Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 211: Thiên Không Trấn Giới Đoàn




Giờ phút này khí tức của Hoàng Thiên thật là đáng sợ, hai con mắt lạnh như hàn băng, đen nhánh một màu. Hai chữ tuyệt tâm vừa ra, cả thế giới trống không như vang lên tiếng nổ, rung động không ngừng.
Chỉ thấy Thiên Kiếm sáng lên, nương theo huy động của hắn mà chém xuống. Một kiếm tưởng chừng như dụng không bao nhiêu sức lực, nhưng khi buông xuống, lại gây nên dị biến kinh thiên động địa.
Bốn đạo quang mang chói mắt phát ra, phân biệt lao về tứ phía.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh…
Kiếm quang dũng mãnh chém vào bốn đầu linh thú, bộc phát ra từng tiếng nổ rung trời. Vốn là mạnh mẽ như lôi đình, thần uy cái thế không thể nào chống đỡ, bốn đầu hoá thân linh thú lúc này đây lại dễ dàng bị kiếm quang chém nát. Vô tận phù văn tan tác, chớp mắt như hoá thành hoả diễm, hừng hực bồng cháy.
Hình thái biến hoá bị phá vỡ, đại trận cũng theo đó mà sụp đổ, cường đại khí lãng bạo phát về bốn phương tám hướng tạo nên ba động khủng khiếp vô cùng. Không gian vốn u tối lúc này đây trở nên sáng lạn và chói mắt, tựa như có một trăm vầng mặt trời đang thiêu đốt.
Hoàng Thiên đứng ở trung tâm nên hứng chịu cũng là lớn nhất, bị chấn bay ngược về rất xa, yết hầu rách toác. Nếu chẳng phải hắn đang trong trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo, chỉ sợ thân thể đã bị bạo nát thành trăm ngàn mảnh.
Mặc dù thụ thương, nhưng thần sắc của hắn lại không che giấu sự hài lòng, dĩ nhiên hắn rất thoả mãn về uy lực của một chiêu Tuyệt Tâm này. Thấy đại trận còn muốn phát sinh bạo nổ, hắn đưa tay lau đi vết máu trên miệng, cười cười một tiếng sau đó bước ra, nháy mắt thi triển Cửu Đạp Hoành Không bí rời khỏi nơi đây.

Lạnh lẽo và hắc ám, chẳng biết bao lâu thời gian, Hoàng Thiên lại một lần nữa xuất hiện trong không gian của Cửu U Phá Thiên tháp. Vẫn là một vùng không gian lao tù, mênh mông không nhìn thấy điểm cuối. Chỉ khác ở chỗ, áp lực tại nơi này còn lớn hơn lúc trước vô số lần, dù cho hắn có đang trong trạng thái Âm Dương Ma Thần Đạo cũng khó lòng mà lay động được. Không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy được tinh khí trong cơ thể đang không ngừng bị hao mòn.
Cảm nhận toàn bộ biến hoá, Hoàng Thiên sắc mặt càng thêm trầm tĩnh. Hắn không có cố gắng cử động cũng như đối kháng lực lượng ăn mòn, bởi vì hắn biết được, lực lượng ở nơi này không phải để trấn áp hắn, mà là để trấn áp một nhân vật cực kỳ mạnh mẽ nào đó.
Tình cảnh của hắn bây giờ, tương tự như một con chuột bé nhỏ đang qua lại giữa các lồng giam hung thú. Những sợi xích dù không buông lên người hắn, nhưng cũng không phải là thứ mà hắn có đủ khả năng tác động được.
Tận lực để cho bản thân rơi vào trạng thái bình tĩnh nhất, hắn một mực hồi tưởng lại kiến thức học được bên trong Đại Việt Tâm Linh Huyền Bí điển. Thông tin về Cửu U Phá Thiên tháp trong cuốn điển tịch này không nhiều, nhưng về cơ bản vẫn coi như là đầy đủ. Chẳng mất bao lâu thời gian, hắn rốt cục tìm ra được thông tin hữu ích, suy diễn ra được biện pháp tốt nhất cho bản thân mình.
