Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 144: Siêu cấp thiên tài




- Ta không phải con người!
Chỉ một câu nói thôi, cũng đủ để người khác phải lâm vào suy ngẫm. Hoàng Thiên đứng yên tại nơi đó, tựa như đang nói cho tên tu sỹ nghe, nhưng cũng giống như đang nói với chính bản thân mình.
Hắn không phải con người, hắn là Ma Thần…
Vạt áo phiêu giương, tóc đen tung bay, con mắt của hắn tỏa ra ánh sáng sắc lạnh khó tả. Hắn vẫn là hắn, nhưng đã không giống với hắn trước đây nữa, giống như đã có một thứ gì thay đổi trong hắn, khiến hắn trở nên khác biệt.
- Ah! Thảo nào, từ đầu tới giờ ta cứ có cảm giác ngươi không đúng, hóa ra là vậy.
Tên tu sỹ nụ cười vểnh lên, gật gù lẩm bẩm trong miệng.
Hoàng Thiên cũng không để ý đến thái độ của tên tu sỹ, mà chầm chậm hồi tưởng lại những gì đối phương đã nói trước đó, mỉm cười nhàn nhạt:
- Ngươi nói rất đúng, bản chất của con người chính là tham lam và ích kỷ, bản chất này khiến con người trở nên xấu xa và bẩn thỉu, nhưng nó cũng là thứ khiến con người trở nên khác biệt với các chủng tộc khác.
Nói đến đây, Hoàng Thiên trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khác lạ, một cảm giác bình hòa an nhiên lan tràn trong tâm trí. Tựa như hắn hiểu ra được nhiều điều, và đã học được cách chấp nhận những điều đó. Chấp nhận thế nhân này, chấp nhận xã hội này.
- Bản thân ta tuy không phải là con người, nhưng từ khi sinh ra đã sống trong xã hội loài người, thế nên ta cũng không khác gì bọn họ. Thậm chí còn ích kỷ hơn bất kỳ ai khác, ta có thể làm bất cứ điều gì để phục sinh huynh đệ của mình, kể cả phải tước đi tính mạng của một kẻ vô tội khác. Vì thế nên… đắc tội rồi.
Quang ảnh lóe lên, Hoàng Thiên tựa như ảo ảnh tan ra biến mất tại chỗ, không gian xung quanh vốn đã tanh hôi mùi máu, chớp mắt sau đó ngợp trời sát khí.
Tên tu sỹ ngây người trong giây lát, sau đó bật cười ha hả:
- Ha Ha! Nói rất hay. Ta ngày càng hứng thú với ngươi rồi đấy. Dưỡng Hồn Thạch đang ở đây, muốn lấy thì xuất ra toàn lực của ngươi đi.
Lời hắn vừa dứt, không gian trước mặt đã vặn xoắn, thân ảnh của Hoàng Thiên chớp mắt như lưu tinh phóng ra, vung chưởng đánh tới.
Uỳnh!
Âm thanh va chạm cực lớn vang lên, bùng nổ ra hào quang chói mắt, tiếng vang như lôi đình giữa trời giông bão, oang oang không dứt. Lực lượng kinh khủng cuồn cuộn mênh mông như sóng lớn xung kích ra tứ phía, vô số kiến trúc không chịu được ầm ầm đổ nát. Loại va chạm khủng khiếp này mãnh liệt đến kinh người, chẳng khác nào sao băng va chạm với đại lục, chấn động khắp bốn phương.
Rồi trong khói bụi mịt mù, hai cái bóng người vọt mạnh ra xa xa, phân chia hai phương nam bắc. Nhìn qua trạng thái của họ, có thể nhận ra được một sự cân bằng đến đáng sợ, hai bên ngang tài ngang sức.
Tên tu sỹ cười lớn, tràn đầy thỏa mãn, bàn tay nhẹ nhàng vươn lên, điểm chân phóng tới. Không giống như khi nãy, lần này hắn là người chủ động tấn công. Lần đầu tiên hắn phát ra khí thế của bản thân, cuồng bạo đến vô cùng, khí tức quanh thân trở nên càng ngày càng kinh khủng.
Hoàng Thiên đứng thẳng tại phương xa, quần áo trước thế tấn công của đối phương phần phật tung bay, quanh thân không ngừng phung ra nuốt vào Hỗn Nguyên Ma Thần Khí, tựa như một vị Ma Thần đang thức tỉnh! Đem toàn bộ thiên địa này đều đạp dưới gót chân, dũng mãnh vô cùng.
