Ma Sư Xuống Núi

Chương 85: Sư Tôn Bất Lực. (2)




"Cái đó thì cũng dễ hiểu thôi. Ta vừa mới từ chỗ bằng hữu của ta nghe được tin tức, rằng Ma sư đã xuống núi rồi a!"
Không biết là kẻ nào lên tiếng, ngay lập tức liền khiến đám người nhốn nháo cả lên :"Cái gì? Tin tức này có tin được không đó?"
"Đương nhiên là tin được rồi, hơn nữa còn là thật trăm phần trăm. Dù sao cữu cữu của thẩm thẩm thứ hai của thê tử của bằng hữu của ta chính là thị vệ trong Ma giáo a!"
"Ồ..." Nghe kẻ này giải thích, đám người ngay lập tức liền ồ lên, cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc này, tên tráng hán khi nãy cũng lớn giọng nói tiếp :"Ma sư xuống núi, kia thiên hạ chẳng phải là muốn đại loạn hay sao? Nghe nói Ma sư là một lão ma đầu xấu xí như quỷ, còn tàn nhẫn hơn cả bốn tên đệ tử ma đầu của lão..."
"Cái đó thì còn chưa chắc a..." Lần này, lại là một âm thanh thanh thúy như chuông ngân vang lên.
Đám người đồng loạt nhìn về phía chủ nhân giọng nói. Thì ra đây là một nhóm nữ tử vận mặc sắc y phục ôm sát người, lộ ra đường cong lồi lõm, trên mặt còn che một lớp mạn sa mỏng, đem dung nhan che lấp.
Chỉ là, một khắc nhìn thấy cặp song đao đeo ở sau lưng bọn họ, đám người liền không khỏi kinh thán :"Hoan Hỉ Thánh Tông!"
Đúng vậy, vận mặc sắc chế phục, đeo một đôi loan đoan, đều là nữ, hơn nữa còn che khăn che mặt thì chỉ có thể là người của Hoan Hỉ Thánh Tông - một trong ngũ đại thần tông!
Tông môn này tựa như là phiên bản trái ngược của Tịnh thổ. Bởi vì nơi đây chỉ nhận nữ, không nhận nam. Nữ nhân ở đây, không có kẻ nào không phải là nữ trung hào kiệt, so nam nhân còn phải bưu hãn.
Quan trọng nhất là, bọn họ làm việc còn không chịu trói buộc. Ngay cả công pháp tu luyện chính cũng đều là thuật song tu.
Ra ngoài, chỉ cần thấy một người vừa mắt liền sẽ trực tiếp vác về tông làm đạo lữ, tùy tiện đến không thể tùy tiện hơn được nữa.
Dù tác phong không mấy tốt đẹp, nhưng Hoan Hỉ Thánh Tông cũng không tính là thế lực ma đạo. Cho nên kinh ngạc qua đi, đám người rất nhanh liền bình tĩnh lại. Tên thư sinh ban nãy cũng chủ động đứng ra, chắp tay thỉnh giáo :"Không biết cô nương vì sao lại nói như vậy?"
"Khanh khách, bởi vì tiểu nữ lại nghe nói, Ma sư Kỉ Tình kỳ thực là một mỹ nam tử nha." Nữ tử che miệng cười khanh khách, mắt hạnh khẽ đảo qua đám người, phong tình vạn chủng.
Thư sinh ngay lập tức liền bị trang dung này của nàng làm rung động không ngớt. Khẽ ho nhẹ một tiếng, ưỡn thẳng sống lưng, cố ra vẻ nghiêm túc hỏi :"Không biết tiểu sinh có thể lĩnh giáo tôn danh quý tánh của cô nương hay không?"
"Tôn danh quý tánh thì không dám nhận. Bởi vì mọi người đều gọi tiểu nữ là Hinh Hoa Nương Nương a~"
"Hinh Hoa Nương Nương? Tên..." Thư sinh vừa định thuận theo khen ngợi một tiếng, thì khi lẩm bẩm lặp lại cái tên này, sắc mặt của hắn liền không khỏi biến đổi.