Nhắm mắt minh tưởng, chân hắn bất chợt di động bước ra về phía trước. Cửu Đạp Hoành Không bí lần nữa được thi triển ra, nơi bàn chân như có như không thoáng ra phù văn hắc sắc, mạnh mẽ đối kháng lại lực lượng của nơi này. Đương nhiên với thực lực của hắn, vẫn chịu sự áp chế cực kỳ lớn. Hiệu quả của Cửu Đạp Hoành Không bí sụt giảm một đoạn dài, thậm chí còn không bằng một phần trăm so với bình thường. Cũng bởi vậy mà tốc độ di chuyển của hắn trong không gian này hết sức chậm chạp.
Cứ thế di chuyển chẳng biết qua bao lâu, hắn dường như đã đến được trung tâm của không gian giam cầm này.
Xuất hiện trước mặt hắn là một cái bóng người nam tử khổng lồ lơ lửng giữa không gian, hai mắt khép hờ tựa như đang say giấc. Thân thể của hắn to lớn vượt quá lẽ thường, không khác gì một ngọn núi lớn cao đến trăm dặm hơn. Mỗi một sợi lông cọng tóc đều to như đại thụ thiên niên, hùng vĩ khó lòng mà tưởng tượng.
Xung quanh hắn là chín cái lốc xoáy đơn sắc, cuồn cuộn tuôn ra vô tận năng lượng luyện hoá. Mà từ trong mỗi lốc xoáy đều phóng ra một đạo dây xích hoàng kim, lần lượt đâm sâu vào tứ chi và ngũ tạng của hắn, trông cực kỳ thảm thiết.
Hoàng Thiên nhìn một màn trước mắt, bất giác hồi tưởng lại tình huống của bản thân, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia ớn lạnh. Nếu như khi nãy hắn không đủ năng lực để chống cự, có lẽ giờ đây đã giống như người khổng lồ này, bị xiềng xích ghim thân, luyện hoá muôn đời.
Đương thời điểm hắn lâm vào trầm tư, hai con mắt của người khổng lồ đột nhiên nhúc nhích, sau đó mở bừng ra. Ánh sáng màu xanh chớp mắt ngập tràn khắp không gian, thấp thoáng phát ra một cỗ cảm xúc an nhiên bình hoà đến lạ thường.
Thật đẹp, đôi mắt của người khổng lồ chẳng khác gì hai viên thần châu thanh sắc, ánh sáng xuyên qua một vùng giác mạc[1] trong suốt như nước hồ thu, long lanh lấp lánh. Quả thực, nếu như không đặt ở trên khuôn mặt người khổng lồ này, người ta còn nghĩ đây là một đôi mắt của tuyệt sắc giai nhân nào đó.
Người khổng lồ tỉnh dậy, chăm chú nhìn về phía Hoàng Thiên thật lâu, sau đó mở miệng nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Làm sao lại có thể chạy tới nơi này?
Thanh âm của hắn hùng hồn vô cùng, rõ ràng là từ miệng hắn phát ra, nhưng khi vang lên lại tựa như từ bốn phương truyền tới. Sóng âm ù ù chấn động, mỗi một âm đều mạnh mẽ bạo phát, tựa như lôi đình nổ vang, cường kích vào tâm thần của người khác. Dường như, hắn không hề có thiện ý đối với người mới tới.
Hoàng Thiên hứng chịu công kích sóng âm, bị chấn động đến ngũ tạng lục phủ đều đau đớn khôn cùng, một ngụm máu đỏ từ tâm can trào lên nơi cổ họng, cuồng phún ra ngoài. Quay cuồng một hồi mới ổn định lại được thân hình, hắn gắng nuốt xuống máu tươi trong miệng, ánh mắt híp lại tràn đầy phẫn nộ.
Trông thấy Hoàng Thiên dưới âm kích của mình lại vẫn có thể cầm cự được, người khổng lồ ngoài ý muốn a lên một tiếng tràn đầy ngạc nhiên:
- Cảnh giới không ra gì, nhưng thực lực lại rất khá. Ngươi là nhân tuyển của đám lão già đó?
Theo lời nói vang lên, áp lực xung quanh lần nữa bạo phát. Đây có thể không phải là áp lực mạnh nhất mà Hoàng Thiên từng chịu đựng, nhưng chắc chắn là áp lực đặc thù nhất. Bởi vì cỗ áp lực này vẻn vẹn đến từ thanh âm, một loại thanh âm tràn ngập cỗ uy thế vô hình khiến cho hắn không biết phải phản kháng như thế nào.
