Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 114: Hứa Thanh Hoa




Một thân y phục màu đỏ trang nhã, Thanh Hoa tựa như tiên nữ giáng trần động lòng người. Chiếc váy cổ rộng không thể nào che giấu được hai khối tròn trịa no đủ. Vùng eo hoàn mỹ có treo một cây đàn cổ toát ra phong vị xa xưa, cặp đùi thon dài ẩn hiện bên dưới lớp vải mỏng, kích thích kinh người. Mà khuôn mặt của nàng lúc này càng thêm lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác cao cao không thể với tới.
Nhìn thoáng qua Hoàng Thiên cùng con khỉ chết tiệt, trong lòng nàng tràn đầy lửa giận. Từ nhỏ đến nay, cầm kỹ luôn là một lĩnh vực mà nàng tự hào nhất, trong lớp trẻ nếu xưng thứ hai không ai dám xưng nhất. Vậy mà hôm nay lại có người dám nói năng như thế, đây là triệt để xem thường cùng vũ nhục nàng.
Mà khi nàng xuất hiện, những tràng cười xung quanh đều tắt ngúm, ai ai cũng căng mắt nhìn tới, không nói nên lời. Không hổ là tiên tử, xinh đẹp đến mê người.
- Ngon quá!
Lại là cái giọng nói chết tiệt, Cẩu Thủ ngồi trên vai Anh Vũ hai mắt sáng như sao, dán chặt vào cô gái trước mắt này mà thốt lên hai từ đó.
- Ừ!
Anh Vũ nuốt nước miếng đến ực một cái theo bản năng gật đầu đồng ý, ánh mắt không ngừng đảo loạn trên người nàng, từ ngực đến eo, rồi từ đùi đến mông, không bỏ sót một chi tiết nào.
Quá mức vô liêm sỉ, bỉ ổi, đê tiện.
- Tên nhà quê này, ngươi nói cái gì?
Thanh Hoa tức giận trừng mắt, quát lên một tiếng. Nhìn thấy cái ánh mắt dâm đãng của đối phương, nàng thực sự cảm thấy chịu không nổi đây này. Xem trang phục của Anh Vũ lòe loẹt luộm thuộm, chính là một tên quê mùa chân chính, lại còn dám nhìn nàng với ánh mắt đó, quả thực muốn chết mà.
- A! Thất lễ, thất lễ…
Anh Vũ cười xòa một tiếng, lấy tay xoa đầu đầy thẹn thùng, đoạn quay đầu sang thì thào với Cẩu Thủ:
- Huynh đệ! Ta nghĩ đã tìm được một nửa của đời mình rồi. Ha ha!
Lời nói của hắn khiến tất cả mọi người đều dại ra, thằng này so với con khỉ còn vô sỉ hơn gấp ngàn lần à nha. Vừa mới gặp tiên tử lần đầu tiên, đã dám mạnh miệng nói nàng là một nửa đời mình, quả thực mặt dày khắp thiên hạ không địch thủ.
- Tên đê tiện này!
Thanh Hoa bị lời nói của Anh Vũ khiến cho cực kỳ tức giận, bộ ngực không ngừng phập phồng nhô lên hạ xuống, từ trước tới nay chưa từng có người nào dám làn càn trước mặt nàng như vậy. Cây đàn bên hông trong chớp mắt biến lớn, không kiêng nể chút nào phang thẳng vào mặt Anh Vũ.
Cây đàn này vốn là một kiện pháp bảo hiếm có, cực kỳ rắn chắc, Anh Vũ lại đang ngây ngô như bị bỏ bùa, nào có chống đỡ gì. Liền ăn ngay một đập lăn lộn mấy vòng, trên khuôn mặt anh tuấn in lên vết hằn rõ nét, hai lỗ mũi thì không ngừng xổ ra máu tươi.
Riêng Cẩu Thủ phải nói thân thể của nó quá mức nhanh nhẹn, đã sớm nhảy ra xa. Nhìn Anh Vũ thê thảm, nó hô hô cười:
- Ha ha! Nữ nhân này bạo lực quá, ngươi mà lấy về sợ chịu không nổi đâu.
Anh Vũ lấy hai ngón tay bịt vào lỗ mũi cầm máu, hắn ngửa mặt lên nhìn Thanh Hoa cười tít mắt:
- Ha ha! Không sao… Không sao. Nữ cường nhân, ta thích.
Đây là triệt để vũ nhục a!
- Hừ! Tên phế vật ngươi cũng xứng với ta? Không biết xấu hổ.
Thanh Hoa sắc mặt tái xanh một mảnh, căm tức nhìn về phía Anh Vũ, rất muốn chạy lại tẩn cho hắn một trận. Nếu không phải coi trọng thể diện trước mặt mọi người, nàng đã sớm xắn tay áo đập cho tên vô sỉ này một trận bầm dập rồi.
