Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 157: Trở về học viện




Trận siêu cấp đại chiến cứ như vậy mà kết thúc, để lại cho giới tu sỹ của Thiên Nguyên đại lục một ký ức không thể nào quên. Ngày hôm nay, tại nơi này đã diễn ra một trận chiến khủng khiếp, cướp đi tính mạng của không biết bao nhiêu người vô tội, đem một khu vực rộng lớn của Thiên Nguyên thành nghiền nát thành bụi phấn.
Thiệt hại mà nó gây ra là rất lớn, có thể là lớn nhất trong vòng mấy trăm năm trở lại đây, nhưng mà thiệt hại lớn thì sao, sẽ chẳng có ai đứng ra chịu trách nhiệm cho điều đó. Bạch Chấn Long không, Cố Sở không, và Hoàng Thiên càng không.
Bởi lẽ, đó chính là quy luật bất biến của thế giới này, quy luật mạnh hiếp yếu, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền, kẻ mạnh mới là chân lý.
Hoàng Thiên hôm đó giết chết vài người, liền trở thành một tội đồ, bị các thế lực cùng nhau liên kết lại xét xử. Hôm nay, hai cái siêu cấp cường giả đại chiến, giết đi không biết bao nhiêu người vô tội, hủy đi không biết bao nhiêu công trình kiến trúc. Nhưng sẽ không có ai dám lên tiếng, không có kẻ nào dám đứng lên phán xử, dù cho người của chúng bị giết chết, dù cho trụ sở của chúng bị phá hủy. Bởi vì lúc này, chính bản thân chúng đã trở thành kẻ yếu.

Ba ngày sau, tại Thiên Nguyên Học Viện – trong căn phòng ký túc của học viên.
Hoàng Thiên từ trong mơ màng tỉnh dậy, đầu óc ong ong từng trận như búa bổ. Trên khắp cơ thể không ngừng truyền lại cảm giác đau nhức thấu tận tim gan, hiển nhiên hắn đã thụ thương không nhẹ.
Ngày hôm đó, trong khoảnh khắc công kích của Bạch Chấn Long sắp đánh lên người, Thiên Kiếm đã tự động xuất ra cứu hắn một mạng. Chỉ là dẫu sao cũng là bị động phòng ngự, nó không thể ngăn lại toàn bộ dư ba nên hắn vẫn bị thương. Sức mạnh của cường giả ở cấp độ này, dù chỉ là dư ba cũng không phải thứ hắn có thể dễ dàng đối kháng, không có bị giết chết là may mắn lắm rồi.
Lắc lắc cái đầu đang choáng váng, hắn chật vật ngồi dậy không ngừng quan sát xung quanh. Nhận ra mình đang dưỡng thương bên trong khu ký túc xá, hắn mới thở dài một hơi, tựa như trút được gánh nặng trong lòng. Hắn có thể an toàn trở về nơi này, chắc chắn Cố Sở sẽ không có chuyện gì, hoặc chí ít là vẫn còn sống đấy.
Quả thực, hôm đó gặp phải cường giả cấp độ như Bạch Chấn Long, khiến cho hắn cực kỳ bất ngờ và bị động. Không những khiến cho kế hoạch của hắn bị bại lộ, mà còn gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cũng may là cuối cùng vẫn thoát được, toàn mạng trở về Thiên Nguyên Học Viện.
Tình hình của hắn hiện giờ tuy có vẻ không khả quan lắm, nhưng chỉ cần an phận ở trong này, an toàn của hắn sẽ được đảm bảo. Có Lâm Thanh Phong tọa trấn, Bạch Chấn Long dù có điên cuồng hơn cũng không dám quá phận.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, cánh cửa phòng ký túc đã bị người đẩy ra, là Anh Vũ. Tên này hôm nay không biết có chuyện gì mà mặt mày hớn hở như nhặt được tiền, quần áo ăn mặc lại càng khác thường, cực kỳ lòe loẹt đắt tiền.
Trông thấy Hoàng Thiên đã tỉnh dậy, hắn trợn mắt lên một cái, sau đó chạy tới:
- Ha Ha! Huynh đệ của ta ngủ dậy rồi à?
Đấm đấm mấy cái vào ngực Hoàng Thiên, hắn hỏi bằng cái giọng điệu rất vô tâm. Rõ ràng là huynh đệ của mình bị trọng thương nằm liệt giường, vậy mà hắn lại dám nói Hoàng Thiên mới ngủ dậy.
