Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 202: Ai dám động vào nó?




Hung hăng càn quấy, kiêu căng ngạo mạn chính là những từ duy nhất tồn tại trong đầu mọi người lúc này. Anh Vũ quả thực khiến cho mọi người bất khả tư nghị, không nói nên lời. Phải biết đối diện hắn lúc này là chân chính hai cái siêu cấp thiên tài hàng thật giá thật. Cùng lúc đắc tội hai tên quái vật này là một sự lựa chọn không hề khôn ngoan chút nào.
Dẫu cho hắn vừa rồi có thể đánh bại Túc Đạo Long, nhưng liệu có thể đánh bại Bạch Khôi sao? Đệ nhất thiên kiêu Bạch Gia, từ khi xuất thế đã lấy một đường hoàn mỹ mà thành danh. Suốt chặng đường trưởng thành của hắn, chưa có bất cứ kẻ nào có thể ngăn hắn bước đi, chứ đừng nói là khiến hắn lùi bước.
Không lâu trước đây, hắn đột phá Hoá Linh cảnh, khiêu chiến Hoàng Thiên đã khiến cho không ít người lâm vào kinh ngạc. Vậy mà hôm nay, một cái Anh Vũ không tên không tuổi cũng dám hướng về phía hắn mà khiêu chiến. Rốt cục, từ khi nào mà thiên tài đỉnh cấp được vạn người kính ngưỡng lại bị người xem thường như thế.
Không khí lúc này bỗng nhiên trở nên trầm trọng đến cực điểm, hơn mấy chục người đang quan chiến đều im phăng phắng, không dám mở miệng dù chỉ một lời. Hơn ai hết, bọn chúng hiểu rằng xung đột diễn ra ở cấp độ này, không phải thứ mà chúng có thể can thiệp vào được.
- Không dám! Ta nào có tư cách can thiệp vào chuyện của công tử, chẳng qua chỉ là muốn góp ý cho mọi người một chút thôi, nếu công tử không nể mặt thì đành thôi vậy. Vẫn mong công tử suy nghĩ lại, dẫu sao cũng đều là người nhà, đâu đến mức phải đuổi tận giết tuyệt như thế.
Khi mà tất cả mọi người đều nghĩ hai bên sẽ có một trận đỉnh phong quyết đấu, Bạch Khôi lúc này lại bất ngờ tỏ thái độ nhượng bộ. Hắn nhìn thoáng qua Anh Vũ, sau đó nhẹ lắc đầu lên tiếng, đồng thời lui bước về phía sau.
Một màn này quá mức bất ngờ, không có ai có thể nghĩ tới hắn lại hành xử như vậy. Đến cả Túc Đạo Long đang đứng bên cạnh cũng phải cau mày, thoáng nhìn qua như muốn hiểu thấu được suy tính trong lòng hắn.
Dĩ nhiên, Anh Vũ phía bên kia đang tràn đầy chiến ý là bị kinh ngạc nhất, thoáng chốc ngẩn ngơ không biết nói gì, trong nội tâm nhanh chóng xoay chuyển. Kẻ này định lực quá khủng khiếp, dẫu cho bị hắn khiêu khích nhiều lần vẫn có thể giữ vững được tâm trí, ngược lại còn phản ngược một đòn vào tâm lý mọi người.
Lúc này đây, Bạch Khôi trong mắt mọi người nghiễm nhiên trở thành một người quân tử, một kẻ biết đối nhân xử thế, không hơn thua cùng người khác. Còn Anh Vũ, chớp mắt lại hoá thành một kẻ tự đại ngông cuồng, một tên không biết trời cao đất rộng.
Anh Vũ tuy gần đây được ông nội trợ giúp, thực lực có thể nói là đại tiến kinh người, vượt trội đồng lứa. Nhưng nếu như nói về tâm trí, hắn so với người cùng tuổi thì quả thực vẫn còn rất đơn thuần. Nói như vậy không phải là hắn ngốc, mà là do tính cách có phần tuỳ ý phóng khoáng, hiếm khi suy nghĩ kỹ quá nhiều về một vấn đề. Lại cộng thêm lịch duyệt còn ngắn, ít khi được va chạm trong xã hội, cho nên chưa học được cách ứng nhân xử thế, cách nắm bắt tâm trí kẻ khác.
Vậy nên, khi so với kẻ tâm cơ cực sâu như Bạch Khôi, hắn chẳng khác gì một đứa con nít, không có tư cách sánh cùng, ăn thiệt thòi cũng là điều dễ hiểu.
- Cái gì mà người một nhà, toàn là rắm thối! Miệng chó không phun ra được ngà voi, buồn nôn chết bản hầu.
