Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 12: Hai năm sau




Hoàng Thiên quỳ nơi đó, trên khuôn mặt hắn, có máu, có nước mắt. Trong đan điền hắn lúc này đang bị một luồng nguyên lực cuồng bạo đánh phá. Rõ ràng đối phương không chỉ muốn hắn khuất nhục mà còn phải phế đi tu vi của hắn.
Lúc này, sâu trong đan điền của hắn dường như có một thứ gì đó dao động, ngày càng mạnh, ngày càng cuồng nộ, như muốn hủy diệt hết thảy, như không muốn bất cứ kẻ nào khinh nhờn. Hoàng Thiên càng tức giận thì luồng lực lượng này càng bạo loạn. Chỉ có điều, không ai có thể nhận ra điều này, kể cả bản thân hắn.
Không gian thật yên ắng, không ai nói một câu nào, bởi sâu trong thâm tâm họ, thiếu niên này xong rồi.
- Thôi đủ rồi, cũng không có gì to tát, tha cho hắn đi.
Là tên thanh niên sư huynh của thiếu nữ lên tiếng, nhất thời luồng lực lượng vô hình do Diệp Vọng gây ra bị hóa giải.
Mọi người xung quanh cũng thở phào một hơi, lực lượng của Diệp Vọng tạo cho mọi người một cảm giác bị áp bức, tu vi thiếu niên này thực không tầm thường. Trác Mộc vội vàng lao lại, muốn đỡ Hoàng Thiên dậy, hai mắt hắn đỏ rực như dã lang.
Hoàng Thiên không nói gì, cũng không cần Trác Mộc trợ giúp, hắn cố gắng tự mình gượng dậy, ánh mắt một lần nữa quét ngang mọi người xung quanh, rồi lê bước tiến về phía trước, đôi bàn chân đẫm máu không còn hình dạng, mỗi bước đi lại để lại một vết máu đỏ tươi, in trên nền đá.
Thiếu nữ vẫn đứng đó, ánh mắt không rời thiếu niên trước mắt, cái dáng người nhỏ bé khắc khổ ấy đang nặng nề lê bước đi về phía xa.
- Thiên!
Cái tên đó, được nàng nhẹ nhàng thốt lên, âm thanh nhỏ nhẹ đến mức chỉ có mình nàng nghe thấy.
Hắn chưa từng nói tên cho nàng, tại sao nàng lại biết tên của hắn?
Hoàng Thiên khuất xa, nơi đây lại trở về với bản chất của nó, ồn ào huyên náo, dường như hình ảnh thương cảm vừa rồi chẳng hề tồn tại.
Hoàng hôn ngày hôm đó, ngoài rìa của Vạn thú sơn lâm, người ta thấy bóng của hai thiếu niên. Một kẻ đi trước, bước đi tập tễnh, cúi gục đầu, một kẻ đi sau, ánh mắt dõi theo người phía trước, không nói một câu nào.
oOo
Một ngày mới lại tới, nắng mai dịu dàng chiếu xuyên qua những tán cây rậm rạp, đổ lên nền cỏ xanh rì tràn trề sức sống. Phía xa xa, có một thác nước cao chừng mười trượng, nước từ trên thác đổ xuống ầm ầm như tiếng sấm, vang vọng khắp không gian.
Trên một khối đá lớn bên cạnh dòng thác, có một tên thiếu niên cao lớn đang ngồi tĩnh tọa, tóc xõa ngang vai, hắn có một làn da cổ đồng, trên khắp cơ thể có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, trông cự kỳ dữ tợn. Khuôn mặt điềm tĩnh, lại có nét gì đó lạnh lùng khiến cho người ta không dám tới gần.
Thiếu niên này không ai khác chính là Hoàng Thiên, từ khi bị khuất nhục tại Thiên Hỏa thành, hắn cùng Trác Mộc không trở về Thiên Hỏa tông nữa mà đi vào trong Vạn thú sơn lâm.
