Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 18: Kiếp Trước Phủ Tưởng Quân - Nguyên Nhân 2






Trọng Tà: "............"
Cái gì mà Trúng Tà? Chữ này đọc là Trọng mà! Nhà ai sẽ đặt tên cho tiểu hài tử là Trúng Tà???
"Trọng! Đọc là Trọng! Cái gì mà Trúng Tà!" Trọng Tà bị Bạch Hành làm cho tức đến sặc một hơi, y vươn tay xoa đầu tóc Bạch Hành đến lung tung rối loạn.
"Ngươi......" Bạch Hành lui về phía sau vài bước, thoát ly ma chưởng của Trọng Tà, một đôi con ngươi như sắp phun ra lửa, tức giận nói: "Không biết lễ nghĩa!"
Kết quả là Trọng Tà nhìn Bạch Hành đầu tóc hỗn độn, nhịn không được mà tâm tình tốt lên, khóe miệng ngậm cười đắc ý.
Hiện tại Bạch Hành cũng quá dễ bắt nạt đi.
Bạch Hành thấy Trọng Tà không đứng đắn liền không nghĩ lại để ý đến y, hắn sửa sang lại đầu tóc, chỉ cảm thấy sau khi thấy đánh nhau cả một buổi trưa trên người toàn là mồ hôi, thật sự không thoải mái, nên hắn tính đi tắm rửa một chút, vì thế nhặt lên thanh kiếm trên đất xoay người rời khỏi.
"Ai, tiểu Bạch Hành, ngươi sao lại đi rồi! Đợi ta một chút --"
Bạch Hành quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Không cho phép gọi ta là tiểu Bạch Hành!".
"Xì." Trọng Tà bước dài chân, đắc ý dào dạt từ bên người Bạch Hành đi qua, sau đó đi đến phía trước đột nhiên quay lại, đối mặt với Bạch Hành đang bước lùi phía sau, chắp tay sau lưng, mặt mày tươi cười, trầm giọng nói: "Tiểu -- Bạch -- Hành."
Trường kiếm gào thét xoẹt qua tai Trọng Tà, cắt đứt một nắm tóc của y.
"Này, ngươi cắt tóc của ta, phải gả cho ta." Trọng Tà bắt lấy nắm tóc của mình đang ở không trung chậm rãi bay xuống, vòng ở đầu ngón tay, thoạt nhìn còn có chút ủy khuất: "Đây chính là tập tục chỗ ta, người vi phạm sẽ bị thiên lôi đánh chết, vĩnh viễn không được siêu sinh."
"Kia vừa lúc, cảm tạ trời xanh."
Bạch Hành thu lại trường kiếm, không chút lưu tình rời đi.
"Thật vô nhân tính." Trọng Tà ném nắm tóc xuống, cái gì mà quê nhà tập tục đương nhiên là nói linh tinh, Trọng Tà chưa bao giờ nghe nói qua Ma giới có quy định ngươi làm chuyện gì thì phải cưới ta hoặc phải gả cho ta, cho dù ngươi có lột quần áo của ta cũng không cần chịu trách nhiệm, ta chỉ cần đánh chết ngươi là được rồi.
Sách, không được, bọn họ vẫn quá dã man, sau khi trở về nhất định phải dạy dỗ lại.
......!
Tuy nói Bạch Hành thật sự không quen nhìn Trọng Tà, hận không thể trực tiếp một kiếm giết chết y.
Nhưng hắn cũng không chậm trễ luyện tập, ngày thứ hai như cũ đúng giờ tới chỗ luyện tập bắn cung trong phủ tướng quân, nhìn Trọng Tà còn chưa tới đây, liền một người cầm cung tên luyện tập.

Nói thật ra, Bạch Hành cũng rất tò mò, tài bắn cung của Trọng Tà sẽ là trình độ nào.
Nếu quá kém cỏi, vậy trực tiếp giết chết y là được.
Một thời gian nữa trong hoàng cung sẽ cử hành giải thi đấu săn bắn, Bạch Hành là con trai của tướng quân, hẳn cũng đi theo các hoàng tử cùng tham dự.
Thanh niên tài tuấn hội tụ đồng loạt, khó tránh khỏi ý ganh đua so sánh, Bạch Hành quá mức xuất sắc, lập tức sẽ bị một số người coi là cái đinh trong mắt.
