Ma Sư Xuống Núi

Chương 37: Cắt Ngang.




   "Sư tôn..." Đầu óc gần như trống rỗng, Độc Cô Vô Song chỉ có thể yếu ớt gọi.
   Lúc này, Kỉ Tình lại bất chợt lấp kín miệng hắn, môi lưỡi bá đạo đem hết thảy lời nói của hắn chặn lại.
   Độc Cô Vô Song mở to mắt, tim đập lỗi mấy nhịp. Hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy hàng lông mi cong vút của y. Hương vị hoa mai quanh quẩn quanh chóp mũi, khiến hắn mê muội mà nhắm mắt lại, để y tùy ý làm loạn.
   Lưỡi của y nhẹ nhõm xâm chiếm khoang miệng hắn, cùng lưỡi của hắn dây dưa.
   Bàn tay vốn đang muốn đẩy y ra của Độc Cô Vô Song cũng từ từ biến vị, dọc theo sống lưng. Ngón tay đan xen vào mái tóc mềm mượt, vịn lấy sau ót của y, bắt đầu đáp lại.
   Môi lưỡi giao hòa, khiến đầu óc hắn càng thêm mông lung.
   Lúc này, Kỉ Tình đã liếm cắn sườn mặt của hắn. Môi y phảng phất ẩn chứa ma lực, khiến hắn quân lính tan rã, không còn suy nghĩ được gì nữa.
   Một bên để lại một loạt vết ngân đỏ tươi, một bên, tay Kỉ Tình cũng không rảnh rỗi, bắt đầu níu kéo vạt áo của hắn.
   Khi vịn tay lên trên ngực hắn, dù đã mất đi khả năng suy tư, nhưng động tác của Kỉ Tình vẫn là hơi khựng lại, tựa như có phần nghi hoặc.
   Xúc cảm này có chút không đúng a...Ngực của nàng vì sao lại cứng như vậy?
   Chỉ là, cũng không xoắn xuýt quá nhiều, Kỉ Tình đã trực tiếp giật đứt đai lưng của Độc Cô Vô Song.
   Bởi vì bất cẩn, tay của y liền vô tình sượt qua một khối đồ vật nóng bỏng. Khiến y không khỏi nhíu mày, mơ mơ màng màng cúi đầu, mong muốn quan sát nó :"Đây là thứ gì..."
   Môi của Kỉ Tình cách nơi đó của mình gần như vậy, thậm chí còn có thể xuyên qua mấy tầng y phục cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của y không ngừng quét qua. Thị giác đánh sâu vào, khiến Độc Cô Vô Song hầu kết lăn lộn, lý trí gần như sắp chết máy.
   "Sư tôn, không thể..." Đây là phản kháng cuối cùng mà Độc Cô Vô Song có thể làm ra được.
   Đối diện với Kỉ Tình, đầu óc của hắn căn bản là không thể suy nghĩ được điều gì. Có bất an vì lần đầu tiên nếm trải tình vị, đồng thời lại ẩn ẩn có phần chờ mong.
   Chỉ là, đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên liền đã cắt ngang hết thảy cảm xúc hỗn loạn của hắn.
   "Sư tôn! Nhị sư huynh! Ta vào a..."
   Chợt tỉnh táo lại, Độc Cô Vô Song liền lập tức đẩy Kỉ Tình ra. Bản thân lại cuống cuồng bò dậy, túm lấy vạt áo đang mở bung ra của mình. Đồng thời lại có chút may mắn khi nãy bản thân đã thuận tay khép cửa lại.
   Hắn không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng lúc này của hai người bọn họ. Không phải vì bản thân, mà là vì sợ hãi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của y.
   Hắn vẫn chưa quên, hai người là sư đồ, loại cảm tình này, thế nhân chắc chắn sẽ không cảm thông được.
   Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng đã vươn tay đẩy cửa vào. Trong tay hắn vẫn còn bưng lấy một bát canh đen, tỏa ra một chút mùi hương thơm ngát.
   "Nhị sư..."
   Thế nhưng, Cố Thừa Trạch chỉ vừa mới bước vào, vẫn còn chưa kịp đánh giá khung cảnh bên trong thì Độc Cô Vô Song liền đã chớp nhoáng sượt qua người hắn. Thân ảnh như quỷ mị, nhanh chóng biến mất trong đêm.
