Ma Sư Xuống Núi

Chương 109: Trọn Đời Trọn Kiếp.




Những lời này của Kỉ Tình, khiến sắc mặt Cao Hải nhất thời liền hóa thành cột đèn giao thông, lúc xanh lúc đỏ, trông khó coi vô cùng. Gã muốn phản bác, nhưng lại không tìm ra được từ ngữ nào để nói lại.


Rốt cuộc, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, phất tay áo hậm hực ngồi xuống. Thế nhưng, một khắc dư quang rơi vào chỗ của bốn người Độc Cô Duy Ngã, gã liền lập tức biến sắc, đứng phắt dậy, kinh hoảng hô lên :"Ma đầu!"


"Hô lớn như vậy làm gì, có tin ta may miệng ngươi lại hay không?" Mặc dù đang cười, nhưng giọng điệu âm dương quái khí đó của Lục Dạ vẫn khiến người nhìn thấy sống lưng phát lạnh.


So với Kỉ Tình lần đầu gặp mặt, từ nhỏ tới lớn cũng chỉ nghe qua hư danh. Thì Cao Hải hiển nhiên lại càng e ngại tứ đại ma đầu mà bản thân hiểu rõ hơn. Gã ngay lập tức liền ngoái đầu nói với những người khác.


"Mọi người mau giúp ta một tay, đánh đuổi đám ma đầu này. Không thể để bọn họ nhúng tay, hủy hoại kế hoạch trừ ma vệ đạo của chúng ta được!"


Tĩnh lặng.


Không người đứng ra đón hùa Cao Hải. Tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một bộ dáng không nghe không thấy.


Lúc này, bị một con ruồi ở trước mặt bay vo ve qua lại, Kỉ Tình dù có tốt tính hơn cũng bắt đầu có chút mất kiên nhẫn. Mi mày cau chặt, y liền không rõ hỷ nộ nói :"Một tiếng ma đầu, hai tiếng ma đầu, đúng là nực cười đến cực điểm."


"Bổn tọa cùng bọn họ đều là được đích thân tông chủ Ngự Kiếm Thần Tông mời đến. Ngươi lấy thân phận gì để cấm chúng ta tham dự bàn luận?"


"Lấy thân phận Thánh hoàng của Thịnh Khải hoàng triều!" Hiếm khi có cơ hội đáp trả Kỉ Tình, Cao Hải gần như là trả lời trong tích tắc.


Thế nhưng, gã hiển nhiên là suy nghĩ nhiều rồi, Kỉ Tình cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Câu nói tiếp theo của y mới là thứ mang tính chủ chốt :"Vậy sao? Vậy bổn tọa xin phép nói thẳng. Tất cả sáu người bọn họ, đều là nghe theo sự sắp xếp của bổn tọa."


"Dựa vào bảy người bọn ta, cũng liền đã chiếm hơn nửa chiến lực ở nơi này rồi. Liệu bổn tọa mang bọn họ - ma đầu trong miệng ngươi rời đi rồi. Thịnh Khải hoàng triều của ngươi có thể đem được người ra thay vào vị trí của bọn họ không?"


"Hay là đến lúc nguy cấp, lại phải đi cầu trợ đám 'ma đầu' này đến chi viện cho các ngươi?"


"Bổn tọa chỉ có một câu muốn nói, chư vị đang ngồi ở đây, tất cả đều là rác rưởi!"


Lời này của Kỉ Tình, trọng lượng đúng là không hề nhỏ. Gần như là đem hết thảy người có mặt ở đây đều đắc tội một lượt.


Thế nhưng, mặc dù tức giận, nhưng lại không ai đứng ra phản biện cả. Bởi vì dù không muốn thừa nhận, nhưng lời y nói lại là sự thật. So với y, bọn họ đều chẳng khác gì là cặn bã cả. Một kích cũng không chịu nổi.


"Thế nào? Không còn gì để nói?" Phượng nhãn đảo qua gương mặt nhăn nhó như bị táo bón của những người xung quanh. Kỉ Tình liền trực chỉ đích danh của Ôn Chấn :"Vậy được, Ôn Chấn, kể lại mọi chuyện đi."


