Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 168: Tiểu hòa thượng tái xuất




Cũng vào thời điểm đó, ngay khi mà người thần bí luyện hóa được giọt tinh huyết. Bên trong Thiên Nguyên Học Viện - Thông Thiên Phong, Hoàng Thiên đang ngồi đả tọa đột nhiên hai mắt trừng lớn, há miệng phun ra một búng máu đỏ thẫm.
Một cỗ cảm giác đau nhói từ sâu trong tâm can đột nhiên bộc phát lên, đem hắn đánh gục xuống nền đá. Nơi trái tim co thắt dữ dội, tựa như bị ai đó liên tục dùng thiết côn đập vào. Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác khủng khiếp như thế này, một cảm giác đau đớn cực hạn từ thể xác. Như cả cơ thể bị người ta xé làm đôi, như tất cả xương trong cơ thể bị người ta bẻ gãy, đau đớn đến khôn cùng.
Máu tươn cuồn cuộn, từ thất khiếu không ngừng rỉ ra nhộm đỏ cả cơ thể. Một cỗ cảm giác khủng hoảng khó lòng mà kiềm chế lan tràn trong tâm trí, hắn cảm giác duy nhất còn sót lại trong tâm trí là đau… đau đến cực hạn.
Vật vã một hồi, hắn toàn bộ sức lực như bị người rút cạn, không còn lấy một tia mảy may. Chỉ có thể để mặc cho cơ thể nằm phục trên nền đá, máu tươi lóng lánh chảy dài từ thất khiếu, không còn ấm nóng mà trở nên lạnh lẽo, băng hàn đến vô cùng.
Ánh mắt của hắn mờ nhạt dần, nặng trĩu. Từng cơn đau vẫn cứ thế trào dâng đăng đẳng, thống khổ kéo dài. Nhưng hắn chẳng còn đủ sức để mà vùng vẫy nữa, cả cơ thể lịm đi vô thức, lâm vào hôn mê sâu.
Giữa núi hoang bạt ngàn, một tên thiếu niên không rõ sống chết nằm trên nền đá. Máu tươi chảy dài khiến cho khuôn mặt vốn anh tuấn lúc này trở nên cực kỳ dữ tợn. Không một ai biết hắn đang lâm nguy, không một ai biết hắn đang đau đớn. Hắn ở đó, chỉ có một mình… đau… đau… và cô độc một mình.

Ba ngày sau.
Phía cổng khu ký túc xá dành cho học viên của Thiên Nguyên Học Viện tập trung rất đông người, huyên náo không thôi.
- Vị thí chủ này, ngươi khí huyết suy yếu, ấn đường tràn đầy hắc tuyến. Tương lai gần sẽ gặp đại họa vì đâm phải thứ không nên đâm, sờ phải thứ không nên sờ. Nghe lời ta, một tháng này phải hết sức thu liễm sắc dục, ngàn vạn lần kiềm chế bản thân…
Một tên đầu trọc lốc tiểu hòa thượng mồm miệng luyến thoắng, đối với một tên thanh niên tóc vàng đứng đối diện mà nói. Chung quanh một đám nam nữ học viên trẻ tuổi, chăm chú lắng nghe, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Tên thanh niên tóc vàng nghe hết lời của tiểu hòa thượng, quả nhiên sắc mặt trở nên đen lại. Nhưng không phải đen như lời tiên đoán của tiểu hòa thượng, mà là vì bị tên trọc này chọc tức điên:
- Ngưng! Con bà nhà ngươi, tên tiểu hòa thượng bịp bợm này. Cái gì mà khí huyết suy yếu, cái gì mà sắc dục, toàn nói bậy nói bạ.
Hiển nhiên hắn cho rằng những lời này của tiểu hòa thượng là nói láo, không đúng với sự thật. Âu cũng không có gì khó hiểu, dẫu sao những lời này là đứng trước mặt nhiều người như thế nói ra, lại chẳng tốt đẹp gì. Mặc kệ đúng sai, hắn có chết cũng không dám công nhận những lời phán này của tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng thấy tên thanh niên tóc vàng muốn phát nộ, lại không tỏ ra sợ hãi chút nào. Ngược lại còn vênh mặt lên, giả bộ cao tăng đắc đạo lắc nhẹ đầu, miệng nói:
- Thí chủ, người xuất gia không bao giờ nói dối, những lời ta nói đều là thật. Ngươi tin hay không cũng không sao, nhưng mà đừng quên trả tiền cho ta ah.
Tên thanh niên tóc vàng nghe vậy thì lông mày dựng lên, nghiến răng nói:
- Mẹ nó! Tên đầu trọc thối này, nói xằng nói bậy còn muốn đòi tiền, ngươi nằm mơ sao?
