Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 183: Ác ma




Cửu U Chi Địa.
Gần một tháng trôi qua kể từ thời điểm bị người phát hiện, toà động phủ này đã thu hút thêm rất nhiều người chạy tới. Nhân số lúc này có lẽ đã vượt quá trăm người, hơn nữa mỗi ngày đều có thêm người đi tới, thập phần đông đúc.
Toà động phủ này có tới chín cửa, phân biệt tám phương đông tây nam bắc, và một cánh cửa trên đỉnh phủ. Mỗi cánh cửa đều tồn tại một cây cự kiếm, đóng vai trò trận nhãn của Cửu Kiếm Thông Thiên trận, hùng vĩ vô cùng.
Ngoại trừ cánh cửa trên đỉnh phủ cùng bốn cánh cửa nằm chênh vênh bên bờ vực không thể tiếp cận, bốn cánh cửa còn lại đều tập trung một lượng lớn tu sỹ. Tất cả mọi người, lúc này đây đều đang đả toạ tại chỗ, chăm chú cảm ngộ Cửu Kiếm Thông Thiên trận.
Loại cấp độ trận pháp ở cấp độ này, không chỉ có uy lực cực mạnh, mà còn chất chứa vô vàn lý giải của trận pháp sư về thế giới, những quy tắc tự nhiên huyền bí và thâm ảo. Chỉ cần có thể may mắn cảm ngộ ra một tia, liền đem lại lợi ích cực lớn.
Thành ra, hơn một trăm người lúc này lại cực kỳ ngay ngắn và trật tự, im lặng cảm ngộ đại trận. Hoàng Thiên cũng không ngoại lệ, hắn hôm đó từ chỗ Vân Vũ rời đi liền nhanh chóng trở lại nơi đây, lựa chọn lấy một vị trí hoàn hảo, cẩn thận diễn hoá toà đại trận.
Thực ra từ năm ngày trước, hắn đã diễn hoá thành công phương pháp xông qua đại trận để xâm nhập vào trong động phủ. Thế nhưng hắn lại như cũ không có tiến vào mà cố ý lưu lại bên ngoài, mục tiêu chỉ duy nhất có một, chính là lý giải toàn bộ biến hoá của đại trận này.
Không gian xung quanh vốn đang yên lặng là thế, đột nhiên bị phá vỡ bởi một tràng thanh âm huyên náo.
Phía xa xa, một đoàn người sáu cái thiếu niên một đường xông tới, nhìn chằm chằm vào toà động phủ. Từng cái ánh mắt đều phát ra tinh quang, tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên rất vui mừng vì nhìn thấy chưa có ai thành công phá giải trận pháp.
Tiến nhanh tới một trong bốn cánh cửa phương vị, đám người nhao nhao nhìn về cự kiếm, ánh mắt lấp lánh hàn quang. Đây không ngờ lại là Cửu Kiếm Thông Thiên trận, nếu mà từ nó cảm ngộ được áo nghĩa, thì quả là cơ duyên cực lớn.
Không có nghĩ nhiều nữa, đám người bọn chúng đều nhao nhao tìm nơi để ngồi xuống. Nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt đều đen lại, bởi vì chúng phát hiện ra, những vị trí tốt nhất đều đã bị người chiếm cứ.
Sát ý lập loè, bọn chúng ánh mắt rất nhanh liền tập trung tại vị trí mà Hoàng Thiên đang ngồi. Bởi vì nơi đó quả thực là vị trí tốt nhất ở nơi đây, hơn nữa lại do một người độc chiếm.
Tại phiến địa phương này, mỗi một vị trí cảm ngộ đều có một nhóm người tụ lại, vậy mà nơi tốt nhất lại chỉ có một người. Nếu là người bình thường, tất nhiên có thể nhìn ra được nguyên do. Không phải vì mọi người xung quanh không muốn vị trí đắc địa đó, mà là vì bọn họ không có tư cách nắm giữ nó. Nói cách khác, thực lực của tên thiếu niên này, mạnh đến mức áp đảo toàn bộ mọi người ở nơi này, cho nên không có ai dám đứng ra tranh đoạt cùng hắn.