Rốt cuộc Bạch Hành chính là con trai của tướng quân, tương lai sớm hay muộn cũng sẽ kế thừa sự nghiệp của phụ thân, một khi đứng ngang hàng, sẽ rước lấy địch quân như hổ rình mồi.
Bạch Hành tuy không thân cận với vị hoàng tử nào, nhưng là người tính tình khó có thể trêu vào, không thích điều gì đều biểu hiện trên mặt, cho nên kết oán ngược lại có một hai vị.
Nếu như mình đứng thứ nhất, chắc chắn sẽ đưa tới các hoàng tử bất mãn, mà thành tích quá kém lại sẽ làm mất mặt phủ tướng quân.
Nhưng dù vậy, cũng có một số người mượn cơ hội này để làm gì đó, chẳng hạn như......!diệt trừ mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Hành có chút bực bội, không cách nào chuyên tâm luyện tập, mũi tên bắn không trúng bia, trực tiếp cắm vào tường.
Trọng Tà thật ra đã sớm tới rồi, nhưng nhìn Bạch Hành hỏa khí thật sự quá lớn, ánh mắt hung ác, bắn tên không lưu tình chút nào, quả thật muốn bắn thủng bức tường kia, cũng không phải lúc thích hợp để đi đến.
Vì thế y sai người cầm hạt dưa lại đây, ngồi sau Bạch Hành cắn hạt dưa xem biểu diễn.
Nhìn một lúc không khỏi cong khóe miệng, nghĩ chuyến đi đến thế gian này thật là không uổng công, chơi thật vui nha.
"Phì." Trọng Tà không nhịn được nữa, trực tiếp bật cười.
Bạch Hành ngừng tay, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Trọng Tà không biết khi nào đã ở sau lưng mình, một giương mặt cực kỳ đáng ghét còn mang theo nụ cười đáng ghét, vì thế lập tức giương cung, hướng về phía Trọng Tà.
"Ai ai ai, sao lại hung dữ như vậy." Trọng Tà lập tức né tránh, rải hạt dưa đầy đất.

Nhìn Trọng Tà có chút chật vật, Bạch Hành giống như phát hiện chuyện thú vị gì đó, cảm thấy lấy Trọng Tà làm bia luyện tập giống như càng thích thú, vì thế không ngừng lấy mũi tên kéo cung hướng về phía Trọng Tà, một mũi tên lại một mũi tên vọt tới.
Trọng Tà cũng chỉ trốn tránh, không có đánh trả.
Đại khái bắn được hai ba mươi mũi tên, nhìn bộ dạng Trọng Tà chật vật bất kham, Bạch Hành cuối cùng có chút nguôi giận, vì thế thu hồi mũi tên, không hướng về y nữa.
Nháo cũng nháo đủ rồi, Trọng Tà cũng thu hồi vẻ mặt vui đùa, xoay người cầm lấy cung tên, chậm rãi nhắm hai mắt, kéo căng dây cung.
"Vù."
Mũi tên phá không, truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Trúng giữa hồng tâm.
"Vù!" "Vù!" "Vù!"
Ba mũi tên sau đó liên tiếp bắn ra, tất cả đều trúng vào mũi tên trước, không kém một phân một chút nào.
Trọng Tà buông cung, nhẹ nhàng nói: "Mở ra cảm nhận của ngươi, dùng cảm nhận xác định phương hướng mục tiêu, không chỉ dựa vào mỗi đôi mắt."
"Cảm thụ chung quanh hoa cỏ cây cối, cảm thụ tất cả đồ vật vừa tĩnh vừa động, cho dù không cần dùng đôi mắt đi nhìn, ngươi cũng cảm nhận được cảnh vật trong phạm vi mười dặm, lớn đến một thân cây một tòa nhà, nhỏ đến một con kiến một hạt bụi."
"Kể từ đó, vạn vật toàn bộ đều ở trong đầu ngươi, ngay cả mục tiêu của ngươi, cũng sẽ ở trong đầu ngươi, không lệch chút nào."
Trọng Tà một hơi nói hết lời, cũng không rảnh lo Bạch Hành có nghe hiểu không, dù sao y cũng không dạy qua người khác, bắn lệch hay không là do đệ tử mà......!Không có việc gì, lại như thế nào lệch, cũng sẽ không lệch đi nơi khác.