Đùng!
Lại một lần nữa va chạm khủng khiếp, không gian nơi va chạm cơ hồ muốn nổ nát, tuôn ra vô số loạn lưu khí tức, trùng kích ngợp trời.
Một quyền đi, một quyền về. Hai tên tu sỹ thuần túy dùng sức lực của bản thân giao chiến, lại có thể bộc phát ra chiến lực vô cùng khủng khiếp, đủ khiến cho bất cứ kẻ nào mệnh danh thiên tài trẻ tuổi cũng phải cúi đầu vì xấu hổ.
Tiếp một quyền của tên tu sỹ, Hoàng Thiên không lui nửa bước, ngược lại giơ lên bàn tay phải, hướng về đầu đối phương mà vỗ xuống. Lòng bàn tay dưới một trăm tầng điệp gia hỏa nguyên lực, ánh lên hỏa diễm ngũ sắc kinh người, như muốn đem vạn vật đều đốt cháy.
Tên tu sỹ vốn sớm cảm nhận được sự uy hiếp từ ánh lửa này, vội vàng điểm chân bật ngửa về phía sau với tốc độ khiếp người, thậm chí khiến cho không khí vang lên những tiếng gió rít chói tai.
Mất đi đối tượng tấn công, một chưởng của Hoàng Thiên đành phải vỗ xuống nền đá, bộc phát ra năng lượng dữ dội.
Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngũ sắc thần diễm như con thú dữ thoát khỏi lồng, bùng nổ trước nay chưa từng có, chớp mắt hóa thành một cây cột nấm khổng lồ rực rỡ, không ngừng khuếch tán lan xa. Đa phần vật chất ở phạm vi gần đều bị nhiệt độ cực lớn nung chảy hóa thành nham thạch đỏ lừ, có thể thấy được ngũ sắc thần diễm này mạnh mẽ cỡ nào.
Tên tu sỹ may mắn tránh được một chưởng kia, nhưng cũng không có chút gì kinh sợ. Chỉ có một chút ngạc nhiên, bởi vì hắn cảm nhận được thần diễm kia có chút quen thuộc.
- Ai chà! Ngươi sao lại ăn gian! Chúng ta đang so về lực lượng thân thể mà. Sao lại dùng Nguyên khí rồi.
Nhếch môi cười quỷ dị, hắn miệng còn nói với Hoàng Thiên, thân thể đã sớm biến mất tại chỗ. Liên tục để lại những tàn ảnh trong không gian, khi thực khi ảo, khó mà xác định.
Hoàng Thiên không nói một lời, nhìn thân thủ quỷ dị của đối phương, trong lòng càng thêm đề cao cảnh giác. Rồi trong một tích tắc sau đó, hắn đột nhiên nhắm mắt lại, xoay người tung ra một cước.
Ầm...ầm!
Không gian xung quanh liên tục vang lên những tiếng nổ. Quả nhiên như Hoàng Thiên dự đoán, tên tu sỹ kia đã sớm xuất hiện phía sau hắn. Cả hai người liên tục va chạm với nhau, bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ.
Đã lâu lắm rồi, Hoàng Thiên mới có thể gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy. Không phải là những tên ngu ngốc không não yếu ớt, không phải là một siêu cấp Vấn Đỉnh cường giả tràn đầy áp lực. Mà chỉ là một kẻ cùng lứa, nhưng lại có đủ tư cách khiến hắn phải đánh hết sức mình, phóng thích toàn bộ tiềm năng trong cơ thể.
Âu cũng vì như thế mà hắn càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hăng, bộc phát đến mức độ trước nay chưa từng có.
Dường như cảm nhận được biến hóa của Hoàng Thiên, tên tu sỹ kia cười lạnh một cái, sau đó nhanh chóng di chuyển áp sát tới. Trong tay đột nhiên xuất hiện một cặp câu liêm, tỏa ra từng tia âm u lành lạnh, hướng về phí cổ của Hoàng Thiên chém tới.
Cảm nhận được nguy hiểm cận kề, Hoàng Thiên ngửa mạnh người ra sau, lấy chân trái làm trụ, chân phải ngưng tụ lực lượng đá tung câu liêm của đối phương.
- Nhất Kiếm Vạn Ảnh!