Thấm thoát hai năm trôi qua, Hoàng Thiên hắn mỗi ngày vẫn luôn cố gắng tu luyện, săn giết yêu thú rèn luyện thực lực. Mỗi lần rèn luyện là một lần hung hiểm, thậm chí có lần suýt bỏ mạng. Trời không phụ lòng người, sau hai năm nỗ lực cùng cố gắng, rốt cục tu vi của hắn cũng thăng tiến, đạt tới Ngưng khí tầng 6.
Những ngày gần đây, hắn phát hiện tu vi có dấu hiệu muốn tăng lên, nên mới sáng sớm đã nhanh chóng tới đây tĩnh tọa, hấp thu linh khí thiên địa, hi vọng có thể tấn cấp.
Linh khí trong thiên địa vốn vô hình, mắt người thường vốn không thể thấy được không ngờ lúc này lại đang vây phủ quanh cơ thể hắn, mơ hồ như hơi nước, theo từng lần thổ nạp mà lưu chuyển. Từng đợt, từng đợt linh khí hóa thực chất như những sợi tơ mảnh thuận theo miệng và mũi hắn chui vào thể nội.
Khuôn mặt Hoàng Thiên lộ ra thần thái tự nhiên, ôn hòa, cả cơ thể như hòa hợp với thiên địa. Từng sợi linh khí hóa thực chất sau khi chui vào thể nội liền tràn vào đan điền, mỗi một nhịp thổ nạp lại có một sợi theo kinh mạch chảy đi khắp cơ thể, cơ nhục, cốt cách, nội tạng đều được gột rửa thư sướng, trở nên càng mạnh mẽ, chắc chắn hơn.
Cuối cùng, tất cả các sợi linh khí đều trở lại đan điền, tập trung lại thành một dải ánh sáng nhu hòa, lưu động trong không gian nội thể. Mỗi một chu kỳ đều khiến cho không gian đan điền mở rộng hơn.
“Oành” một tiếng nổ vang lên, bức màn ngăn trong nội thể bị phá vỡ, không gian trong đan điền được mở rộng ra một khoảng lớn, Hoàng Thiên tấn cấp Ngưng khí tầng bảy.
Khẽ cựa mình, hắn thấy thân thể hơi tê dại, ngâm ngẩm đau, cảm giác lạ lùng từ thể nội dâng lên khiến hắn hơi rùng mình.
- Chúc mừng ngươi, nhanh như vậy đã tấn cấp tới đệ thất trọng.
Trác Mộc từ xa đi lại, trên tay xách theo một con gà lớn, bị chém đứt đầu, từng dòng máu đen ngòm từ vết chém chảy ra nhưng nhanh chóng bốc hơi, tạo nên một màn khói đen yêu dị. Rõ ràng con gà này đã là yêu thú.
Bên cạnh hắn còn có một con Hắc lang nhỏ, quất quýt chạy theo, thi thoảng lại phe phẩy cái đuôi rồi cắn nhẹ vào tà áo của Trác Mộc. Nó vốn là một con sói nhỏ, ngày đó dính bẫy nên bị thương nặng, được Hoàng Thiên và Trác Mộc cứu sống.
- Cũng đâu nhanh bằng ngươi.
Hoàng Thiên cười khổ, vừa xoa đầu tiểu Hắc vừa nói. Trác Mộc hai năm này cũng thăng tiến không ngừng, sớm bước vào Ngưng nguyên hậu kỳ. Tùy thời là có thể bước vào Kết đan khiến hắn hâm mộ không thôi.
- Cũng nhờ may mắn cả thôi, vả lại, ta cảm thấy viên nội đan Thiết thương hùng ngày trước dường như không tầm thường, từ khi sử dụng nó, tốc độ tu luyện của ta trở nên nhanh hơn rất nhiều, ngẫm lại phải cảm ơn ngươi rồi.
- Hôm nay ngươi lại uống nhầm thuốc hay ăn nhầm linh dược thế.
- E hèm! Trác Mộc ta là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, ân oán phân… ê ngươi phải nghe ta nói hết câu đã.
Một lát sau, mùi gà nướng đậm đà lan tỏa khắp không gian, hai thiếu niên ngồi bên bờ suối, tay cầm cái đùi gà lớn ăn một cách ngấu nghiến.