Đương thời điểm Anh Vũ chưa biết phải làm thế nào, Cẩu Thủ đang đứng dưới đất đột nhiên nói lớn.
Vốn đang ngồi trên vai tiểu hoà thượng, nó vừa nói hai tay vừa bụm lấy miệng như muốn nôn thật vậy. Cuối cùng nó khạc một tiếng kéo dài, phun ra một bãi nước miếng rõ to xuống đất, sau đó khinh thường ngước nhìn về phía Bạch Khôi.
Tất cả mọi người đều bị một lời này doạ cho ngây người, Cẩu Thủ nói như vậy có khác gì nói Bạch Khôi là chó, điều này so với một tát vào mặt hắn còn nhục nhã hơn vô số lần.
Bạch Khôi lần đầu tiên sắc mặt trở nên lạnh đi, hắn dù cho có hàm dưỡng tốt đến mấy, dù cho tâm trí có trầm ổn đến mấy, cũng khó mà chấp nhận sỉ nhục lớn như vậy. Nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không hạ thấp mình mà đi chấp nhặt một con khỉ.
- Anh Vũ công tử, thú nuôi của ngươi cũng quá cuồng đi.
Nhìn về phía Anh Vũ, Bạch Khôi có chút lành lạnh nói.
Nhưng mà Anh Vũ còn chưa lên tiếng, Cẩu Thủ đã có lời:
- Ha ha! Ta nói chẳng phải sao? Ngươi luôn miệng nói người một nhà, luôn miệng nói dĩ hoà vi quý. Cớ sao không nhớ tới cách đây không lâu vừa buông lời khiêu chiến chủ nhân của ta. Tên Túc Đạo Long kia là người nhà, chẳng lẽ chủ nhân ta không phải?
Một bộ dáng chính khí ngay thẳng, Cẩu Thủ vươn mình đứng dậy, hai tay chắp sau đít phóng mắt nhìn tới. Đôi mắt nó lấp lánh có thần, nhìn trừng trừng về phía Bạch Khôi như thể đang chấp vấn hắn, yêu cầu hắn xem lại bản thân mình.
Càng về sau, giọng nói của nó càng nặng đi, tựa như nỗi lòng của một con thú ngoan có chủ nhân bị người bắt nạt vậy. Nếu chẳng phải do cái cái đầu trọc lóc cùng với danh tiếng vốn đã chẳng tốt lành gì của nó, người ta còn tưởng nó thực sự đang ấm ức mà nảy lòng thương xót.
Một lời này để cho Bạch Khôi sắc mặt thoáng cau lại, suy nghĩ một hồi mới trầm giọng nói:
- Miệng lưỡi trơn tru, chủ nhân của ngươi có thể so sánh cùng Túc Đạo Long huynh sao? Hắn cũng xứng làm người nhà của chúng ta sao? Giết người vô tội còn nhởn nhơ chạy nhảy, hết lần này đến lần khác khiêu khích uy nghiêm của trưởng bối. Hắn là một thứ ung nhọt đáng xấu hổ của Thiên Nguyên Học Viện, đáng lẽ phải bị loại bỏ từ lâu rồi.
Là đệ nhất thiên tài Bạch Gia, lớn lên từ một gia tộc có bề dày lịch sử lâu đời. Tâm tính cùng khả năng ứng xử của Bạch Khôi so với bất cứ kẻ đồng lứa nào đều mạnh hơn nhiều lắm, thậm chí so với trưởng bối cũng không thua kém quá nhiều.
Nhưng mà, Cẩu Thủ là ai? Một tồn tại từ thời Thượng Cổ, đã từng đi theo đệ nhất thiên tài thuở Hồng Hoang Sùng Lãm. Bấy nhiêu năm qua đi, kiến thức và kỹ năng mà nó tích luỹ liệu một tên nhóc mới mấy chục năm tuổi đời có thể so sánh cùng?
Chẳng qua, bản tính của nó vốn đã cao cao tại thượng, lại thêm cái tính khốn nạn vô sỉ vốn đã ngấm sâu vào máu, nên chẳng thèm ngồi tranh luận cùng đám tiểu bối mà thôi.
Chỉ thấy nó gật gù cái đầu, nhưng sau đó lại lắc khẽ:
- Đánh rắm đúng thật là kêu, nhưng rất tiếc là không đủ thối. Tiểu bạch kiểm ngươi cần phải học hỏi thực nhiều ah.
Rất ngông cuồng, cũng không kém phần khốn nạn. Toàn bộ mọi người lúc này đều bị lời của nó làm cho ngây người. Như vậy chẳng phải nói, lời của Bạch Khôi ngay cái rắm cũng không bằng sao, đây là cỡ nào khinh thường cùng sỉ nhục.