Bị đối phương xù tiền, tiểu hòa thượng sắc mặt lại không có thái độ giận dữ, mà ngược lại còn mỉm cười thân thiện, khẽ than:
- A di đà phật… Đầu bò thí chủ dâm khí cực thịnh, nếu tiểu tăng không lầm thì mười hai tuổi đã phá thân, hai mươi tuổi nữ nhân qua tay cũng phải hơn trăm cái. Thậm chí trên cơ thể còn có một tia tử thi dâm khí, có lẽ là do quan hệ với xác chết cách đây không lâu. Còn có….
Tên tóc vàng mới đầu nghe đối phương gọi mình là đầu bò thì tức giận, thật muốn túm cái đầu trọc của nó lên mà vỗ cho mấy cái. Nhưng cho tới khi nghe thấy đoạn sau thì sắc mặt hắn đại biến, hiển nhiên những lời mà tiểu hòa thượng này nói toàn bộ đều trúng. Thấy tiểu hòa thượng còn muốn nói thêm, hắn sợ đến run người. Vội vàng lao tới bịt miệng nó lại, miệng cười làm hòa.
- Ha ha! Thánh tăng ah thánh tăng… ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ta trả tiền liền ah.
Nói rồi hắn đành phải cắn răng, xuất ra một chiếc túi lớn chứa hơn một trăm thượng phẩm linh thạch, đưa tới.
Tiểu hòa thượng mỉm cười đắc ý, gỡ tay của tên thanh niên đang bịt miệng mình, nhẹ giọng nói:
- Dâm tâm bất trừ, trần bất khả xuất, dục sắc bất đoạn, tất lạc vào ma. Thí chủ, ngươi và ta gặp nhau thế này, cũng coi như là có duyên. Ta ở đây có một khỏa Tuyệt Dục Đan, có thể giúp ngươi trừ dâm khí trên người, giá chỉ một ngàn thượng phẩm linh thạch thôi.
Lời nó có vẻ như đang mời chào, nhưng viên thuốc đã sớm xuất ra dúi vào tay đối phương, không có cho một cơ hội cự tuyệt nào.
Một ngàn thượng phẩm linh thạch, tên thanh niên sắc mặt chẳng khác nào vừa dẫm phải cứt, không biết phải làm thế nào cho phải. Đồng thời hắn cũng tràn đầy hối hận, đang yên đang lành lại dây dưa với tên tiểu hòa thượng khốn nạn này.
Cuối cùng, hắn đành phải cắn răng xuất ra thêm một ngàn thượng phẩm linh thạch nữa, sau đó cầm viên thuốc trong tay bỏ chạy thật xa. Trong lòng thề sẽ không bao giờ dính vào tên tiểu hòa thượng này nữa.
Tên thanh niên tóc vàng vừa rời đi, lập tức đám người xung quanh đều bật cười ha hả. Hiển nhiên cảm thấy tên thanh niên kia quá ngu ngốc, để cho tiểu hòa thượng lừa một vố quá đau.
Cất hai túi linh thạch vào trong giới chỉ, tiểu hòa thượng tủm tỉm cười một mình, trong lòng không ngừng cảm thán:
- A di đà phật! Quả nhiên sư phụ nói không sai, ngón pháp thuật này rất ngưu ah. Mới ra ngoài lăn lộn vài hôm, liền kiếm được bộn tiền rồi. Cứ thế này Nguyên Giới còn ai giàu bằng ta nữa đây?
Đoạn sắc mặt nó trở nên tràn đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi:
- Mặt Chó cùng Chim Vẹt… hai tên bỉ ổi vô sỉ các ngươi lần trước chơi ta một vố. Thù này tiểu tăng tất trả, dùng tiền chơi chết các ngươi luôn… ha ha.
Không ai khác, nó chính là tiểu hòa thượng lần trước gặp gỡ đám người Hoàng Thiên trên đường phố Thiên Nguyên thành, còn cùng nhau tham gia Thiên Nguyên Đấu giá hội nữa.
Nó lần đó bỏ ra hơn mười bảy vạn thượng phẩm linh thạch để đấu giá Thượng Cẩu Phong Trụy Lạc Cảnh, về nhà mới biết được món đồ này do chính hai tên Cẩu Thủ và Anh Vũ bán ra, không tức mới là lạ.
Cũng may là khi nó đem về đưa cho sưa phụ, khiến lão vui mừng rớt cả nước mắt. Liên tục tán thưởng nó là đồ đệ ngoan, sau đó ban cho nó rất nhiều món hàng xịn, đặc biệt nhất là phá lệ dạy cho nó đệ nhất pháp thuật của lão - Thiên Cơ Thuật.