Nếu là Bạch Hành, thiên phú sẽ không kém, chỉ cần chỉ điểm một chút, hắn có thể hiểu.
Quả nhiên, tuy rằng phương pháp có chút cổ quái kỳ lạ, Bạch Hành vẫn nghiêm túc gật đầu, rũ đôi tay xuống nhắm lại hai mắt, cẩn thận cảm thụ được động tĩnh xung quanh, qua hồi lâu, Bạch Hành mới lần nữa chậm rãi giơ lên cung tên......!
Một mũi tên bắn trúng búi tóc Trọng Tà.
Trọng Tà: "......" Học được cũng thật nhanh......!
"Này, bắn trúng búi tóc của ta, phải gả cho ta." Trọng Tà đem mũi tên trên búi tóc gỡ xuống, ở trong tay xoay vài vòng, cười xấu xa nói: "Tập tục quê ta."
"Kia có thể làm ngươi bị sét đánh chết, cực tốt." Bạch Hành không hề để ý Trọng Tà, không hướng trên đầu y bắn tên nữa, mà là chuyên tâm luyện tập, mũi tên bắn trúng hồng tâm, tuy nói không giống như Trọng Tà tất cả đều trúng vào mũi tên phía trước, nhưng cũng đều trúng hồng tâm.
"Tiểu Bạch Hành, ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy thế nào là tà?" Trọng Tà gọi người mang đồ ăn đến, một bên ăn một bên tìm đề tài cùng Bạch Hành tâm sự.
"Người tâm thuật bất chính, tu luyện tà thuật, là ma." Bạch Hành nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt lại như cũ đặt trên hồng tâm.
"Ừ? Ma thì không có người lương thiện sao?"
"Ma tộc lấy thiên địa oán khí tới tu luyện, để lâu liền ảnh hưởng tâm tính, cuối cùng sẽ làm việc ác, đó là tà." Bạch Hành bắn ra một mũi tên, sau đó quay đầu nhìn về phía Trọng Tà: "Ma tộc trời sinh tính tình tàn nhẫn, lạm sát kẻ vô tội, kích khởi bá tánh oán khí, rồi sau đó hấp thu.
Ngươi đây là, muốn vì ma lương thiện?"
"Này......" Trọng Tà nhíu mày, tâm tình có chút không tốt: "Ma cũng không phải toàn làm chuyện ác, oán khí từ xưa đã có, con người có thất tình lục dục, liền không tránh được có người tâm sinh oán khí, ta chỉ là cảm thấy không nên vơ đũa cả nắm thôi."
"Nếu có một ma, ở vào cuộc sống như thế ngoại đào nguyên, bá tánh an cư lạc nghiệp, con cháu hoà thuận vui vẻ, vậy hắn lại nên như thế nào?"
"Nếu Ma tộc không cần dựa vào oán khí để tu luyện thì sao?" Trọng Tà dò hỏi.
"Việc đó thì liên quan gì đến ta." Bạch Hành lại lần nữa quay đầu luyện tập, cuối cùng lại nói: "Ma cũng thế, thần cũng thế, ta không phải chúa cứu thế, nhưng thật ra ngươi, như thế để ý Ma tộc, ngươi chẳng lẽ là ma?"
Trọng Tà: "......"
Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi, ta chẳng những là ma, còn là một đại ma đầu......!
"Đương nhiên không phải, ta chỉ là tò mò, tò mò thôi." Trọng Tà lại khôi phục dáng ngồi cà lơ phất phơ của mình, ăn điểm tâm với vẻ mặt không sao cả nói: "Không có việc gì đi mò mẫm nghiên cứu một chút, đầu óc sẽ minh mẫn một chút."
"Cũng không." Bạch Hành kéo căng dây cung, một mũi tên vọt tới, nhàn nhạt nói: "Nghĩ nhiều quá, chết sẽ nhanh."
Trọng Tà: "............"
Đứa nhỏ này, nói bừa cái gì cũng đúng.
Nhưng mà sau một hồi thăm dò, Trọng Tà không xác định Bạch Hành có nhận thấy được điều gì không, có lẽ hắn đã cảm giác được mình là Ma tộc, chỉ là chưa vạch trần thôi.
