Ma Sư Xuống Núi

Chương 7: Không Biết Nấu Ăn.




   Một canh giờ sau, bốn người Độc Cô Duy Ngã mới trở về nhà gỗ trên đỉnh núi.
   Vừa về tới, bốn người liền bắt gặp Kỉ Tình đang nằm sưởi nắng trước sân. Lúc này, y đã tháo khăn che mặt xuống. Dung mạo xuất trần, tuấn lãng được ánh sáng chiếu vào, phảng phất được mạ lên một tầng hào quang, thánh khiết cao thượng.
   Bốn người nhìn tới ngây ngẩn, đến tận khi đối diện với phượng nhãn lạnh nhạt của Kỉ Tình, bọn họ mới bừng tỉnh.
   "Trở về?" Lúc này, Kỉ Tình cũng thuận thế đánh giá bọn họ, không có nửa phần che giấu.
   Ân, có câu nói người đẹp vì lụa cũng không phải là sai. Sau khi thay y phục, sửa sang lại trang dung, đám đồ đệ này của y cũng đã trông thuận mắt hơn rất nhiều.
   Độc Cô Duy Ngã mặc một bộ cẩm phục màu tím, tóc buộc cao sau đầu. Tựa như quý công tử, ngông nghênh lóa mắt.
   Mặc dù là huynh đệ song sinh, từ dung mạo đến chiều cao, kể cả giọng nói đều giống nhau như đúc. Nhưng Độc Cô Vô Song cũng rất dễ phân biệt với ca ca hắn. Mặc vào một bộ huyền y, khí chất quanh thân hắn liền trở nên nội liễm, băng lãnh khôn cùng.
   Kế tiếp, khi nhìn tới Cố Thừa Trạch, trong mắt Kỉ Tình cũng không khỏi lướt qua một tia tán thưởng.
  Tam đồ đệ của y đúng là mọc ra một bộ túi da tốt a. Một thân bạch y, phối hợp với tuấn nhan như họa của đối phương, ngay lập tức liền phù hợp với 8 chữ : công tử thanh cao, ôn nhuận như ngọc.
   Bởi vì dung mạo hơi kém hơn những người khác, nên Lục Dạ liền lộ ra có phần bình phàm. Nhưng cỗ linh động, hoạt bát của hắn, lại là thứ ba người khác không có được.
   "A, phải rồi." Nhìn thấy đám đệ tử trở về, Kỉ Tình lúc này mới chợt nhớ tới một chuyện :"Khi nãy quên nói với các ngươi. Những sinh linh trong núi bởi vì lâu ngày chưa gặp người sống, nên sẽ biểu lộ có chút...quá khích. Các ngươi phải cẩn thận."
   Chúng đệ tử :.....................
   Sư tôn, người có chắc những sinh linh đó chỉ là 'có chút' quá khích hay không?
   Phảng phất thấy bọn họ chưa đủ tuyệt vọng, Kỉ Tình lại còn bổ sung thêm :"Về sau sẽ quen thuộc."
   Bước chân Cố Thừa Trạch hơi lảo đảo, nhưng may rằng được Độc Cô Duy Ngã đỡ lại. Nhớ tới trải nghiệm bị hoa nuốt vào bụng lúc nãy, hắn liền run rẩy :"Sư tôn, còn có về sau nữa sao?"
   Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng không biết từ đâu lấy ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép.
   Tật xấu của sư tôn : Thứ nhất, dễ quên, trí nhớ kém.
   Không nhìn sắc mặt đưa đám của đám tiểu tử này. Kỉ Tình bây giờ đã chú ý tới đồ vật trong tay bọn họ.
   "Đây là thứ gì?"
   Nghe Kỉ Tình hỏi, Lục Dạ liền giơ quả trứng trong tay lên, ríu rít nói :"Sư tôn, đây là ta lấy được từ hậu sơn a. Vì quả trứng này ta còn bị một con chim lớn mổ mấy cái vào đầu. Còn bị gắp bay một vòng quanh cả hậu sơn nữa."
