Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 177: Ngươi không có tư cách




Những người này không ai khác, chính là Vân Vũ cùng đám người Tử Tịch. Còn Tử Thanh, chính là một tồn tại đặc thù được Vân Vũ cứu ra trong một bí cảnh hồi ba tháng trước.
Tử Tịch lẳng lặng nhìn qua hai người, khóe môi khẽ cong lên đẹp mắt, tay phải vươn ra đảo nhẹ một cái. Không trung bất chợt xuất hiện một vòng tròn màu máu, bao bọc lấy hai người.
Tình thế ngay từ lúc ban đầu, đã nghiêng hẳn về một phía. Hai người có thể trụ được đến lúc này, có lẽ đã là cực hạn. Nếu như không có biến cố bất ngờ nào, bọn họ phải chết là điều chắc chắn.
Vòng tròn này vừa xuất hiện, Tử Thanh sắc mặt đột nhiên đại biến, đằng sau lớp mặt nạ, khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ đau đớn tột cùng. Cả cơ thể nàng bị nhấc bổng lên không trung, từng làn khói hắc sắc không ngừng tản ra, tiêu tán không còn. Mỗi một lần như thế, cơ thể của nàng lại thêm mờ nhạt đi, không còn sức sống.
Vân Vũ trông thấy một màn này, cả cơ thể run lên bần bật, phát ra tiếng thét thê lương. Hắn điên cuồng bò về phía nữ tử, cánh tay không ngừng giơ lên, như muốn nắm lấy nàng, như muốn phản kháng lại đối phương, nhưng hắn không làm được.
Thân thể bị luyện hóa, nhưng Tử Thanh vẫn quật cường chống đỡ, không có một tiếng rên đau đớn. Càng như vậy, vẻ hung ác trên gương mặt của Tử Tịch càng thêm rõ nét. Vòng tròn máu dưới sự điều khiển của hắn, lần nữa co cụm lại quanh người nàng, điên cuồng vận chuyển.
Bản mệnh linh hồn không ngừng bị luyện hóa, Tử Thanh rốt cục cũng không chịu được nữa, lần đầu tiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, thê lương cực cùng.
Tiếng kêu này, tựa như một con dao sắc đâm vào tim Vân Vũ. Hắn toàn thân cứng nhắc, hô hấp đình trệ, ánh mắt cũng mất đi sự kiên định vốn có, mà trở nên ngây ngốc vô hồn. Cổ họng hắn giật giật liên tục, như muốn phát ra thanh âm, như muốn nói ra gì đó, nhưng hắn không nói được.
Khí xám dày đặc từ trong cơ thể của hắn bất ngờ tràn ra, gào thét ngưng tụ xung quanh tân thể. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một lỗ chân lông đều ẩn ẩn hàn mang, lôi điện du động như chân long xuất thế. Cổ họng của hắn rung động ngày càng thêm mãnh liệt, vang lên tiếng gầm nhẹ trầm thấp, trôi nổi phiêu du khắp bốn phương tám hướng.
- Lôi điện là thứ mạnh mẽ, nhưng không đồng nghĩa rằng nó chỉ có mạnh mẽ, nó còn có thời điểm yếu nhược. Nó không chỉ có thô bạo, mà còn có cả sắc bén. Nó không chỉ có phá hủy mà còn có tân sinh. Nó không chỉ có tử vong chết chóc mà còn có sinh mệnh chi linh…
- … Kiếm Uy Chi Đạo đó của ngươi một đường hóa lôi thành kiếm, nhưng lại chỉ có thể biểu hiện ra một mặt uy lực thô bạo và chết chóc mà quên mất đi những trạng thái đối nghịch vốn có, những trạng thái khiến nó trở nên hoàn hảo. Mất đi sự cân bằng tự nhiên, kiếm đạo của ngươi chẳng khác nào tử đạo. Không sớm thì muộn cũng phải tiêu tan.
Từng lời nói của ai đó, lúc này bất chợt vang vang lên trong tâm chí hắn, cứ thế liên miên không dứt. Cứ mỗi một giây trôi qua, thân thể của hắn lại xảy ra một lần biến hóa. Từng luồng khí tức cương mãnh ầm ầm tỏa ra tứ phía, đem đất đá xung quanh đều chấn thành tro bụi.
Đến tận bây giờ, hắn mới có thể cảm nhận được huyền ý ẩn trong lời nói của người kia, mới chạm tới áo nghĩa của kiếm đạo một đường. Hắn hôm nay ngộ Đạo.
Đùng một tiếng nổ lớn, sâu tận trong thâm tâm của hắn, một nơi nào đó hoang tàn đổ nát, một nơi chứa đầy những mảnh vỡ đạo tâm, là một nơi từng khiến cho hắn đau khổ trong tuyệt vọng. Nơi đó xuất hiện một bóng người.