Rồi không để bản thân bị thiệt thòi, hắn xuất ra một thanh linh kiếm sắc bén. Trong lòng thầm hét lên chiêu thức, đem một kiếm uy ực này đáp trả. Vạn ảnh chớp mắt bao phủ bầu trời, với thực lực của Hoàng Thiên hiện giờ thì càng trở nên kinh khủng. Mang theo khí thế hùng mạnh lao thẳng tới vị trí của đối phương.
- Ồ! Món này không tệ! Câu Liêm Thất Phách.
Tên tu sỹ cợt nhả một tiếng, hai thanh câu liêm trong tay đột nhiên phách ra từng tia hàn khí lạnh lẽo, chớp mắt nghênh đón vạn kiếm ảnh của Hoàng Thiên.
Rầm...rầm!
Va chạm mãnh liệt, không gian liên tục xuất hiện những gợn sóng lan tràn, quang mang bắn ra cùng với những tiếng nổ dữ dội liên tiếp.
Tên tu sỹ chặn xong công kích của Hoàng Thiên, bật ra tiếng cười lớn tràn đầy sảng khoái, sau đó lại như một con thú điên lao thẳng tới. Hoàng Thiên tất nhiên sẽ không nhượng bộ, bộc phát ra kiếm ý ngút trời, xử ra Vạn Kiếm Quy Nhất.
Trời đất lúc này quay cuồng hỗn loạn, kiến trúc xung quanh liên tục bị nổ nát thành bụi phấn. Hai người giao phong kịch liệt, khi thì đánh nát mặt đất, lúc lại xung kích trời xanh.
Tên tu sỹ vụt tới, câu liêm trong tay toát ra hàn mang lóng lánh, gần như hóa thành sương mù mông lung, mờ mờ ảo ảo. Không chỉ như thế, thân thể của hắn cũng mờ dần, sau đó gần như là biến mất khỏi không gian, cực tốc tiến lên chém về phía Hoàng Thiên.
Đứng ở phương xa, Hoàng Thiên mặc dù không còn nhìn thấy thân ảnh của đối phương, nhưng không hề tỏ ra một chút hoảng loạn. Hắn nhếch môi cười nhạt một tiếng, chân phải khẽ điểm liền vô thanh vô tức biến đi.
Chiến trường bỗng chốc im lặng đến đáng sợ, không còn nhìn thấy thân ảnh của hai người nữa. Giống như bọn họ đã biến mất khỏi nơi này vậy, ngay cả khí tức cũng mơ mơ hồ hồ, không thể nào mà cảm nhận.
- Đùng!
Ngay trong nháy mắt sau đó, khi mà không gian vừa chìm vào trong sự im lặng hiếm có, một thanh âm va chạm khủng bố đã phát ra, vang vọng lên tận chín tầng trời. Không gian sóng gợn lên tục bộc phát, như cộng hưởng cùng với sóng âm và năng lượng xung kích, vang lên tiếng răng rắc dọa người.
Mà ở nơi bùng nổ vừa nãy, hai cái thân ảnh lần nữa biến mất, sau đó lại nổ ra va chạm ở nơi khác, đem từng tòa kiến trúc khổng lồ nổ tung thành bụi phấn. Hai người kịch liệt giao chiến, tạo ra một màn chiến đấu kinh thiên động địa, đáng sợ vô cùng.
Tiêu Tuấn khi nãy bị đám thủ hạ vây công, đã bị trọng thương bất lực ngồi một chỗ. Lúc này đây nhìn thấy hai người đang giao chiến, nội tâm kinh sợ đến không nói nên lời.
Hai người này, mỗi người đều mạnh đến khủng khiếp, gần như đã vượt ra khỏi phạm trù của Nguyên Đan tu sỹ. Thậm chí hắn còn có cảm giác, người ta chỉ cần một chiêu thôi, hắn cũng không chống lại được. Không! Không chỉ riêng mình hắn, mà cả thời đại này, trong cùng Nguyên Đan cảnh giới liệu có mấy người có thể đỡ lấy bọn hắn một đòn.
Nực cười cho bản thân hắn, trước giờ cứ xưng tụng là anh kiệt, thiên tài, hóa ra lại yếu nhược đến không ngờ.
Có lẽ, cũng chỉ có hai người trước mắt này, này mới chân chính là vô địch trong cùng cảnh giới. Mới xứng đáng được gọi là… siêu cấp thiên tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.