Hinh Hoa Nương Nương! Kẻ này thế mà lại là Hinh Hoa Nương Nương!
Tựa như gặp phải độc xà, sắc mặt thư sinh thoáng cái liền trắng bệch, lập tức lùi về sau, khom lưng hành lễ :"Tiểu nhân có mắt không tròng, mong Hinh Hoa Nương Nương thứ tội."
Hinh Hoa Nương Nương là ai? Chính là tông chủ của Hoan Hỉ Thánh Tông a!
Sau khi Nam Cung phu nhân - Thẩm Mị Nhi vô duyên vô cớ mất tích, nghe nói là đã bị Ma sư thải bổ tới chết, thì Hinh Hoa Nương Nương chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tiếp theo của Tiên Ma đại lục.
Tính cách hỷ nộ vô thường, đặc biệt còn không nói lý lẽ, rất thích đem nam nhân ra làm ngoạn vật, chơi đùa tới chết.
"Chậc, thật không thú vị." Nhìn túng dạng của đám nam nhân này, nữ tử liền bĩu môi, không chút kiêng dè lên tiếng miệt thị, khiến bọn họ giận nhưng không dám nói gì.
Nhưng may rằng, nữ tử tựa hồ cũng không có hứng thú đi dè bỉu bọn họ, rất nhanh liền nói về chuyện khi nãy.
"Ta cảnh cáo các ngươi một chút, tốt nhất đừng nên nói xấu sau lưng Ma sư. Bởi vì y rất ghét người khác nói chính mình xấu, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Ngồi ở trong góc vắng vẻ, Kỉ Tình lại có chút hứng thú vuốt nhẹ tách trà trong tay. Mặc dù không biết nữ tử này là ai, nhưng những lời nàng nói lại rất vừa tai y.
Ân, tuổi không lớn nhưng mắt nhìn rất không tồi. Biết thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của y.
Chỉ là, một tràng lời nói kế tiếp của nữ tử liền đã khiến Kỉ Tình mất hết hình tượng, đem một ngụm trà vừa ngậm vào đều triệt để phun ra.
"Ma sư dung mạo phong thần tuấn lãng, tư thái xuất trần, nên mới có thể mê hoặc bốn tên ma đầu đó đến thần hồn điên đảo, không thấy đường về a."
Kinh sợ thoáng qua, lòng bát quái lại bị câu lên, lão đạo sĩ kia rất nhanh liền đánh bạo hỏi :"Trời ạ! Nói như vậy...Ma sư chẳng lẽ là cùng đệ tử của mình có một chân?"
"Chậc chậc, lời này của ngươi là nói sai rồi." Nữ tử lắc đầu, quăng cho lão một ánh mắt khinh bỉ, không nhanh không chậm sửa lại :"Không phải một chân, mà là bốn chân! Ma sư cùng bốn đồ đệ của mình đều có gian tình!"
"Không thể nào, trên đời này làm gì lại có kẻ đê tiện như vậy! Cùng đồ đệ của mình dâm loạn cũng tạm không nói, đằng này lại là bốn người cùng một lúc, đúng là thiên lý bất dung a! Còn ra thể thống gì nữa!"
"Việc này là ta tận mắt chứng kiến, không thể nào là sai được. Có điều..." Ánh mắt hơi trầm xuống, nữ tử liền bất ngờ vỗ ra một chưởng, đem kẻ vừa mới lớn tiếng khinh miệt kia đập bay ra khỏi tửu lâu.
"Có ra thể thống hay không, đến phiên một con kiến hôi như ngươi lên tiếng sao?"
Ngữ điệu này, ánh mắt này, không hiểu vì sao lại có vài phần thần vận của Kỉ Tình.
"Trong lúc ta đang nói chuyện, các ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại. Còn dám vo ve bên tai ta, đừng trách ta một bàn tay đập chết các ngươi."
Nữ tử vừa dứt lời, đám người liền lập tức ngồi ngay ngắn lại, ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, không còn dám bàn luận gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.