Hoàng Thiên đứng bên này hơi nhíu mày nhìn thoáng qua Thanh Hoa. Nữ nhân này lời nói cùng ra tay có chút hơi quá đáng, nhưng dù sao cũng là do bọn hắn có lỗi trước nên hắn tặc lưỡi bỏ qua, không có đi so đo với nàng.
Bất lực nhìn tên huynh đệ của mình đang ngồi cầm máu mũi, hắn lắc lắc đầu thở dài. Tên này bình thường quậy phá, có bao giờ chịu thiệt, vậy mà bây giờ bị người ta đánh cho chảy máu mũi vẫn còn cười được, đúng là dại gái.
Một đám người xung quanh lúc này đều nhìn chằm chằm tới, sát khi lập lòe, dường như rất muốn nhảy vào đánh hội đồng bọn hắn đây này. Hoàng Thiên thầm hô không ổn, chẳng muốn dây dưa ở chỗ này nữa nên nháy mắt với Hàn Lâm, gọi hắn rời đi. Còn Anh Vũ thì hắn mặc kệ, tên này thực lực cùng thân phận đều hơn người, sẽ chẳng có ai làm gì được. Hơn nữa dường như Anh Vũ cũng chẳng muốn rời đi kìa.
Chỉ là hành động của hắn tất nhiên không tránh khỏi sự chú ý của mọi người. Thanh Hoa bước nhẹ một cái liền đứng chắn trước mặt hắn, trừng mắt quát lên:
- Ai cho ngươi đi?
Hoàng Thiên chân mày nhíu lại, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, nói:
- Cô nương, là tên kia cùng con khỉ đắc tội với cô, tìm bọn hắn mà lý sự nhé.
Hắn chính là một tên huynh đệ khốn nạn mà, một câu nói liền đổ hết tội lên đầu huynh đệ của mình, rất không nghĩa khí.
Thanh Hoa nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, hừ lạnh nói:
- Chẳng phải tất cả đều tại ngươi sao? Nếu không phải ngươi mở miệng nói lung tung, thì…
Hoàng Thiên vẻ mặt trầm xuống, cắt lời:
- Này này! Cô đánh đàn là việc của cô, còn ta khen hay chê là việc của ta, liên quan đếch gì tới cô. Ta thấy nó khó nghe thì ta nói nó khó nghe, chẳng lẽ nó dở lại phải khen nó hay? Đây là đạo lý gì vậy?
Thanh Hoa bị hắn nói cho tức điên lên rồi, tuyệt đối là khiêu khích, là muốn gây hấn với nàng đây mà. Trên đời lại có kẻ dám nói tiếng đàn của nàng khó nghe ư, chết tiệt.
- Cuộc đời của ta từ khi sinh ra đã chú định với cầm âm, lấy một đường âm điệu kỳ cảnh truy cầu đại đạo. Ngươi một kẻ hoang dã tục tĩu, làm sao có thể cảm nhận được huyền diệu ẩn giấu trong đó, còn dám ở đây nói xằng nói bậy.
Nét mặt của Thanh Hoa tràn đầy giận dữ nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, tên nhà quê này quá đáng giận mà.
Năm đó nàng sinh ra liền có thiên địa dị tượng trời đất giao ca, tấu lên một bản nhạc tiên thiên huyền ảo. Từ đó cuộc đời nàng đã gắn liền với cầm kỹ, đàn là đạo, đàn là tâm, đàn là nhân sinh tương hữu.
Cảnh giới khống chế đối với âm điệu kỳ cảnh của nàng đã sớn siêu việt cùng lứa, thậm chí không kém so với những tiền bối đi trước. Mặc dù hôm nay chỉ là tùy ý đánh ra một bản, nhưng cũng quá đủ để ngạo thị thế nhân, vậy mà tên kia lại dám chê đàn âm của nàng khó nghe.
Hoàng Thiên bị nàng chê là kẻ hoang dã tục tĩu, không khỏi có chút tức giận, nói:
- Lúc đầu ta còn nghĩ con khỉ kia bỉ ổi, cố ý bốc phét để chọc giận cô. Nhưng giờ ta lại thấy nó nói đúng rồi. Một người đánh rắm có tâm thì thanh âm vẫn hay hơn người đánh đàn vô ý. Tiếng đàn của cô đối với người khác thì hay, nhưng đối với ta thì ngay đến tiếng rắm cũng không bằng.
Thanh Hoa hai mắt mở lớn, thực sự không có từ nào có thể miêu tả được nỗi lòng của nàng lúc này. Tên này quá mức đê tiện, dám đứng trước mặt nàng nói ra những lời đó.