   Chả thèm để ý Lục Dạ ra vẻ đáng thương cáo trạng, sự chú ý của Kỉ Tình lại có hơi sai lệch.
   "Mang về làm gì?"
   "Bẩm sư tôn, là mang về nấu!" Lục Dạ ngay lập tức đáp lại.
   Cũng không có quá nhiều ý kiến, Kỉ Tình liền gật đầu. Nói nói, lâu lắm rồi y giống như chưa từng ăn gì thì phải, chỉ dùng một chút Tích Cốc Đan mà thôi.
   "Bếp ở bên cạnh. Các ngươi tùy ý."
   Nhưng là, một màn quỷ dị rất nhanh liền xảy ra. Bốn cái đồ đệ vẫn đứng ngây ra đó, không nhúc nhích, khiến y không khỏi cau mày hỏi :"Sao không đi?"
   Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Trên mặt hiện lên xấu hổ, bốn cái đều cúi đầu, rốt cuộc, vẫn là Độc Cô Duy Ngã thấp giọng nói ra.
   "Sư tôn...chúng ta không biết nấu."
   Kỉ Tình :.....................
   Lần này đến phiên Kỉ Tình sửng sốt. Đám oắt con này không biết nấu, kia lại đem về làm gì?!!
   Dưới ánh mắt lấp lánh của chúng đệ tử, Kỉ Tình rất nhanh liền tuyên bố một sự thật :"Ta cũng không biết nấu."
   Thứ duy nhất y biết nấu, chỉ có mì ăn liền mà thôi. Nhưng rất tiếc, thế giới này giống như cũng không có mì ăn liền.
   Nhưng rốt cuộc, không nỡ để đám đồ đệ mặt ủ mày chau, Kỉ Tình chỉ có thể đưa ra một quyết định.
   Mỗi người phân biệt nấu một món, người nào nấu ngon nhất liền ăn của người đó.
   Cho nên, một nén hương sau, trên bàn liền nhiều ra năm cái bát đĩa được che kín.
   Kỉ Tình ngồi ghế, bốn cái đồ đệ lại đứng xung quanh.
   Lúc này, Độc Cô Duy Ngã cũng mở nắp nồi trước mặt ra.
   "Sư tôn, đây là cơm ta nấu."
   Một khắc nhìn thấy đồ vật trong nồi, Kỉ Tình liền không chút do dự dùng thuật pháp điều khiển nắp nồi đậy trở về.
   Bởi vì sao? Đơn giản là quá mức ác tâm. Thoạt nhìn cùng cám lợn đun sôi không có gì khác.
   Nối tiếp ca ca mình, Độc Cô Vô Song cũng mở nắp ra. Nhưng thứ bên trong đĩa lại đã sớm hóa thành một nắm bột than.
   "Thừa Trạch, tới ngươi." Không muốn nếm trải mùi vị của than, Kỉ Tình liền trực tiếp bỏ qua món này.
   Nghe Kỉ Tình nhắc nhở, Cố Thừa Trạch liền xấu hổ cười, mở nắp ra. Chỉ thấy, thức ăn bên trong lại có hình dạng tỷ lệ thuận với nhan giá trị của Cố Thừa Trạch. Từ màu sắc đến mùi hương đều vô cùng tuyệt mỹ, ít nhất là so với hai trường hợp phía trước.
   Khiêu mi, Kỉ Tình liền ra hiệu Lục Dạ nếm thử. Lục Dạ cũng không từ chối, lập tức dùng đũa gắp một miếng nấm bỏ vào miệng.
   Ngay tức khắc, bốn đôi mắt liền chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn. Chỉ thấy, sau khi bỏ vào miệng, hai mắt của hắn liền từ từ mở to, dùng hết tốc độ bưng lấy ấm trà trên bàn của Kỉ Tình, một hơi nốc sạch.
   "Tứ sư đệ, làm sao?" Thấy Lục Dạ như vậy, Cố Thừa Trạch cũng có phần luống cuống.