Nghĩ đến hiện giờ Bạch Hành so với lúc còn là Đế Quân thiếu rất nhiều cao lãnh, tư duy hẳn là kém đi, không tính là nhiều.
Xem ra Bạch Hành thật sự khác xa với lời đồn, cái mà gì lòng mang muôn dân làm người từ bi, đều là gạt người.
Một câu "liên quan gì đến ta", mới là Bạch Hành chân chính.
Nhưng thật ra rất có ý tứ.
Trọng Tà mang theo nụ cười nhìn về phía bóng dáng Bạch Hành, người phía trước đã tĩnh tâm, một mũi tên bắn ra so với mũi tên trước càng chuẩn, mình cũng không nên lại quấy rầy hắn, cứ như vậy yên lặng ở phía sau ăn điểm tâm uống nước trà.
Thẳng đến nhìn Bạch Hành tiễn pháp càng ngày càng tốt, Trọng Tà mới nhịn không được nhíu mày, trong lòng tính Bạch Hành học được cũng quá nhanh, đoán là không đến mấy ngày, hắn phải xuất sư, đến lúc đó mình còn có thể lưu lại trong phủ tướng quân không.

Bằng không, ngày mai mình giả bệnh? Bệnh nặng đến mức không rời được giường, sau đó lại làm Bạch phu nhân phân phó Bạch Hành tới chiếu cố mình?
Nhưng mà lúc này mới tới phủ tướng quân mấy ngày đã bị bệnh, có phải giống như quá cố tình không?
Gia hỏa này như thế nào không thể chậm hiểu một chút, lúc đó mình còn có thể bắt đầu dạy hắn thêm gì đó, làm ra chút tiếp xúc thân mật, cảm tình cũng càng sâu một chút.
Thời gian luyện tập đủ rồi, Trọng Tà ngăn Bạch Hành đang tập luyện lại, nếu không có khả năng sẽ phản hiệu quả.
Kết quả không nghĩ tới, luyện tập mới kết thúc, Bạch Hành đã trở mặt không nhận người, nhìn cũng không thèm nhìn Trọng Tà một cái đã một mình rời đi.
"Này, tiểu Bạch Hành, ngươi đây chính là qua cầu rút ván." Trọng Tà buông đồ vật trong tay, chạy chậm đuổi theo.
Bạch Hành xoay người, ngưng ra một thanh băng kiếm, đặt trên cổ Trọng Tà, mắt phượng lộ ra dày đặc hàn khí: "Không được kêu ta là tiểu Bạch Hành, nếu không ta giết ngươi."
Trọng Tà: "......" thật hung dữ.
"Vậy ta nên gọi ngươi là gì? Bạch Bạch? Hành hành? A Hành?" Trọng Tà mở to đôi mắt vô tội, rất có cảm giác ủy khuất đáng thương như cừu con.
"Gọi ta là Bạch Hành."
Nghe vậy, Trọng Tà nhẹ nhàng cong khóe môi, đôi mắt đào hoa như đựng đầy tinh quang lộng lẫy, khuân mặt mang theo ba phần chân thành bảy phần ý cười, nghiêm túc nói --
"Được, từ nay về sau, ta sẽ gọi ngươi là Bạch Hành."
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết tại sao, cứ cảm thấy ở kiếp trước phủ tướng quân Trọng Tà công......!Không được, nhịn xuống!
Y là thụ, là thụ, là thụ!
Còn một chương kiếp trước nữa liền quay lại hiện thực _(:з" ∠)_
【 Tiểu kịch trường -- tập tục quê ta 】
Trọng Tà: Ngươi cắt tóc của ta, phải gả cho ta!
Trọng Tà: Ngươi bắn búi tóc của ta, phải gả cho ta!
Trọng Tà: Ngươi trộm hôn ta, phải chịu trách nhiệm, cho nên phải gả cho ta!
Trọng Tà: Ngươi còn ôm ta, phải chịu trách nhiệm, cho nên phải gả cho ta!
Bạch Hành: Ngươi chờ bị sét đánh đi.
Trọng Tà: Kia......!Nếu thật sự không được, ngươi cưới ta cũng có thể.
Bạch Hành (nháy mắt khiêng đi): Được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.