Ma Sư Xuống Núi

Chương 97: Vạn Kiếm Triều Bái.




Trong lúc Kỉ Tình đang suy nghĩ, thì Độc Cô Vô Song đã làm ra động tác tiếp theo.


Thính Xuân Vũ gác ngang ở trước mặt y, được hắn dùng hai tay nâng cao quá đầu. Giọng nói của hắn vô cùng tĩnh mịch, gần như đã hoàn toàn mất đi sinh niệm.


Ma kiếm Thính Xuân Vũ, là kiếm bản mệnh mà năm xưa sư tôn đã tặng cho hắn. Cho đến bây giờ, hắn vẫn còn bảo vệ nó nguyên vẹn không tổn hao gì. Thậm chí, còn xem nó quan trọng hơn cả sinh mệnh của chính mình.


"Vô Song có một thỉnh cầu. Chính là mong muốn được chết dưới tay của sư tôn."


Cổ nhân có câu, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.


Cho dù bây giờ có thể quay ngược thời gian trở về đêm hôm đó, cho hắn một cơ hội làm lại lần nữa. Hắn vẫn sẽ không chút do dự lựa chọn quyết định năm xưa của mình.


"Chết dưới tay sư tôn, Vô Song không còn gì luyến tiếc."


Không oán, cũng không hối.


Lúc này, từ trong sửng sốt tỉnh hồn lại. Dù biết Kỉ Tình là sư tôn của Độc Cô Vô Song, nhưng Giang Tử Khâm cũng không có khả năng nhìn y gây bất lợi cho hắn được. Vì thế liền lập tức đứng ra giải vây.


"Tiên bối, có chuyện gì từ từ nói, đừng động đao động thương..."


"Cút!" Quát khẽ một tiếng, Kỉ Tình liền đánh ra một chưởng đem hắn ta quật bay.


Giang Tử Khâm : Quả nhiên là sư đồ a. Cái thói quen bạo hành người khác này, xác thực là giống nhau như đúc.


Nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình không hiểu vì sao lại có chút hờn giận vô cớ. Vì vậy, y liền lãnh đạm trừng hắn một chút, lạnh rên :"Không còn gì luyến tiếc?"


"Hừ, nếu ngươi đã muốn chết đến vậy, bổn tọa liền thành toàn cho ngươi."


Dứt lời, Kỉ Tình liền đưa tay nắm lấy chuôi kiếm của Thính Xuân Vũ, hướng bên ngoài rút ra.


'Keng' Thân kiếm lóe lên tia sáng, chói đến đám người không mở được mắt. Mũi kiếm chỉa thẳng lên thương khung, chiếu rọi ra dòng chữ tinh xảo, ẩn chứa đạo vận của ai kia.


Độc Cô Vô Song rũ thấp đầu, chờ đợi lưỡi kiếm cắt qua sau ót. Chỉ là, một khắc khi lưỡi kiếm sắp rơi xuống, đem hắn trảm sát, thì một tiếng kiếm ngân lại đột ngột vang vọng khắp hư không, chấn đến lỗ tai đám người không khỏi rung lên.


'Ong'


'Ong'


Thì ra, trong lúc hai người bọn họ đối đáp, thì cũng đã tới giờ chính ngọ ( 12h), thời gian đại hội Thần Kiếm mở ra.


Thế nhưng, rất nhanh, đám người liền đã phát hiện ra chuyện không đúng ở đây. Bởi vì âm thanh kiếm minh này, cũng không phải là đến từ Táng Kiếm Sơn dưới chân như những lần trước. Mà là từ phía xa xôi chân trời phát ra.


Bỗng dưng, đúng lúc này, ngọn đại sơn dưới chân bọn họ lại đột ngột rung lắc dữ dội. Theo sau đó, một thanh lại một thanh kiếm cũng bắt đầu từ trong lòng đất chui ra.


Mười thanh, một trăm thanh,... Cuối cùng, con số liền đạt tới ngàn vạn!