   Dù đã uống xong một ấm trà, nhưng sắc mặt Lục Dạ vẫn còn khó coi khôn kể. Ánh mắt khi nhìn Cố Thừa Trạch cũng mang theo sợ hãi :"Tam sư huynh, huynh là ma quỷ sao? Huynh rốt cuộc là bỏ bao nhiêu muối vậy, thật mặn."
   Thấy Lục Dạ không sao, Cố Thừa Trạch mới thở ra một hơi.
   Lúc này, không xoắn xuýt quá lâu, Kỷ Tình đã trực tiếp đem đĩa nắm xào này loại bỏ. Chỉ là, phảng phất biết y sắp nói gì, Lục Dạ liền giơ tay 'đầu hàng'.
   "Sư tôn, vẫn là ngài mở đi. Ta sợ mở đồ ăn mà ta nấu rồi, mọi người sẽ ám ảnh ba ngày ba đêm đó."
   Lục Dạ đã nói vậy, Kỉ Tình cũng không ép buộc nữa. Dưới ánh mắt chú tâm cao độ của bốn tiểu tử, y liền mở cái nắp đặt trước mặt mình ra. Đồng thời lại trầm giọng nói :"Các ngươi, nếm thử."
   Chỉ thấy, trong đĩa là một đoàn đồ vật đen xì xì, còn tỏa ra mùi hương quái dị cùng từng sợi hắc khí lượn lờ, trông vô cùng khiếp người.
   Nét mặt hơi cứng, Độc Cô Duy Ngã liền từ tận phế phủ e ngại hỏi :"Sư tôn...thứ này...thật có thể ăn sao?"
   Cố Thừa Trạch mặc dù không nói, nhưng nhân lúc người khác không chú ý, lại lấy sổ con ra ghi chép.
   Tật xấu của sư tôn : Thứ hai, sư tôn nấu ăn là một thảm hoạ.
   Vuốt mông ngựa đã quen, dù nghĩ một đằng, nhưng Lục Dạ vẫn nói một nẻo, cười gượng :"Sư tôn...món rau xào của người trông...rất ngon..."
   Kỉ Tình nhìn ba người bọn họ, lại nhìn Độc Cô Vô Song đang trầm mặc cúi đầu, cũng không có ý tứ muốn động đũa. Gương mặt liền từ từ đen lại.
   "Đây là trứng chiên, không phải rau xào." Y nói, có chút ủy khuất cùng xấu hổ. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên y nấu ăn a!
   Nghe y nói thế, Lục Dạ dù da mặt dày cũng có chút không nhịn được.
   Chỉ là, chưa để bọn họ nói gì, Kỉ Tình liền đã bất ngờ đứng dậy. Rầm một tiếng vỗ tay lên bàn.
   Ngay tức khắc, bàn gỗ cùng thức ăn liền hóa thành bột mịn, rơi xuống đất.
   Bốn tiểu đồ đệ theo bản năng nuốt vào một ngụm nước bọt.
   Bàn tay Cố Thừa Trạch hơi run, nguệch ngoạc ghi chép...
   Tật xấu của sư tôn : Thứ ba, dễ thẹn quá hóa giận.
   Đúng lúc này, ngay khi bọn họ cho rằng y sẽ bão nổi, thì y lại bất chợt nói :"Kỉ Tình ta, không phải không nuôi nổi đồ đệ."
   Không để bọn họ phản ứng lại, y liền đã triệu hồi phi kiếm. Đem bốn người bọn họ vứt lên trên, điều khiển phi kiếm rời khỏi Tiêu Dao Đỉnh.
   Mặc dù là có hơi lười, nhưng mặt mũi này, vẫn là phải giữ lại!
**Thuộc tính nhân vật :
--Tính danh : Cố Thừa Trạch.
--Sinh thần : 7 - 3.
--Chiều cao : 1m87.
--Nick name : Tiểu Trạch.
--Thuộc tính : ôn nhu, dương quang công ( thời kỳ đầu ), phúc hắc, quỷ súc công ( thời kỳ sau ).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.