Chỉ tay thẳng vào mặt hắn, giọng điệu của nàng có chút run run:
- Ngươi… Ngươi… Vô liêm sỉ.
Trái ngược với cái vẻ tức giận của nàng, Hoàng Thiên nhún vai một cái, hờ hững nói:
- Vô liêm sỉ thì mặc kệ ta, tránh qua một bên đi, ta còn có việc!
Nhìn cái dáng vẻ bất cần chẳng quan tâm đó của hắn, Thanh Hoa càng thêm giận, tất nhiên sẽ không cho hắn đi dễ dàng như thế. Nàng tiến lên một bước trước mặt hắn, hai tay giang rộng ra chắn đường, vẻ mặt tràn đầy thách thức.
- Không cho ngươi đi đấy.
Phải nói là, nàng lúc này nào còn cái khí chất tiên tử nữa, có vẻ giống một tiểu nha đầu ương ngạnh, ngang bướng thì đúng hơn đấy. Ai có thể ngờ được, thiếu nữ xưa nay được người đời xưng tụng là tiên tử giáng trần, lại có những giây phút như thế này.
Có lẽ bản chất con người nàng là như vậy, chỉ là thường ngày phải ẩn dưới cái danh xưng tiên tử, phải sống không thật với bản thân mình. Ngày hôm nay hết lần này tới lần khác bị người khiêu khích, thì bản tính lại lần nữa trỗi dậy.
Tuy có chút hơi ngang ngược chanh chua, nhưng cũng cực kỳ cá tính dễ thương, khiến cho không ít nam nhân xung quanh mê mẩn.
Hoàng Thiên xoa trán bất lực, hắn thực sự chẳng muốn dây dưa với nàng thêm chút nào nữa, quay người đi về hướng ngược lại, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.
- Ngươi đứng lại cho ta.
Thanh Hoa tức giận dậm chân một cái, cây đàn trong tay nhanh chóng biến hóa, một đường đánh về phía Hoàng Thiên.
Đây là một kiện đàn cổ kỳ dị, không rõ phẩm cấp, nhưng chắc chắn là không thấp chút nào. Dưới sự thôi thúc của Thanh Hoa, nó trong nháy mắt dài ra, tựa như hóa thành một cây trường côn.
Hoàng Thiên bước chân thoáng chững lại, trên người bị một cỗ áp lực cực mạnh ép lên, đi ra một bước cũng khó khăn. Một chiêu này quả thực rất mạnh, nếu đổi lại là Nguyên Đan tu sỹ khác, chỉ sợ sẽ bị đập nát thành thịt vụn đấy.
Không nghĩ bản thân chỉ nói qua nói lại vài câu, mà đối phương lại ra tay nặng nề như thế. Hoàng Thiên trong lòng thoáng nổi lên lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng, vươn tay lên chụp lấy đầu đàn.
Hành động của hắn lại khiến cho Thanh Hoa cười lạnh, ngón tay nàng khẽ chuyển. Nơi đầu đàn phía Hoàng Thiên đột nhiên bung ra rất nhiều sợi tơ mảnh, quấn quanh cánh tay của hắn, siết chặt đến rớm máu.
Không ngờ đối phương lại còn một chiêu này, Hoàng Thiên khẽ nhướng mày. Nhìn cánh tay in hằn vết máu, hắn lui chân phải về sau một bước dài, cơ thể hơi trùng xuống lấy thế, sau đó giật mạnh tay một cái.
Lực lượng của hắn qua nhiều lần thuế biến cùng rèn luyện, đã sớm mạnh mẽ siêu việt thường nhân. Một nữ tử như Thanh Hoa làm sao chống lại nổi, liền bị hắn bất ngờ kéo bay tới. Mắt thấy khoảng cách với Hoàng Thiên ngày càng gần, Thanh Hoa nhếch môi quỷ dị, đảo người trên không tung ra một cước về phía mặt của Hoàng Thiên.
Một cước này rất độc, vừa muốn đả thương vừa muốn hạ nhục hắn.
Tay phải của Hoàng Thiên nhanh như một tia chớp, vút lên chụp lấy chân của nàng. Thế nhưng khi mà tay của hắn chạm tới, một cước kia trong nháy mắt liền tan biến, hóa ra chỉ là một đạo tàn ảnh.
Nha đầu này quả nhiên rất gian xảo, lợi dụng tâm lý sơ hở rồi dùng ảo ảnh để đánh lừa hắn. Còn một cước thực sự lúc này đã giáng mạnh lên ngực của Hoàng Thiên rồi. Chỉ có điều nàng còn chưa kịp vui mừng thì đã thoáng biến sắc, bởi vì nơi bàn chân nàng khi vừa chạm vào ngực hắn, còn chưa kịp gây nên tổn thương nào đã cảm giác được một cỗ phản chấn cường đại ngăn lại.