Đám người đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn một biển kiếm đang treo trên đỉnh đầu của mình.


Mỗi một thanh ở đây, đều là danh kiếm vạn kim khó cầu. Thế mà lúc này, trước mặt bọn họ, lại là ngàn vạn thanh như vậy.


Thế nhưng, cũng không dừng lại tại đó. Theo danh kiếm bị chôn dưới Táng Kiếm Sơn đều bay ra. Thì đến phiên bội kiếm đeo trên người của những người đến dự đại hội cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.


"A, kiếm của ta..."


"Kiếm của ta vì sao lại không nghe sai khiến nữa a?"


"....................."


Tất cả những thanh kiếm ở đây, bất kể phẩm chất, bất kể là nhận chủ hay chưa, lúc này đều triệt để mất khống chế, bay thẳng lên trời, hòa vào trong tầng tầng lớp lớp danh kiếm kia.


Thậm chí, ngay cả bản mệnh phi kiếm của Giang Tử Khâm, và Thính Xuân Vũ trong tay Kỉ Tình cũng đều không ngoại lệ. Nếu không phải y cưỡng ép dùng linh lực vây khốn nó lại, thì e rằng nó cũng đã bay lên trên kia.


Nhưng dù vậy, Thính Xuân Vũ lúc này vẫn không ngừng chấn động, phát ra tiếng hối thúc gấp rút.


Sau đó, dưới ánh mắt chấn kinh của đám người. Ngàn vạn thanh kiếm này, thế mà lại bắt đầu hướng về phương hướng phát ra tiếng kiếm ngân kia uốn lượn, tựa như là quần thần đang chào đón quân vương.


Đứng ở bên cạnh Kỉ Tình, chứng kiến một màn này, Thương Loan cũng không khống chế được mà há miệng lẩm bẩm :"Vạn kiếm triều bái..."


Vạn binh triều bái, chính là tràng cảnh vạn năm có một. Bởi vì binh khí có linh, sẽ chỉ hướng tuyệt thế Thần binh cúi đầu.


Thương Loan vẫn còn nhớ rõ, lần cuối cùng chính mình nhìn thấy tràng cảnh nguy nga, chấn động thiên hạ thế này, chính là chuyện của hai vạn năm về trước. Khi ma đao Trường Tương Tư vừa mới xuất thế.


Lúc đó, Kỉ Tình một thân bạch y, nắm lấy hắc sắc ma đao, được ngàn vạn thanh đao bao phủ, tiến hành quỳ bái. Giờ khắc này nghĩ tới, Thương Loan vẫn còn kinh động không ngớt.


Giống như Thương Loan, Kỉ Tình hiển nhiên cũng đã biết được chuyện gì đang diễn ra.


Nhất định là có một thanh Thần kiếm xuất thế, mới có thể dẫn phát ra cộng hưởng lớn đến vậy.


Liếc nhìn phương hướng kiếm ngân vang lên, song đồng của Kỉ Tình liền thoáng thu nhỏ. Quay đầu nhìn Hoa Tiểu Bạch :"Phương hướng đó là hướng nào?"


"A, bẩm Chân Quân, nơi động tĩnh phát ra...giống như chính là Thiên Kiếm Sơn của Ngự Kiếm Thần Tông a!" Thử dùng thần thức thăm dò, Hoa Tiểu Bạch liền có phần không xác định nói.


Chân mày nhíu chặt, Kỉ Tình liền gật đầu. Một luồng linh lực phóng ra, lập tức liền vây lấy Độc Cô Vô Song. Mà y cũng không nhiều lời, liền đã mang theo bọn họ cùng một chỗ nhảy lên phi kiếm, bay thẳng về hướng đó.


Bởi vì Kỉ Tình biết, Thiên Kiếm Sơn giống như chỉ có cất giấu một thanh Thần binh.


Thiên hạ đệ nhất hung binh, Ma kiếm - Thất Đại Hạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.