Thiên Cơ Thuật đúng như tên của nó, một khi thi triển có thể nhìn thấy tương lai, nhìn về quá khứ, thông thấu vận mệnh của bất kỳ sinh linh nào trong vũ trụ. Thiên Cơ vốn là một thứ huyễn hoặc khó hiểu, lại tùy thời biến hóa thay đổi, khó lòng mà nắm bắt. Chỉ một vài nhân tố ảnh hưởng thôi, liền như hiệu ứng hồ điệp cánh, liền toàn bộ thay đổi.
Cho nên, những người tu được đồng dạng pháp thuật nhìn ra Thiên Cơ, đã hiếm càng thêm hiếm. Nếu như trận pháp sư là triệu người có một, thì Thiên Cơ sư chính là ngàn tỉ người có một. Nó không chỉ đơn giản là năng lực, là thiên phú, mà còn là vận mệnh chú định. Chỉ có số mệnh cường đại nhất người, mới đủ để chống lại Thiên Đạo phản phệ, thời không hủy diệt.
- Ai! Không nghĩ thời gian trôi qua, phật môn lại tha hóa đến mức này. Rõ ràng một cái tiểu hòa thượng dễ thương, lại sớm nhiễm phải tật xấu, đi ra lừa bịp người khác để sinh nhai.
Một cái thiếu nữ đứng bên ngoài không nhịn được than lên, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối. Dĩ nhiên là nàng cùng với phật môn người có chút liên quan, nên mới sinh ra cảm thán như thế.
- Vị nữ thí chủ này, ngươi không nên nói như vậy. Tiểu tăng từ khi sinh ra liền không biết nói dối. Mọi lời ta nói đều là do ta tính toán Thiên Cơ vận mệnh mà ra, không có một lời nói láo.
Tiểu hòa thượng bộ dạng ủy khuất, giải thích với thiếu nữ kia. Lời nó từ đầu tới giờ tất nhiên đều là nói thật, nhưng người khác sẽ tin tưởng nó sao?
- Vậy ư? Tiểu đầu chọc, nếu ngươi nói là thật thì lại đây tính toán ta xem?
Một cái thanh niên tóc ngắn bên cạnh thiếu nữ cười lạnh, giọng điệu có chút khiêu khích nhìn về phía tiểu hòa thượng. Có lẽ hắn không ưa nó, nên mới cố ý làm vậy khiến nó bẽ mặt.
- Ồ! Vị thí chủ này, ta một lần tính toán thu một trăm thượng phẩm linh thạch.
Mặc dù biết đối phương cố ý làm khó mình, nhưng tiểu hòa thượng lại tràn đầy hưng phấn, trực tiếp báo ra giá cả.
- Chẳng phải chỉ một trăm thượng phẩm linh thạch thôi sao? ta cho ngươi năm trăm khối, hảo hảo bói cho ta vận mệnh.
Tên thanh niên tóc ngắn cười cười, quăng một bọc lớn linh thạch về phía tiểu hòa thượng.
- Thế gian vạn vật đều có quy tắc. Tiểu tăng ta cũng không ngoại lệ. Thiên Cơ hành nghề, thiếu một không tính, thừa một không thu. Ta chỉ lấy một trăm khối, ngươi thu lại thôi.
Tiểu hòa thượng sắc mặt nghiêm trang, thật thà lấy ra một trăm khối thượng phẩm linh thạch, sau đó quăng bọc lại cho tên thanh niên.
- Được rồi, ta bắt đầu.
Nói rồi không để cho đối phương đáp lời, hai mắt của nó đã nhắm chặt, sau đó đột nhiên mở bừng ra.
Tinh quang lưu chuyển, phù văn lượn lờ.
Trong đôi mắt của nó giờ phút này, tràn ngập vô số tinh điểm kỳ quái, chẳng khác nào vô vàn tinh tú trên bầu trời. Nếu như đem ra để so sánh, thì hai tròng mắt của nó lúc này giống hệt như hai cái vũ trụ tinh không thu nhỏ, thần bí mê người. Mãi tới hơn ba phút sau đó, nó mới một lần nữa nhắm lại đôi mắt, sau đó mở ra như bình thường.
- Thí chủ! Ngươi không muốn nghe một mình hay nói trước mặt mọi người đây?
Lại nhìn về phía tên thanh niên tóc ngắn, nó mỉm cười cất tiếng hỏi. Có lẽ đã nhìn ra được một vài thứ không hay ho gì, nên mới hỏi như thế.
Nhưng mà tên thanh niên làm sao biết, ngược lại còn cho rằng nó cố ý tỏ ra thần bí để lừa gạt, cho nên cười lạnh nói:
- Có cái gì mà phải lén lút, ngươi cứ nói đi.
Tiểu hòa thượng bất động thanh sắc, vẻ mặt không nhìn ra được vui buồn, bắt đầu phán:
- Ngươi năm nay tuổi chừng hai bốn, sinh ra trong gia tộc lâu đời, tài trí hơn người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.