừng vang lên vô tận thanh âm đáng sợ.
Tại một góc nào đó của rừng hoang, dưới gốc đại thụ ngàn năm, bốn cái thân ảnh ăn mặc hắc y phân biệt đứng ngồi trên nền cỏ, thần sắc mang theo vài phần lo lắng. Vị trí của bọn hắn là một khu vực trung tâm của rừng hoang, nơi mà yêu thú hoạt động mãnh liệt nhất, nguy hiểm cực độ, nhưng hết lần này đến lần khác để người ngạc nhiên là, người ta không hề nghe thấy một chút thanh âm nào của yêu thú, thậm chí là hung thú cùng dã thú cũng không hề tồn tại.
Một màn quỷ dị để người lạnh sống lưng, cho tới khi phóng mắt nhìn tới xung quanh, người ta mới hiểu được. Bởi nơi đó có năm sáu cái xác yêu thú khổng lồ như núi, đã sớm tuyệt đoạn sinh cơ. Loại hình thể to lớn như thế này, khi còn sống chí ít chúng cũng phải đạt tới cấp sáu, cấp bảy yêu thú. Thậm chí còn có hai đầu Tam tinh báo đã đạt tới cấp tám, tương đương với Hồng Trần cảnh của con người.
- Tại sao lại lâu như thế, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Một tên nam tử trung niên cao lớn sắc mặt tràn đầy lo lắng, không ngừng đi qua đi lại, hết nhìn về phía bầu trời lại nhìn về phía ba người bên cạnh, mở miệng nói.
- Tứ trưởng lão, ngươi đừng quá lo lắng. Tứ đại hộ pháp xưa nay làm việc đều rất cẩn thận, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghe thấy lời của tứ trưởng lão, mấy người còn lại đều thoáng hiện lên nét lo âu. Một vị phu nhân xinh đẹp nhanh chóng đi tới bên cạnh tứ trưởng lão, nắm lấy vai hắn mà khuyên bảo. Chỉ là ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng của nàng vẫn không tránh được nặng nề, bất giác đưa ánh mắt về phía ông lão đang ngồi tả toạ tại trung tâm.
- Không phải ta không tin tưởng tứ đại hộ pháp, nhưng Tứ tổ…
Tứ trưởng lão nhìn lấy vị phu nhân, lắc đầu thở dài nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói hết câu, không gian phía sau đã vặn vẹo biến hoá. Từ trong thông đạo vọt ra năm cái bóng người vận hắc y, thập phần chật vật. Bọn họ không ai khác chính là năm người vừa mới trốn thoát khỏi Hắc Ngục của Cố Gia.
- Gia chủ, gia chủ sao rồi?
Sự xuất hiện của năm người khiến bốn vị trưởng lão mừng rỡ, nhao nhao đứng dậy. Nhất là tứ trưởng lão, thân hình của năm người còn chưa kịp ổn định hắn đã vọt tới bên cạnh một người trong số đó, liên tiếp hô lên.
- Các ngươi… các ngươi quá hồ đồ.
Cố Hùng bị nhốt trong Hắc Ngục gần một năm trời, thân thể hư nhược đến nói không nên lời. Nhìn thấy mấy người tâm phúc không quản nguy hiểm mà cứu lấy mình, hắn chỉ biết bất lực quát lên.
Đã từng là gia chủ của siêu cấp cự đầu, làm sao hắn không nhìn ra được có kẻ cố ý giật giây những chuyện này. Lợi dụng lòng trung thành của tứ đại trưởng lão đối với hắn để giăng bẫy, khiến cho cả hắn và bọn họ đều trở thành tội đồ của gia tộc.
- Gia chủ, chúng ta biết ngươi đang lo lắng cái gì. Chỉ là một cái tội danh mà thôi, có xá gì? Chỉ cần lương tâm của chúng ta không thẹn với trời, thẹn với liệt tổ liệt tông Cố Gia là được.
Tứ trưởng lão đỡ lấy Cố Hùng, rất là nghĩa khí vỗ ngực mà nói. Hắn từ nhỏ đã đi theo Cố Hùng, được Cố Hùng một mực bồi dưỡng cùng nâng đỡ, đã sớm xem Cố Hùng như thân huynh trưởng. Không sai mà nói, lòng trung thành của hắn với Cố Hùng so với gia tộc còn cao hơn một bậc.
- Đúng thế gia chủ, ngươi giết chết Cố Tam, Tứ tổ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Nếu còn ở lại Cố Gia ngày nào thì chúng ta sẽ không yên lòng ngày đó. Rừng xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, chỉ cần giữ được mạng, sẽ có một ngày chúng ta trở về, rửa sạch nỗi oan khuất này.
Vị phu nhân nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cánh tay bên kia của Cố Hùng, nhẹ giọng giải thích. Bọn họ thân là trưởng lão trong tộc, sống không ít năm, làm sao không nhìn ra chút thủ đoạn này của đối thủ. Nhưng mà nhìn ra là một chuyện, có thực hiện hay không lại là một chuyện khác.
Cái bẫy mà đối phương giăng ra quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức dù cho tứ đại trưởng lão nhìn ra được đó là cái bẫy, nhưng vẫn như cũ lựa chọn thực hiện nó. Chấp nhận trở thành tội đồ, chấp nhận hàm oan, chỉ để đổi lại tính mạng của gia chủ.
- Được rồi, nơi này không an toàn. Mau rời đi rồi nói sau.
Đại trưởng lão là người trầm ổn nhất, nhìn thấy mấy người còn muốn nói chuyện thì vội lên tiếng. Mặc dù vị trí này của bọn họ đã cách U Châu Thành tới hơn mười vạn dặm, nhưng Tứ tổ không phải dạng vừa, ai biết được lão có hay không có thủ đoạn xác định phương vị của bọn họ mà đuổi tới. Nếu còn dây dưa thêm nữa, chỉ sợ chạy trốn cũng không còn cơ hội.
Uy tín của đại trưởng lão không thấp, lời vừa ra liền khiến mọi người nghe theo răm rắp.
- Đi thôi!
Từ trong nhẫn trữ vật phóng ra mười tám viên hư không tinh thạch cao cấp, đại trưởng lão nhanh chóng thi triển thủ đoạn khởi động truyền tống trận, không quay đầu mà nói.
- Vâng, đại trưởng…
Trông thấy truyền tống trận đã khởi động, tứ trưởng lão và tam trưởng lão vội vàng đỡ Cố Hùng chạy tới. Nhưng mà còn chưa chạm chân vào đại trận, thanh âm của tứ trưởng lão đột nhiên im bặt.
Đằng sau hắn không biết tự lúc nào cắm vào một cây đại đao, xuyên thủng ra tận trước ngực, máu tươi từ khoé miệng sặc ra, thê lương đỏ thẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.