Lý giải là vậy, nhưng đám thiếu niên này sẽ tin sao? Bọn chúng mỗi một cái đều có thân phận không tầm thường, chiến lực càng là siêu đẳng. Cái máu kiêu ngạo đã sớm ngấm vào trong xương tuỷ, không đặt người ở trong mắt. Thế nên, bảo bọn chúng e ngại người khác là điều khó mà xảy ra.
Chưa kể, tên thiếu niên kia khuôn mặt thập phần xa lạ, dĩ nhiên không phải là siêu cấp thiên tài của các thế lực. Không phải là đám người kia, bọn chúng càng không sợ. Cũng vì thế mà chúng không chần chừ chút nào, nhao nhao kéo nhau về phía Hoàng Thiên.
Cũng chính vì cái thái độ kiêu ngạo đó, mà chúng không hề nhận ra rằng tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng, ánh mắt ai nấy đều hiện lên vẻ cười nhạo cùng thương hại, tựa như đang nhìn một lũ ngốc không biết sống chết.
Bởi vì ngay tại mấy ngày trước, chính bản thân bọn họ cũng đã phải nếm đau khổ từ tên thiếu niên tưởng chừng như vô hại này. Giờ đây có kẻ sắp gặp nạn, bọn họ dĩ nhiên là cao hứng.
Hoàng Thiên lúc này tinh thần đang chìm sâu vào trong cảm ngộ, hắn tin tưởng nếu trải qua mấy ngày thời gian, hắn hoàn toàn có thể lý giải toàn bộ áo nghĩa của toà đại trận này. Lúc đó, trình độ trận pháp của hắn không chỉ đơn giản là tăng một đoạn dài, mà là chân chính đột phá, bước vào một cảnh giới mới.
Nhưng mà ý nghĩ là thế, thực tế lại không để cho hắn đạt được. Ngay tại khi hắn sắp hoàn thành diễn biến ra một tầng biến hoá nữa, đã bị sinh sinh phá vỡ bởi một tràng thanh âm ồn ào.
Tâm tình không tốt chút nào, hắn chậm dãi mở mắt. Chỉ thấy xung quanh đã bị vây bởi sáu cái tu sỹ, mỗi một cái đều tràn đầy khinh thường cùng châm biếm nhìn về phía hắn.
Sáu người, toàn bộ đều là Nguyên Đan hậu kỳ, thậm chí còn có hai kẻ đạt đến đỉnh phong của Nguyên Đan, vô hạn tiếp cận Hoá Linh cảnh giới. Loại tiểu đội này, tuy không nói là mạnh nhất của những người tiến vào Cửu U Chi Địa, nhưng cũng đủ để áp đảo đa phần những đội nhóm khác.
- Tiểu tử! Nơi này chúng ta chấm rồi, ngươi đi kiếm chỗ khác đi thôi.
Cầm đầu nhóm người là một tên thanh niên đạt tới đỉnh phong Nguyên Đan, hắn nhìn lướt qua Hoàng Thiên mỉm cười nói.
Nhàn nhạt lướt qua đám người, ánh mắt Hoàng Thiên loé lên tia sát khí khó nhận ra, khoé môi nhếch nhẹ. Nếu như có người từng chứng kiến hắn giết người, liền có thể nhận ra được nụ cười đặc biệt đó, nụ cười lành lạnh khi hắn muốn giết người.
- Ngươi lặp lại lần nữa.
Tên thanh niên thu lại nụ cười trên môi, híp mắt nhìn về phía Hoàng Thiên, gằn lên từng chữ.
- Ta bảo ngươi cút!
Theo lời nói, cánh tay của hắn đã ngưng tụ Nguyên khí, độc ác vỗ về phía Hoàng Thiên. Một vỗ này lực lượng rất không tầm thường, hoàn toàn có thể phế bỏ bất cứ tên Nguyên Đan trung kỳ tu sỹ nào đổ xuống.
Nhưng mà khi mà cánh tay hắn gần như sắp đánh vào mặt Hoàng Thiên, thì đột nhiên ngưng lại, cứng ngắc. Chỉ thấy Hoàng Thiên ánh mắt lạnh lẽo, tay trái sinh sinh bắt lấy cánh tay của hắn. Một đạo sát ý mãnh liệt từ thân thể bạo phát ra, đánh cho những tên còn lại sắc mặt tái mét liên tục bạo lui.
Chầm chậm đứng dậy, cánh tay hắn lần nữa siết lực, đem cánh tay tên thanh niên bóp gẫy, suýt nữa đứt rời.
