Ma Sư Xuống Núi

Chương 57: 6 Năm, Sư Tôn Cười Thật Đẹp.




Kỉ Tình ăn xong sủi cảo, liền đã tiến vào động phủ sâu trong núi bế quan.
Tu luyện không năm tháng, thoáng chốc, lại là sáu năm trôi qua.
Lúc này, ở trong động phủ, bộ dạng của Kỉ Tình vẫn cùng sáu năm trước không có gì khác nhau.
Y lúc này đang nhắm mắt ngồi trên bệ đá vận chuyển linh lực. Cả người phảng phất hòa vào trong thiên địa, cùng thiên địa trở thành một thể.
Linh khí tinh thuần rót vào trong thể nội. Từng lỗ chân lông trên người y đều đang giãn ra, điên cuồng hấp thụ linh khí, vận chuyển qua 365 khiếu huyệt.
Chỉ là, ngay khi linh khí sắp đánh xuyên qua một tầng vết ngăn trong đan điền, thì Kỉ Tình lại bất chợt mở mắt, hộc ra một ngụm tinh huyết. Sắc mặt trong nháy mắt liền tái đi mấy phần.
Bình tĩnh đem vết máu trên miệng lau đi, đối với tình trạng này của mình, Kỉ Tình đã sớm quen thuộc.
Bởi vì sáu năm qua, không biết vì lý do gì, mỗi khi y cảm thấy bản thân sắp phá tan tầng bình chướng cuối cùng, đột phá tự thân, thì linh lực trong người lại bắt đầu cuộn trào, không còn nghe theo sai khiến.
Hơn nữa, mỗi tháng vào ngày rằm, thân thể của y cũng sẽ trở nên cùng phàm nhân không khác. Không chỉ linh lực mất sạch, mà cơ thể đều sẽ suy yếu, có khi còn không sánh bằng một nữ nhân tay trói gà không chặt.
Kỉ Tình đỡ trán, lại bắt đầu nhớ tới lời nam tử nói năm xưa.
Chẳng lẽ...y thật sự cùng tiên giới vô duyên sao?
Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, ở lại chỗ này cũng không phải là cách. Y rốt cuộc cũng phải ra ngoài một chuyến thôi.
Nghĩ là làm, Kỉ Tình liền vận linh lực mở ra cửa động phủ, chính thức xuất quan.
Một khắc này, thần thức của y liền bao trùm khắp Tiêu Dao Đỉnh. Nhưng lại kỳ quái phát hiện, trên núi đã gần như không còn chút sinh linh nào.
Nhưng không để y nghĩ nhiều, một thân ảnh liền đã từ chân trời bay đến, trực tiếp nhào tới ôm chầm lấy y :"Sư tôn, ngài rốt cuộc cũng xuất quan rồi!"
Thiên địa chứng giám, một khắc cảm nhận được thần thức của y quét qua, tâm trạng của hắn là có bao nhiêu hưng phấn.
Có kinh ngạc, có vui sướng, có mừng như điên. Gần như không chút chậm trễ liền dùng tốc độ nhanh nhất phi hành tới đây.
Kỉ Tình bị ôm ngốc, hơi ngây người nhìn xuống kẻ đang ôm ngang hông, tựa đầu vào ngực mình.
Đối phương thoạt nhìn chỉ khoảng 18, 19 tuổi. Dáng người rất cao, chí ít là nếu đứng thẳng, sẽ cao hơn y nửa cái đầu...
Nội tâm Kỉ Tình : MMP, cao như vậy!
Tóc dài dùng dây vải cột ở sau đầu, làn da không quá trắng, mặc một bộ cẩm phục màu tím, đem thân hình uy phong đều triển lộ rõ ràng.
Gương mặt đã hoàn toàn rút đi nét trẻ con, trở nên thành thục, mang theo một ít tà tứ như có như không. Nhất là cỗ khí chất kiệt ngạo bất tuân kia, lại càng khiến người bị thật sâu hấp dẫn.
Không kịp phòng ngừa đối diện với một nam tử xa lạ, đầu óc Kỉ Tình liền phản ứng có chút chậm :"Ngươi là?"
"Sư tôn, ngài không nhận ra đệ tử sao? Đệ tử chính là Duy Ngã a!" Tựa như sợ Kỉ Tình không tin, Độc Cô Duy Ngã còn bắt lấy tay y đặt lên mặt mình, cho y sờ thử.