Xương cốt dưới áp lực vang lên tiếng ken két chói tai, Hoàng Thiên mặc cho đau đớn vẫn không hề rên một tiếng, ánh mắt chăm chăm dán chặt vào khuôn mặt của người khổng lồ. Không biết vì cái gì mà khi nhìn khuôn mặt này, hắn lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như trong quá khứ hắn đã gặp qua người này.
Áp lực vẫn đang tăng lên theo bội số, nét ngạc nhiên trên khuôn mặt người khổng lồ ngày càng đậm, thậm chí đã bắt đầu chuyển dần sang sợ hãi. Bởi hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, tên tu sỹ nhỏ bé như sâu kiến này lại có được năng lực chịu đựng cường đại đến thế.
- Ngươi là Phong Võ?
Người khổng lồ đang định tăng thêm áp lực, Hoàng Thiên ở phương xa bỗng nhiên cắn răng nói lớn. Cái tên này vừa ra, lại để cho hắn ngẩn người mất một lát, sau đó mới vội vàng lên tiếng:
- Ngươi làm sao lại biết được cái tên này?
Lời nói của hắn tràn ngập kích động, không biết là vô tình hay cố ý mà khiến cho áp lực lần nữa bạo trướng, suýt chút nữa đem thân thể Hoàng Thiên đánh cho tan tác.
Mặc dù thụ thương không nhẹ, nhưng Hoàng Thiên trong lòng lại vui vẻ vô cùng, bởi vì hắn đã đoán đúng rồi. Đưa tay lau đi vết máu trên khoé môi, hắn nhanh chóng lấy trong túi trữ vật ra một thanh kiếm gãy, giơ về phía đối phương mà nói:
- Tám năm trước, ta từng ghé qua Binh Phường một lần.
Thanh kiếm gãy này, chính là món đồ mà lão nhân ở Binh Phường hồi sáu năm trước tặng cho Anh Vũ để cảm tạ ân cứu giúp. Sau này Anh Vũ có được Đả Thần Bổng thì không sử dụng nữa, mà đưa cho hắn lưu giữ. Thật không ngờ là đến giờ phút này, nó lại phát huy ra tác dụng, cứu hắn một mạng.
Người khổng lồ nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm gãy, nhất thời lâm vào trầm lặng. Nương theo thời gian, hơi thở của hắn ngày càng trở nên trầm trọng, cuối cùng hơn mười phút sau mới nặng nề nói:
- Hai mươi năm… hai mươi năm rồi… nó vẫn tốt chứ?
Hoàng Thiên nhẹ gật đầu:
- Hắn rất giống ngươi.
Chỉ có bốn chữ, nhưng lại như chất chứa vô vàn ý tứ. Người khổng lồ nhắm lại đôi mi, khoé môi nhúc nhích vài lần, sau đó bật cười thành tiếng. Biểu cảm lúc này của hắn, để cho người ta không khỏi liên tưởng tới tình cảnh của một người cha đang nhớ về hài nhi của mình.
Hoàng Thiên có chút ngây người nhìn tới, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên cảm giác chua xót. Bất giác hắn nhớ về cha mình, nhớ về thân hình cao gầy nhưng với hắn lại to lớn khôn cùng, người đã từng là cả thế giới, là chỗ dựa, là niềm tự hào của cuộc đời hắn. Có khi nào, trong một phút giây nào đó, cha hắn cũng như người khổng lồ này, nhớ về hắn và tiểu Vân, mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Chẳng biết trôi qua bao lâu thời gian, khi cảm nhận được tâm tình của người khổng lồ đã ổn định lại được. Hoàng Thiên mới tiếp tục cất lời, kể lại tường tận chuyện xảy ra năm đó. Không chỉ vì đồng cảm với Phong Võ, mà còn vì mục tiêu thuyết phục Phong Võ trợ giúp mình.
- Ma đầu… ha ha! Cái mũ chụp thật lớn, Thiên Không Trấn Giới Đoàn, ta đã cam chịu bị trấn áp rồi mà các ngươi vẫn không buông bỏ tâm tư nhỉ?
Một mực lắng nghe Hoàng Thiên nói, Phong Võ cảm xúc không ngừng biến hoá, càng ngày càng trở nên giận giữ. Hồi tưởng lại năm đó con trai mình chịu không biết bao uỷ khuất, hắn lửa giận bồng cháy mãnh liệt, sát khí tràn đầy.
Con trai của hắn, vì hắn mà phải chịu tủi nhục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.