- Thế gian vạn bảo lấy Kiếm làm Vương! Vạn ác hồng trần lấy Ma làm Đạo. Ngươi đường này, đạo này, chính là vì Kiếm Ma Chi Đạo, Ma hoàng lâm thế.
Bóng người mờ ảo, thanh âm thanh nhẹ nhàng nhu hòa, nhưng lại ẩn ẩn một loại uy nghiêm tuyệt thế. Lời hắn vừa ra, toàn bộ bốn phương nơi này đột nhiên lâm vào chấn động nổ lớn. Trong hắc ám tối mù, một mầm cây hắc sắc cứng cáp đột nhiên nảy ra, tràn đầy sức sống, nhanh chóng vươn mình trong không gian.
Đạo của hắn – Tân sinh.
Phía bên ngoài, thân thể của hắn bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tiếng gầm trong cổ họng không còn trầm thấp mà trở nên mạnh mẽ hữu lực, hai mắt của hắn bắt đầu chuyển màu, ngả sang một sắc đen duy nhất, trầm trọng và lạnh lẽo. Một thanh kiếm không biết tự lúc nào hình thành, bay quanh thân thể hắn, liên tục vang lên tiếng ông ông rung động.
Mọi chuyện nói thì lâu, trên thực tế lại diễn ra trong chớp mắt. Tử Thanh vẫn đang còn trong nguy hiểm, sống chết cận kề. Không có thời gian cảm nhận biến hóa của bản thân, hắn bước chân tiến lên phía trước một bước, đưa tay đón lấy thanh kiếm, hét lớn một tiếng chém ra.
- Ầm!
Bóng kiếm bay ngang, nhanh đến khó mà tin nổi, ngay sau đó gây ra một tiếng nổ long trời lở đất.
Chỉ thấy vị trí Tử Tịch đang đứng lúc này trống trơn không còn một mảnh. Hóa ra, hắn đã bị một kiếm kia chém bay ngược ra năm sáu chục mét xa.
Một kích đắc thủ, Vân Vũ không có đi truy sát đối phương mà nhanh chóng lao về phía Tử Thanh, ôm lấy thân thể nàng vào lòng. Cảm nhận sinh khí nhợt nhạt phát ra, tâm thần của hắn không khỏi trùng xuống, sâu trong đôi mắt đen nhánh hiện lên nét đau thương khó nói thành lời.
- Tử Thanh…
Chẳng để cho hắn có cơ hội xem xét thân thể của nàng, phương xa mặt đất đã tuyền ra từng trận nổ lớn, từng tiếng rống giận điên cuồng vang lên, phẫn nộ vô cùng. Trong mờ mịt khói bụi, thân ảnh của Tử Tịch nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
- Dám đánh lén ta! Vân Vũ ngươi muốn chết.
Hét lớn một tiếng, trong mắt hắn hiện lên nét phẫn nộ khó mà hình dung. Hắn đường đường là đệ tử chân truyền của Chí cường giả, là siêu cấp thiên tài. Vậy mà lại bị một tên phế vật sắp chết đánh lén thành công. Đây là cỡ nào chê cười cùng ô nhục?
Từ phẫn nộ hóa thành độc ác, hắn hai tay bỗng nhiên mở ra. Một cái hồn phiên chớp mắt xuất hiện trong tầm mắt, hướng lên bầu trời bay tới. U quang không ngừng phát ra, như bao phủ toàn bộ bốn phương tám hướng, một cỗ khí tức quỷ dị lạnh lẽo bộc phát lan tràn, đè ép lên tất cả mọi người có mặt tại đây.
- Vốn để cho ngươi chết một cách bình thường, nhưng ngươi hôm nay đã thành công chọc giận ta rồi. Ta phải đem linh hồn của ngươi thu vào Hấp Quỷ Hồn Phiên, hành hạ ngươi đời đời kiếp kiếp.
Đồng thời với lời nói của hắn, không gian xung quanh cũng bắt đầu xảy ra biến hóa. Từng cái quỷ hồn ác độc không ngừng xuất hiện, chớp mắt công kích về phía tất cả mọi người, bao gồm cả thủ hạ của hắn.
Hiển nhiên, hắn muốn giết chết toàn bộ mọi người ở đây để bịt đầu mối. Tiếng la hét hoảng sợ, tiếng kêu gào thảm thiết. Từng cái nhân mạng lần lượt bị giết chết, bị sinh sinh luyện hóa thành quỷ hồn.