Nhìn tiếu dung thiếu đánh của hắn, Kỉ Tình liền đã nhận ra. Lúc này, y cũng không khỏi có phần cảm khái thời gian qua mau. Một thiếu niên nhỏ yếu ngày nào, lúc này cũng đã trở thành một nam tử thực thụ, thậm chí còn cao lớn hơn y!
( thực thụ hay là thực thụ a?)
Kỉ Tình vốn là muốn đưa tay xoa đầu hắn. Nhưng trở ngại chiều cao của cả hai, nên y cũng chỉ có thể bỏ qua. Không chút ngượng ngùng đem tay thu hồi, hỏi sang chuyện khác :"Những người khác đâu?"
Vì sao y xuất quan, cũng chỉ có một mình hắn đến trình diện?
"Bẩm sư tôn, Vô Song từ hai tháng trước đã đi đến một tòa bí cảnh ở Tây Mạc rèn luyện. Tứ sư đệ nửa năm trước liền đã đi tới Tiêu gia học hỏi đan đạo. Mà tam sư đệ, cũng chỉ vừa mới đi Thanh Diệp Trấn vào hôm qua. Đến giúp thôn dân ở đó trừ yêu."
Kỉ Tình gật đầu, cũng không lại trách cứ bọn họ nữa. Chung quy là hài tử lớn rồi, đều có việc cần làm.
Sau đó, Độc Cô Duy Ngã cũng đem hết mọi chuyện xảy ra trong sáu năm qua kể lại cho Kỉ Tình nghe. Bất tri bất giác, cả hai cũng đã đi đến trong vườn mai.
Thì ra, bây giờ cũng đã là cuối tháng mười một. Tuyết rơi đầy trời, mai nở trắng xóa trong tầm mắt.
"Sư tôn ngồi đi." Độc Cô Duy Ngã dùng khăn tay phủi sạch tuyết trên băng ghế, mới quay sang nói với Kỉ Tình.
Ánh mắt vẫn còn chăm chú quan sát từng nhánh hoa mai nở rộ, Kỉ Tình liền ngồi xuống bên cạnh hắn. Đợi khi nhìn sang, mới phát hiện hắn đang dùng đôi mắt chuyên chú nhìn mình đến xuất thần.
"Nhìn gì đó?"
Độc Cô Duy Ngã không trả lời, mà là đưa tay ngắt xuống một nhành mai trắng. Tựa như vô thức cài vào trên tóc y.
Hắn chống cằm, đôi mắt chỉ phản chiếu ra thân ảnh của riêng y, tựa như sao sáng giữa bầu trời đêm, rực rỡ lóa mắt. Âm thanh hắn trầm thấp, nhưng lại chứa đựng vô tận ôn nhu, chân thành :"Sư tôn...ngài thật đẹp."
Kỉ Tình ngây ra, không khỏi đưa tay khẽ chạm vào trên nhánh hoa. Lúc này, bên trên vẫn còn lây dính một chút hàn khí cùng tuyết trắng, lạnh lẽo thấm vào đầu ngón tay.
Lần đầu tiên được người khen tặng, y cũng có hơi xấu hổ mà thấp giọng mắng một câu, tỏ vẻ ghét bỏ.
"Miệng lưỡi dẻo quẹo."
Chỉ là, khóe môi lại không khống chế được hơi cong lên, bán đứng đi tâm trạng thật sự của y.
Dưới những cánh hoa tung bay trong gió, giai nhân một thân bạch y cùng tuyết trắng hòa vào nhau. Môi mỏng khẽ nâng, mắt phượng ẩn chứa ý cười mờ nhạt. Tuyết trắng rơi trên tóc đen, điểm xuyến cho nhành hoa mai càng thêm quật cường, trong sạch.
Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc.
Cả thiên địa lúc này đều thảm đạm vô vi. Chỉ còn một mình y là kinh tâm động phách đến vậy.
Một khắc này, Độc Cô Duy Ngã chỉ cảm thấy thời gian như đọng lại. Khỏa tâm trong lòng ngực như không còn là của mình. Nó không ngừng đập mạnh, phảng phất như muốn nhảy đến trước mặt y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.