Mặc dù hai người mặc y phục của người thường, nhưng khi nhìn họ, người ta vẫn cảm nhận được nét gì đó hoang dã và phóng khoáng, giống như những dã nhân chưa bao giờ đến với thế giới bên ngoài. Bên cạnh họ có một con sói đen, tiểu Hắc nhanh chóng tha phần thịt của mình chạy mất hút về phía xa.
oOo
Lúc này, bên rìa của Vạn thú sơn lâm, một nhóm 5 người đang cẩn thận tiến nhập cấm địa. Nhìn cung cách ăn mặc và phong thái, dễ dàng nhận ra nhóm người này có thân phận rất cao.
- Thiếu gia, thông tin lần này có chắc chắn không? Thực sự là Minh hỏa.
Một tên thanh niên trong nhóm người chợt lên tiếng, ánh mắt không giấu nổi sự kích động, nhìn về phía tên thiếu niên duy nhất trong nhóm.
Những người còn lại khi nghe được mấy chữ "Minh hỏa" thì con mắt cũng sáng ngời lên, dường như thứ đó rất đặc biệt trong mắt họ.
Tên thiếu gia mà thanh niên khi nãy vừa gọi là một thiếu niên cỡ mười ba mười bốn tuổi. Hắn có khuôn mặt khá anh tuấn, sắc mặt đầy ngạo nghễ và tự đắc.
Khẽ phe phẩy cái quạt nan trong tay, hắn mỉm cười đắc ý nói:
- Chắc chắn, đây là thông tin do hôm trước ta vô tình nghe được trong cuộc trò chuyện của phụ thân và gia gia, không thể sai được.
Mấy tên xung quanh nghe vậy thì càng hớn hở.
- Nghe nói đây là một loại thần hỏa chỉ có trong truyền thuyết, tồn tại từ thời Thượng cổ. Đối với tu sĩ chúng ta là thánh vật vô cùng quý giá.
Tên thiếu gia khi nãy nghe vậy lại càng cười tươi hơn, hắn tên là Vũ Hải, vốn là con thứ trong Vũ tộc, bị các huynh đệ chèn ép rất nhiều, địa vị cũng vì thế mà lung lay. Một tháng tới là đại thọ của phụ thân hắn, lần này hắn muốn chiếm được thần hỏa để dâng lên, mong được phụ thân xem trọng.
- Nhưng ta nghe nói thần hỏa tồn tại ở Hỏa Linh sơn, nơi đó liệt diễm hừng hực, bao phủ trời cao, cực độ nguy hiểm, không phải nơi mà chúng ta có thể vào.
Một tên trong nhóm người nét mặt thoáng do dự, thần hỏa tuy quý giá, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.
- Các ngươi yên tâm, ta đã tìm hiểu kỹ rồi, Hỏa Linh sơn chia làm nhiều tầng, chúng ta chỉ tìm kiếm ở tầng ngoài cùng, sẽ không có gì nguy hiểm, hơn nữa ta đã mượn được Lưu thủy kiếm cùng Thanh y Chiến giáp, tuyệt đối an toàn.
Vũ Hải nét mặt vô cùng tự tin, trấn an mấy kẻ còn lại, trong tay hắn chợt xuất hiện một thanh kiếm màu xanh ngọc, phát ra quang huy mờ ảo, cùng với một chiến y màu vàng, kim quang lấp lánh.
Bốn người còn lại thấy vậy thì thở phào, đây là hai món bảo vật trấn tộc của họ, nghe nói là di vật của tổ tiên Vũ tộc, Lưu thủy kiếm sắc bén vô cùng, Thanh y Chiến giáp thủy hỏa bất xâm, có chúng ở đây khiến họ tự tin lên hẳn.
- Khoan đã, có điều gì đó không ổn, chúng ta đã đi khá sâu vào cấm địa, tại sao chưa gặp một con yêu thú nào?
Đột nhiên một kẻ lên tiếng khiến tất cả mọi người dừng bước. Một gã trung niên nghi hoặc quan sát xung quanh, sau đó quỳ xuống xem xét nền cỏ, khẽ nói:
- Có dấu vết của con người, có lẽ có người sinh sống ở gần đây, yêu thú là bị kẻ đó săn giết, là hướng đó, tới xem xét thử.
Nói rồi đám người không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.