- Hừ! Cút mau…
Có lẽ đã quá quen thuộc với tính cách của tên này, nên Hoàng Thiên chẳng thèm để ý tới câu hỏi của hắn. Hai mắt trợn ngược lên, vội vàng giơ tay hất phăng cánh tay của hắn ra ngoài, sau đó tung cước đá vào mông hắn.
- Ai chà! Văn hóa ửng xử quá kém đi, ai lại ăn nói thô lỗ như thế ah. Ha Ha! Mà thôi, hôm nay lão tử có chuyện vui, không chấp nhặt tiểu đệ đệ ngươi.
Nghiêng người tránh khỏi một cước của Hoàng Thiên, Anh Vũ ra vẻ đạo mạo nói, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, lại bật cười ha hả như một tên điên. Nếu như dùng hai từ để miêu tả vẻ mặt của hắn lúc này, thì chắc chắn chỉ có thể là hai từ “đê tiện” mà thôi.
Hoàng Thiên ngẩn ra, không biết nói gì cho phải nữa. Tên này hôm nay không biết ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà lại điên điên khùng khùng như vậy, quá không bình thường đi. Cuối cùng hắn cũng đành bất lực lắc đầu nhè nhẹ, thầm than trong lòng:
- Tên thần kinh!
Anh Vũ lúc này đang chìm trong suy nghĩ, nào biết bản thân bị Hoàng Thiên chửi. Mà dù cho hắn có biết được, thì với cái trạng thái dở người này, chắc cũng chẳng có phản ứng gì ah.
Phải tới hơn hai phút sau, cái miệng đang cười của Anh Vũ mới ngậm lại được, hí hửng nói với Hoàng Thiên:
- Ngươi có biết vừa nãy ta mới gặp ai không?
Tên này đúng là bị điên thật rồi, Hoàng Thiên vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, làm sao biết được hắn đã gặp ai cơ chứ. Nhưng mà quả thực Hoàng Thiên cũng đang rất tò mò đây, không biết tên này đã gặp ai mà lại trở nên khác người như vậy.
Thấy vẻ mặt tò mò của Hoàng Thiên, Anh Vũ sắc mặt càng thêm đắc ý. Rồi bất chợt hắn đứng thẳng người, đưa tay vuốt ngược mái tóc ra đằng sau, đầu hơi ngửa lên cười toe toét nói:
- Ta vừa đi gặp phu nhân tương lai đấy! Ha ha!
Phu nhân tương lai? Hoàng Thiên nghe thấy mấy từ này thì ngây ra tại chỗ, nhìn tên huynh đệ của mình với ánh mắt kinh ngạc. Không ngờ hắn chỉ hôn mê có mấy ngày, tên này đã lừa được con gái nhà người ta rồi.
Ngẫm lại một chút, hắn càng thêm tò mò, đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Ai thế?
Anh Vũ lúc này mới cúi đầu xuống, nháy nháy mắt nói:
- Còn có thể là ai nữa, chính là Thanh Hoa của ta ah!
Thanh Hoa? Hứa Thanh Hoa?
Hoàng Thiên nghe thấy cái tên này thì trợn mắt, ngây ra mất mấy hơi thở, sau đó mới bật cười ha hả, cười chảy cả nước mắt.
Con bà nó, thiên ah, tên này lại dám tán nữ yêu tinh Hứa Thanh Hoa? Còn dám gọi người ta là phu nhân tương lai nữa, đúng là mặt dày vô sỉ.
- Ha ha! Anh Vũ ơi là Anh Vũ, ngươi làm bản hầu cười phọt cả rắm ra rồi. Tiên sư con bà nó, Thanh Hoa của ta, nghe thối quá ah.
Đúng lúc này, tiếng cười the thé của Cẩu Thủ vang lên khắp phòng, kèm theo đó là cái giọng điệu non nớt tràn đầy vô sỉ, không thể nào lẫn đi đâu được.
Trên cái giường ở tầng trên, Cẩu Thủ không biết từ đâu xuất hiện, ngồi cười ngặt nghẽo, hai tay không ngừng cầm tinh diện đập liên tục xuống mặt giường. Hóa ra từ đầu tới giờ, nó vẫn một mực nằm trốn dưới mền. Còn để làm gì thì nhìn vào hình ảnh đang hiển thị trong tinh diện, không cần nói cũng biết được.
Anh Vũ bị cười nhạo như thế, sắc mặt sầm xuống nghiến răng nói:
- Hừ! Con khỉ mặt chó nhà ngươi thì biết cái gì chứ? Còn dám cười nữa ta sẽ đem ngươi đi làm thịt khỉ nấu đông đấy.