Bạch Khôi tức đến xanh mặt, lúc này đây dù cho tâm tính của hắn có trầm ổn đến mức nào đi chăng nữa thì cũng phải bùng nổ. Đây chính là trắng trợn làm nhục, trực tiếp sỉ vả hắn khinh thường. So với đánh thẳng mặt còn nóng và rát hơn vô số lần.
- Hay cho một thứ súc vật. Quả nhiên chủ nào thì tớ nấy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Hoàng Thiên như vậy, ngươi là sủng vật của hắn thì cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Hôm nay liền lưu lại đi, đừng hòng rời khỏi.
Cười gằn một tiếng, hai mắt hắn liếc qua Anh Vũ một cái, sau đó dán chặt về thân thể của Cẩu Thủ, dường như đang muốn động thủ.
- À há! Không cãi lý được giờ lại công kích cá nhân ư? Thứ tiểu nhân như ngươi, bản hầu chính là mới gặp lần đầu. Đến đây, bản hầu há lại sợ ngươi! Một chiêu Hạt Mít Bạo Âm Công là quá đủ để ngươi chết ngạt.
Không có gì bất ngờ, Cẩu Thủ tiếp tục phản bác một cách thẳng thừng, không chút kiêng nể. Chẳng qua, mọi người không biết được bản chất của chiêu Hạt Mít Bạo Âm Công mà nó phun ra là như thế nào, cho nên không có phản ứng thái quá mà thôi.
Một lời này quả không khiến cho Bạch Khôi tức giận thêm nữa. Hắn trong lòng đang cười lạnh không ngừng, bởi vì đây là một cái cơ hội để ra tay. Chỉ cần bắt được con khỉ này cùng Anh Vũ, sợ gì Hoàng Thiên không tới.
Giữ được thế chủ động cùng cái lý trong lòng bàn tay, hắn xem như đã nắm được toàn bộ thế cờ. Sớm hay muộn cũng có thể tiêu diệt được Hoàng Thiên, tiêu diệt được thiên địch mà ông trời sắp đặt cho hắn để lót đường.
Ý nghĩ vừa ra, hắn bên ngoài cũng đồng thời động thủ.
Một bước mà qua, hắn chớp mắt vượt qua mấy chục mét xa, vươn tay chụp lấy Cẩu Thủ. Bàn tay như che trời, hừng hực hoả diễm chói loà, không thể nào mà nhìn thẳng.
Binh!
Đương thời điểm sắp chụp được Cẩu Thủ, bỗng nhiên từ đằng xa vụt tới một cây cự bổng đem bàn tay hắn chặn lại. Tiếng nổ lớn bộc phát ra rung động một góc trời, hoa lửa tung toé.
Từ trong hỗn loạn quang mang, hai cái bóng hình chớp mắt tách ra, ngự không mà đứng. Bạch Khôi sắc mặt thoáng âm trầm, sau đó cười lạnh nhìn tới. Chỉ thấy một cái bóng hình cao gầy phía đối diện, Đả Thần Bổng nơi vai, ngạo nghễ chắn trước mặt Cẩu Thủ.
- Anh Vũ công tử! Ngươi quản được cũng quá rộng đi.
Lời này vừa ra khiến cho Anh Vũ cười nhạt một tiếng, thoáng đảo mạnh Đả Thần Bổng trên tay, sau đó chỉ thẳng về phía hắn, cất lời:
- Không phải giả nhân giả nghĩa trước mặt ta. Hôm nay có ta ở đây, ai cũng không được phép động vào nó.
Một lời bá đạo, khiến không ít người trong tâm nổi lên lớp lớp sóng lòng, thập phần nhộn nhạo. Ngọn lửa âm ỉ rốt cục cũng bùng cháy, rốt cục cũng đến giây phút đại chiến rồi.
- Được! Đây là ngươi muốn, ta sẽ chiều ngươi vậy.
Cười một tiếng dài, Bạch Khôi thân hình bỗng nhiên bùng cháy thành một ngọn lửa trắng, hừng hực rực rỡ. Hắn lúc này tựa như hoá thành một cái mặt trời nhỏ, sáng rực giữa bầu trời âm u của Cửu U Chi Địa.
Điều kỳ lạ là, mỗi khi nhìn vào ngọn lửa quanh người hắn, người ta như có như không cảm nhận được từng cỗ hung mãnh vô cùng. Như một đầu hung thú hồng hoang đang hướng lên thương thiên mà gào thét, như muốn đem toàn bộ bầu trời đạp vỡ. Đây là một cỗ chiến ý, một cỗ ý niệm bất diệt, chấp nhất kéo dài từ Thượng Cổ tới giờ.
Nhất Diễm Phần Thương Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.