Dứt lời, Kỉ Tình liền lập tức đi thẳng đến trên đài cao. Vén trường bào, tự nhiên ngồi xuống ghế chủ tọa. Mà những người đi theo y cũng nhanh chóng ngồi vào chỗ đã được Ôn Chấn sắp xếp từ trước.


"Vâng, sư thúc tổ." Chắp tay đáp, Ôn Chấn liền bắt đầu cất giọng cáo tri.


"Như trong thư có viết, hôm nay Ôn Chấn ta gọi chư vị đồng đạo đến đây, chủ yếu cũng là vì chuyện của Ma Quân Thái Ly."


"Cách đây không lâu, Ma kiếm Thất Đại Hạn chôn dưới Thiên Kiếm Sơn lại bất ngờ xảy ra dị động. Theo như lời tiên đoán của Hàn Ảnh Chân Quân, thì đây chính là dấu hiệu của việc Ma Quân Thái Ly phục sinh."


Mặc dù đã đoán trước được ít nhiều, nhưng một khắc từ trong miệng của Ôn Chấn nghe được lời này, đám người vẫn là nhốn nháo tưng bừng.


Phượng Tịch nhíu mày liễu, trực tiếp cất lời hỏi thăm :"Lời này của Ôn tông chủ là thật sao?"


"Thiên chân vạn xác. Ôn Chấn cũng không dám nói dối trước mặt chư vị đây."


Nghe vậy, những tu sĩ ở đây đều đồng loạt gật đầu. Nhưng vẫn còn châu đầu ghé tai, xì xào bàn luận không ngớt.


"Như vậy, Ôn tông chủ đã có được tin tức về hạ lạc của Ma Quân Thái Ly hay chưa? Chúng ta có thể nhân lúc hắn ta còn chưa kịp hồi phục, đánh hắn trở tay không kịp." Người đưa ra đề nghị này, chính là Vệ Danh.


So với gia hỏa tính khí nóng nảy, bốc đồng của trước kia. Bị thời gian mài dũa 4000 năm, Vệ Danh của hiện tại cũng đã trầm ổn hơn rất nhiều, đã ra dáng một vị gia chủ.


Nghe Vệ Danh nói, Ôn Chấn cũng chỉ có thể cười khổ, lắc đầu :"Nếu có thể được như lời Vệ gia chủ nói, thì mọi chuyện đã quá đơn giản rồi a."


"Ngặt nỗi, Ma Quân Thái Ly lại quá mức giảo hoạt. Ta hiện tại vẫn còn chưa điều tra được bất cứ tin tức hữu dụng nào về hắn cả."


"Có điều, vào ngày hôm qua, người của ta đã vô tình bắt gặp được một số chuyện kỳ quái, nghi ngờ chính là thảm trạng do Ma Quân Thái Ly gây ra."


Nói tới đây, Ôn Chấn lại hơi nhuận thanh một chút, mới tiếp tục trình bày :"Địa điểm chính là ở một tòa thành trì nhỏ cách Thiên Kiếm Sơn hai trăm dặm. Chết rất nhiều người."


"Bao nhiêu?" Kỉ Tình nhướng mày, trước mở miệng truy vấn.


Tựa hồ là nghĩ tới việc gì, sắc mặt Ôn Chấn liền rất khó coi. Chỉ lẳng lặng giơ lên một ngón tay.


"Một trăm người?" Hoa Tiểu Bạch cau chặt mi tâm, mở miệng đoán mò.


Chỉ là, không cần Ôn Chấn đích thân đáp lời, Kỉ Tình liền đã trả lời thay ông :"Không phải một trăm, là một ngàn."


"Sư thúc tổ nói rất đúng, nhân số thương vong xác thực là một ngàn người. Cụ thể hơn một chút, là 1314 người." Có chút kinh ngạc trước thái độ chắc nịch của Kỉ Tình, Ôn Chấn liền thuận thế giải thích.


1314, quả nhiên là hắn!


Song đồng hơi thu nhỏ, bàn tay của Kỉ Tình liền siết chặt lấy tay vịn của bảo tọa.


Y vẫn còn chưa quên, thuật ngữ đậm chất hiện đại này là do chính y dạy cho hắn. Nay, hắn lại to gan lớn mật đến mức, đem nó trả lại, dùng để khiêu khích y.


( 1314: Trọn đời trọn kiếp )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.