Bụp! Một tiếng rợn tóc gáy, nắm quyền phải của hắn như hoá thành tia chớp, oanh tạc lên ngực của tên thanh niên, gần như đem vùng ngực khai mở, máu tươi vương vãi.
Quăng cái thân thể không biết sống chết ra ngoài, ánh mắt hắn lành lạnh tựa ma thần, quét qua từng cái tu sỹ còn lại. Sát ý ngưng tụ, tựa như hoá thành một cái sát thế trận, toàn bộ đều tụ lại xung quanh bọn chúng.
Vụt một tiếng kiếm khí sáng loáng, xẹt qua mấy chục mét không gian, phốc một tiếng mang theo hai tia huyết vụ đỏ chói. Hai tên thanh niên đang có ý định chạy trốn bất ngờ ôm lấy cổ của mình, nhưng không ngăn cản được máu tươi bắn ra, một khắc sau đầu lìa khỏi cổ.
Một màn tàn khốc, làm cho ba tên còn lại sợ đến không nói nên lời, điên cuồng quay người bỏ chạy.
Nhưng Hoàng Thiên sẽ bỏ qua cho bọn hắn sao? Không thể nào.
Những kẻ xúc phạm tôn nghiêm của Ma Thần, chỉ có một con đường chết.
Chỉ thấy bốn phương không gian rợp trời kiếm ý, Nhất Kiếm Vạn Ảnh vừa ra, liền có thêm hai tên tu sỹ nữa ngã xuống. Thân thể tựa như một cái tổ ong, tràn đầy lỗ máu.
Riêng tên Nguyên Đan đỉnh phong còn lại, may mắn tế ra ngọc phù bảo hộ, tránh được ngàn kiếm xuyên thể. Thế nhưng vẫn bị lực lượng cực chấn phách cho tê dại, miệng phun tên huyết, té bay ra ngoài.
- Bằng hữu tha mạng… là chúng ta không đúng. Ta nguyện giao cho ngươi toàn bộ tài sản để chuộc lỗi, xin đừng giết ta.
Kinh hãi nhìn tên hung thần trước mắt, hắn trong lòng tràn ngập hối hận. Nếu như bớt kiêu ngạo một chút, nếu như an phận một chút thì mọi chuyện đã khác rồi.
Hoàng Thiên đến trả lời hắn cũng không có, sát khí xung quanh vẫn tiếp tục ngưng tụ. Loại sát thế trận này do hắn cảm ngộ được mấy tháng trước, nương theo sát khí của hắn mà hình thành, tạo nên một tràng vực khủng khiếp.
Tên thanh niên thấy Hoàng Thiên không có thu lại sát khí, thoáng chốc tâm tình như rơi xuống đáy vực, giận dữ uy hiếp:
- Ta là Đinh Hướng của Đinh Gia, ngươi dám…
Chỉ là lời của hắn còn chưa tuôn hết, Một quyền của Hoàng Thiên đã ập tới trước mặt, mang theo sát phạt khí tức đánh tới. Lực lượng bạo nổ đem hắn đánh bay ra mấy chục mét xa, lúc này mới bịch một tiếng rơi trên mặt đất, ánh mắt trợn trừng chết không nhắm mắt.
Ngắn ngủi một phút thời gian, đem sáu cái Nguyên Đan hậu kỳ tu sỹ đánh chết. Tất cả mọi người xung quanh ánh mắt nhìn Hoàng Thiên càng thêm kiêng kỵ, bởi trong mắt bọn họ, hắn không còn là con người nữa, mà là một đầu ác ma độc ác, giết người không ghê tay.
Không có tâm tình cảm nhận xem người khác nghĩ về mình như thế nào, Hoàng Thiên tiến lại từng cái xác thu hồi trữ vật của bọn chúng, sau đó thản nhiên tiến thẳng về phía cánh cửa động phủ.
Cảm ngộ bị người gián đoạn, hắn cũng không còn tâm tình để tiếp tục nữa. Thời gian cũng xem như là vừa tới, hắn quyết định trước tiên phá trận, xâm nhập vào trong động phủ.
“Cố gắng lắm mới hoàn thành được 4 chương cho mọi người ah. Viết vội nên còn chưa trau truốt được câu chữ, anh em thông cảm nhé! He he”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.