Đưa kiếm chém lui một cái quỷ hồn, Vân Vũ sắc mặt tràn đầy ngưng trọng. Hai tay đảo mạnh một vòng, tạo nên một lớp bảo hộ xung quanh thân thể mình và Tử Thanh. Nhìn trạng thái nguy cấp của nàng, sắc mặt của hắn tràn ngập đau đớn, cả người phát ra sát khí mãnh liệt. Bật mình lên không trung, hắn ôm lấy thân thể Tử Thanh bay đi như tên bắn, muốn đưa nàng chạy trốn khỏi nơi đây.
Hắn không sợ Hấp Quỷ Hồn Phiên này, nhưng Tử Thanh thì khác. Nàng bản thể chính là một đầu quỷ tu, gặp phải Hấp Quỷ Hồn Phiên này chẳng khác nào gặp khắc tinh, rất dễ tổn thương, bị người luyện hóa.
Nhìn thấy một màn này, Tử Tịch sắc mặt dữ tợn toát lên tiếu ý, càng thúc dục hồn phiên mạnh mẽ hơn, từng đạo quỷ khí chi quang không ngừng xâm nhập qua vòng sáng bảo hộ, đâm vào thân thể của Tử Thanh.
Vân Vũ sắc mặt đại biến, gầm lên tức giận, một đường kiếm quét qua đem phân nửa quỷ khí chém nát.
Không dừng lại tại đó, thân thể hắn trên không trung đột nhiên đảo hướng, vung kiếm tấn công về phía hồn phiên. Thân kiếm dưới sự thúc dục của hắn run lên dữ dội, bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được Ma khí đậm đặc hòa quyện cùng sát khí cực hạn.
Gần như trong chớp mắt, một luồng kiếm khí khủng khiếp ngập trời được chém ra, ẩn hàm uy lực như muốn hủy diệt bất cứ thứ gì nó gặp trên đường, gào thét mà tới. Hồn phiên bị kiếm khí chém lên, bạo phát ra nổ lớn kịch liệt, không gian đổ nát, một mảng rừng lớn bị chấn tan thành bụi phấn.
Loại hủy diệt trong chiến đấu này, có lẽ đã vượt quá phạm trù mà Nguyên Đan có thể thi triển ra được. Mạnh mẽ đến khó mà tin nổi.
Nhưng mà bụi mù tan đi, Vân Vũ sắc mặt gần như lâm vào trong tuyệt vọng. Vì trên không trung, Hấp Quỷ Hồn phiên vẫn lành lặn, không một chút tổn hao. Một chiêu kiếm toàn lực mà hắn có thể thi triển ra, lại không thể phá vỡ được thứ đồ này.
Không còn được vòng sáng bảo hộ, thân thể của Tử Thanh tiêu tán càng thêm nhanh. Vẻ thống khổ ẩn hàm trong ánh mắt, nàng thân thể run rẩy không ngừng, hai tay ôm lấy bờ vai của Vân Vũ mà siết chặt.
Dần dần, sắc mặt của Vân Vũ ngày càng thêm rối loạn, vừa lo lắng vừa giận dữ, hắn biết Tử Thanh sắp không trụ nổi nữa rồi.
- Dừng tay đi, ta sẽ giao chìa khóa động phủ cho ngươi.
Cuối cùng, hắn cũng đành phải cắn răng nuốt lửa giận vào trong lòng, cầu khẩn lên tiếng. Một cỗ cảm giác cực kỳ khó chịu nổi lên trong tâm trí, hắn hôm nay phải khuất phục người khác, không phải vì hắn yếu hơn đối thủ. Mà là vì hắn không có năng lực bảo vệ người thân bên cạnh, người mà hắn yêu thương, hắn vô dụng.
- Cầu xin ta sao? Ha ha! Muốn ta tha mạng cho ả thì quỳ xuống đi!
Tử Tịch vẻ mặt tràn đầy chiến thắng chi ý, dương dương đắc ý nhìn xem Vân Vũ, giọng điệu tràn đầy chế giễu.
Vân Vũ thần sắc phức tạp, hết nhìn về phía Tử Thanh, rồi lại nhìn về phía Tử Tịch. Hắn biết đối phương đang cố ý hạ nhục mình, hắn biết đối phương sẽ không dễ dàng tha cho hai người như thế. Nhưng hắn vẫn phải thử, vì hắn không muốn Tử Thanh chết đi, hắn không muốn mất nàng. Đối với hắn, nàng còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cái gì tôn nghiêm, cái gì thể hiện, hắn không cần.
Ngay khi mà hắn đưa ra quyết định, chuẩn bị quỳ xuống thì một thanh âm đột nhiên vang lên, khiến cho động tác của hắn dừng lại, nội tâm dâng lên cảm xúc vui mừng khó tả:
- Muốn thủ hạ của ta quỳ gối? Ngươi còn không có tư cách đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.