Cẩu Thủ cũng không phải dạng vừa, nó quay người cất tinh diện vào, sau đó đứng dậy chắp tay sau đít tiến ra mép giường, cất hàm nói:
- Tên chim vẹt nhà ngươi thử nói lại một lần nữa, có tin ta sẽ xử phu nhân nhà ngươi giống như với Nhược Doanh không?
Hai chữ Nhược Doanh bị nó nhấn mạnh, dường như đang muốn ám chỉ điều gì đó mờ ám. Thậm chí nét mặt còn lộ ra vẻ dâm tà vô độ.
Anh Vũ bị mấy lời này của Cẩu Thủ dọa cho biến sắc, không còn dám biểu hiện tức giận nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt nịnh nọt van nài, chỉ thiếu quỳ xuống cầu xin nữa là đủ tiêu chuẩn để làm tiểu nhân rồi:
- A ha! Đừng… đừng, Cẩu… à thánh hầu huynh đệ, ngươi đừng làm bậy, ta sai rồi.
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại đang chửi rủa không ngừng. Con khỉ này quá khốn nạn, lại dám mang chiêu cũ ra để đối phó hắn. Nghĩ tới cảnh tượng lần trước Nhược Doanh cùng Vân Vũ mây mưa bị con khỉ này ghi lại, hắn trong lòng càng nóng như lửa đốt. Chẳng may mà nó lại làm thế với Thanh Hoa thì hắn đau lòng đến chết mất.
Tuy rằng hắn tin tưởng Thanh Hoa sẽ không làm chuyện đáng xấu hổ đó, nhưng mà nếu chẳng may nó ghi trộm hình ảnh khi nàng tắm hay thay quần áo thì… Tự dưng nghĩ tới đây, vẻ mặt hắn lại có chút thay đổi, bất giác liếm liếm bờ môi. Quả nhiên là bản chất khốn nạn chẳng thể nào thay đổi được.
- Hừ! Coi như ngươi thức thời. Yên tâm, nể mặt giao tình giữa chúng ta, bản hầu sẽ không truyền bá hình ảnh của nàng ra ngoài đâu.
Cẩu Thủ gật gật đầu, nhảy vọt lên vai của Anh Vũ, vỗ vỗ vào ót hắn mà nói.
Nghe vậy, Anh Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn túm lấy cổ con khỉ mặt chó này mà tẩn cho một trận. Không truyền bá hình ảnh ra ngoài chẳng phải là sẽ giữ lại xem một mình ư? Con bà nó ah.
Chỉ là hiện tại hắn đang ở thế dưới, nên nào dám phản ứng cái gì. Đành phải miễn cưỡng nở ra nụ cười nịnh bợ, không ngừng nói ra mấy câu buồn nôn vuốt mông ngựa.
Hoàng Thiên càng nghe hai tên này nói chuyện, càng cảm thấy xưa nay bản thân sống quá đơn thuần rồi. Thực lòng mà nói, hai tên này đã khiến cho thế giới quan của hắn mở rộng thêm không ít, dường như có thêm một phần của sự khốn nạn và vô sỉ nữa. Nhân sinh quả nhiên quá mức kỳ diệu, để cho một người như hắn gặp phải một người một khỉ thiên hạ đệ nhất như thế này.
Thấy hai tên này còn đang muốn phun ra những lời kinh tởm nữa, hắn không dám ở lại mà phải vội vàng ho lên mấy tiếng rồi đi ra ngoài.
Anh Vũ đang huyên thuyên với Cẩu Thủ, đột nhiên bị tiếng ho làm cho chú ý, quay sang thấy Hoàng Thiên đang rời khỏi thì kêu lên, vội vàng chạy theo:
- Hoàng Thiên! Ngươi đi đâu đấy, ta còn có chuyện chưa nói với ngươi mà.
Nhưng mà tiếng gọi của hắn chẳng những không khiến Hoàng Thiên quay lại, mà còn bước nhanh hơn. Hiển nhiên là rất sợ tên huynh đệ và con thú nuôi này của mình bốc phét rồi.
Tất nhiên Anh Vũ sẽ không để cho hắn dễ dàng rời đi như thế, rất nhanh đã vọt lên bên cạnh, khoác lấy vai hắn cùng sóng bước, nói:
- Trong thời gian ngươi hôn mê có người tới tìm ngươi đấy!
Nghe thấy Anh Vũ nói có người muốn tìm mình, cước bộ của Hoàng Thiên bỗng nhiên bước chậm lại, có chút hứng thú hỏi:
- Ai thế?
Anh Vũ hồi tưởng lại một chút, sâu trong ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Vân Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.