   Nhìn bóng lưng bị hắc ám nuốt trọn của Độc Cô Vô Song, đỉnh đầu Cố Thừa Trạch liền hiện ra ba dấu chấm hỏi nho nhỏ.
   Nhị sư huynh bị gì vậy a?
   Chỉ là, nghe thấy tiếng lộc cộc ở trên giường truyền tới, Cố Thừa Trạch cũng đã không còn tâm tư để ý đến chuyện này nữa. Lập tức bưng canh giải rượu đến bên tủ đầu giường.
   "Mị Nhi...Mị Nhi..."
   Nghe Kỉ Tình lẩm bẩm lầu bầu, Cố Thừa Trạch liền ảo não lắc đầu. Đến giúp một tay đỡ y ngồi dậy.
   Đối với việc y phục cùng chăn mền của y xốc xếch lộn xộn, hắn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho là y tự làm loạn trong lúc say.
   "Sư tôn, uống canh giải rượu đi." Để Kỉ Tình tựa lưng vào vách tường, Cố Thừa Trạch liền bưng canh giải rượu tới, thấp giọng hống.
   Nhưng Kỉ Tình nào có dễ nói chuyện như vậy? Lúc này, sắc mặt y vẫn lãnh đạm không chút biểu cảm như bình thường, lắc đầu cự tuyệt :"Ta không có say!"
   "Thật?"
   "Thật."
   "Kia...đây là mấy ngón?" Cố Thừa Trạch nâng giọng, giơ ba ngón đến trước mặt Kỉ Tình. Nhưng làm hắn bất ngờ nhất chính là, y lại thật nói trúng.
   "Ba ngón."
   Không tin tà, Cố Thừa Trạch liền quyết định tiếp tục thử xem xem, cố tình cho y một câu hỏi khó :"Sư tôn, vậy ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
   Kỉ Tình trầm ngâm trong chốc lát. Sau đó liền dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn :"Cần phải hỏi sao? Ta năm nay 18 tuổi a."
   "....................." Được rồi, là ta sai, lão nhân gia ngài xác thực là rất thanh tỉnh.
--------------------------------
   Lúc này, Độc Cô Vô Song đã nhanh chóng đạp không trở về tây viện.
   Lục Dạ vẫn còn ở dưới bếp, cho nên, vừa bước vào phòng, người mà hắn chạm mặt liền chính là Độc Cô Duy Ngã.
   Thấy đai lưng của hắn biến mất, tinh thần giống như còn có chút hốt hoảng. Độc Cô Duy Ngã liền hỏi :"Vô Song, đệ làm sao vậy, vì sao khi nãy tim lại đập nhanh như vậy a."
   Đây cũng là một trong những chỗ bất tiện của huynh đệ đồng bào. Nếu tâm trạng của Độc Cô Vô Song quá mức kịch liệt, thì Độc Cô Duy Ngã cũng sẽ chịu ảnh hưởng ít nhiều.
   "Không có gì." Độc Cô Vô Song lắc đầu, ánh mắt vẫn còn phiêu hốt.
   Vốn là muốn hỏi hắn về tình trạng của Kỉ Tình lúc này. Chỉ là, khi dư quang rơi vào trên phần cổ áo bị lệch của hắn. Độc Cô Duy Ngã liền kinh hô :"Cổ của đệ bị làm sao vậy?"
   "Hả..." Bừng tỉnh, lập tức biết được hắn đang nói tới thứ gì, Độc Cô Vô Song liền lập tức che cổ. Một bên lấp liếm giải thích, một bên lại nhanh chóng đi vào dục phòng :"Bị muỗi đốt."
   "Ồ, thì ra là muỗi đốt..." Độc Cô Duy Ngã gật gù, xem như tán đồng. Chỉ là rất nhanh, hắn liền tìm ra được một chút lỗ thủng :"Không đúng. Vọng Minh Cư làm gì có muỗi a!"
   "Vô Song..."
   Chỉ là, đợi khi hắn quay đầu lại, thì nào còn thân ảnh của Độc Cô Vô Song?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.