Nguy hiểm cận kề, nàng vội vàng thu chân, thế nhưng không gian xung quanh bàn chân lại như đông cứng lại, không thể nào mà rút ra được.
Bắt buộc phải hạ người xuống, nàng miễn cưỡng tiếp đất bằng một chân, chân còn lại đặt trên ngực của Hoàng Thiên, quả thực là có chút khí phách đấy. Bên ngoài nhìn vào tựa như là nàng đắc thủ, một cước đem Hoàng Thiên định trụ tại chỗ.
- Hảo thân thủ!
- Thanh Hoa tiên tử thực lực quá mạnh, tên kia còn chưa phục?
- Ha ha! Còn không mau quỳ xuống xin tiên tử tha tội?
- …
Đám người xung quanh vỗ tay thành tràng, khen ngợi không ngớt.
Chỉ là vẻ mặt Thanh Hoa chẳng tốt chút nào, vì thực ra nàng lúc này đang ăn thiệt thòi đây này, rất muốn rút chân về nhưng chẳng thể nào rút được.
Hoàng Thiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua nàng, không một chút biểu lộ cảm xúc. Bàn tay trái từ từ hạ xuống nắm lấy cổ chân của nàng, đẩy nhẹ lên, nhất thời khiến tư thế của nàng trở nên thập phần quái dị.
- Ngươi… buông ra!
Khuôn mặt của Thanh Hoa thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng quát lên.
- Ngươi buông trước đi!
Đánh mắt về phía cánh tay của mình, Hoàng Thiên nhàn nhạt nói. Hắn không còn xưng nàng là “cô” nữa, mà thay bằng từ “ngươi”, lạnh lùng đến cực điểm.
Chỉ là sự lạnh lùng đó không phải vì nàng, mà là vì hắn đã nhìn thấy Bạch Khôi từ phía xa đang đi tới, còn có Lan Nhi bên cạnh. Sự xuất hiện của hai người này càng khiến hắn không muốn ở đây dây dưa cùng Thanh Hoa chút nào nữa.
Nhìn vào ánh mắt của hắn, Thanh Hoa có chút kinh sợ thất sắc, vì ánh mắt của hắn lúc này lại khiến nàng xuất hiện một cỗ áp lực không nói nên lời, hô hấp thoáng chốc ngưng trệ.
Thế nhưng nàng lại không thể cam tâm mà buông hắn ra như thế, nàng từ trước tới giờ vẫn luôn có một niềm kiêu ngạo trong nội tâm. Tuyệt đối không thể nào bại dưới tay thiếu niên này như vậy được, tuyệt đối không được.
Hừ lạnh một tiếng, cây đàn trong tay nàng lại lần nữa biến hóa, mỗi một lần vuốt qua là lại vang lên một thanh âm kỳ lạ, đánh sâu vào tâm thần người khác. Một cỗ cảm giác khó chịu quanh quẩn, làm cho Hoàng Thiên bất giác buông lỏng, khiến nàng nhân cơ hội rút nhanh chân về.
Một lần đắc thủ, nàng cười lạnh đắc ý, bàn tay ngọc ngà không ngừng lướt trên mặt đàn, đánh ra công kích không ngừng. Đây là một cảnh giới của âm điệu kỳ cảnh, dùng thanh âm đánh sâu vào tâm thức con người, khiến ngươi tâm thần tổn thương, mất đi năng lực chiến đấu.
Hoàng Thiên là lần đầu tiên gặp phải loại công kích đặc biệt này, có chút không biết ứng phó thế nào. Thanh âm này rất quỷ dị, lại bị công kích bất ngờ nên Hoàng Thiên tinh thần bị quấy loạn thành một mảnh, nắm đấm của hắn bất giác siết chặt hơn, trong vô thức phóng ra sát khí kinh người.
Đây là sát khí, là ác niệm xuất hiện từ khi hắn bị đạo thương, phải cố gắng mới trấn áp được, bây giờ triệt để bị giải phóng ra rồi. Ánh mắt hắn thoáng chốc tràn đầy sự căm hận, nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mắt. Tại sao hắn lại căm hận như thế, Thanh Hoa không biết, mọi người xung quanh cũng không thể biết được.
Chỉ có mình hắn mới hiểu, ánh mắt hắn không có nhìn nàng, mà là nhìn một người khác.
Sự tà ác trong cơ thể bị gọi dậy, hắn bắt đầu không khống chế được ý thức của bản thân. Nơi lòng bàn tay phải đang nắm lấy cổ cầm nổi lên lớp lớp vảy hắc sắc, bộc ra lực lượng mạnh mẽ vô cùng.
Là trạng thái Ma Thần Đệ Nhất Biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.