Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 13: Từ Phủ - Tình Địch Lui Tới






Sáng sớm ngày hôm sau Tinh Hà đã bị đánh thức, y tuy thức dậy không muộn, nhưng cũng không được coi là sớm.
Âm thanh cách vách không lớn, nhưng không biết vì sao Tinh Hà cảm thấy trong lòng lộp bộp một chút, y có dự cảm xấu, vì thế lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ là mới vừa mở cửa phòng đã thấy một nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt đứng trước phòng Bạch Hành, nhìn Bạch Hành không chút sợ hãi, ngẩng đầu hỏi: "Bạch Hành công tử, có thể cùng ta đi dạo không?"
Tinh Hà trầm tư một hồi, đoán được nữ tử này hẳn là tiểu nữ nhi của Từ gia - Từ Tư An không sai, nhưng nói như thế nào đây, nữ tử này cùng tiểu thư được cưng chiều mà trước kia y từng gặp không giống nhau, Từ Tư An đối với Bạch Hành một chút ngượng ngùng đều không có, trên khuôn mặt trắng nõn viết ra bảy cái chữ to "Ta rất có hứng thú với ngươi"......!
Vị chua nồng đậm tràn ngập trái tim Tinh Hà, y tức khắc giận sôi máu.
Tinh Hà cũng không biết đầu óc mình nghĩ thế nào lại lui về phía sau ba bước, sau đó đột nhiên phóng lên phía trước, dự tính bổ nhào cả người vào Bạch Hành.
Ý tưởng hay, hiện thực lại thật tàn khốc, Tinh Hà phát hiện mình phóng quá mạnh làm không khống chế được phương hướng, không chỉ có không thu được người lại mà còn chạy lệch mục tiêu.......!
Ban đầu Tinh Hà tính chạy về phía Bạch Hành, hiện giờ lại bị lệch sang một bên biến thành hướng giữa Bạch Hành và Từ Tư An, thoạt nhìn có cảm giác không muốn sống mà phát điên lao ra khỏi nhà giam......!
Hơn nữa dựa theo quỹ đạo này, chỉ cần Bạch Hành lui về phía sau một bước, Tinh Hà sẽ bị đụng phải cửa bên cạnh, nếu Bạch không lùi lại một bước, Tinh Hà đầu tiên sẽ đụng phải bả vai Bạch Hành, sau đó lại đụng vào cửa......!
Cuối cùng chỉ có một kết cục là đâm đầu vào cửa, nói không trừng còn bị Bạch Hành ra sức đánh cho dừng lại.
Mắt thấy sắp đụng phải, Tinh Hà dứt khoát nhắm mắt lại, chờ chết.
Nhưng vừa mới vọt tới bên người Bạch Hành, Tinh Hà đã bị một đôi tay mạnh mẽ hữu lực mà ấm áp ôm lấy, túm lấy thân thể đang chạy lệch hướng của mình trở về, hơn nữa còn chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Tinh Hà kinh ngạc, ngước mắt nhìn Bạch Hành, chỉ thấy trên mặt đối phương không có biểu tình dư thừa nào, chờ Tinh Hà đứng vững lại hắn liền bình tĩnh buông lỏng tay ra.
Nhưng thật ra Từ Tư An ở phía sau Tinh Hà đang dùng ánh mắt quái dị đảo quanh giữa Bạch Hành cùng Tinh Hà, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn Tinh Hà không nói lời nào lại hướng về phía mình cùng Bạch Hành công tử vọt tới, rõ ràng chạy lệch chỗ lại được Bạch Hành công tử một phen ôm vào ngực, tức khắc trong lòng hụt hẫng: "Tinh Hà công tử?"
Ngữ khí có chút giống là, ngươi ở chỗ này làm gì? Xin hỏi ngươi xem đủ rồi sao? Có thể đi ra không? Đừng quấy rầy ta cùng Bạch Hành công tử nói chuyện.
Mặc dù nghe ra ngữ khí của nàng không tốt, Tinh Hà vẫn như cũ cười hì hì quay đầu lại: "Nghe nói Từ cô nương muốn mang Bạch Hành cùng đi dạo, có thể cho tại hạ đi theo không?"
Từ Tư An còn chưa kịp uyển chuyển nói lời cự tuyệt, đã nghe thấy Tinh Hà lại tiếp tục mở miệng: "Mới lúc nãy nhất định là Từ cô nương thấy ta chưa tỉnh ngủ, nên mới ngượng ngùng kêu ta, vừa vặn hôm qua ta vốn đã muốn đi dạo trong phủ, hiện giờ có Từ cô nương dẫn đi, tất nhiên là vô cùng cảm kích, Từ cô nương thật là mĩ mạo thiện tâm."
Tinh Hà cười sáng lạn, đôi mắt sáng long lanh, nhưng thật ra làm Từ Tư An nhìn ngây cả người, đêm qua người này hầu như đều chôn đầu vào trong lòng Bạch Hành làm người ta không thấy không rõ tướng mạo y, hiện giờ vừa thấy cũng không tồi, cười rộ lên càng là......!có chút đáng yêu?
Thoạt nhìn còn có cảm giác phúc hậu vô hại.
Chỉ là nàng mới vừa sinh ra hảo cảm, lại bị lời nói kế tiếp của Tinh Hà làm cho biến mất không còn một mảnh.
"Từ cô nương như vậy thiện tâm, nói vậy trượng phu cũng là người cực tốt, nhi tử của hai người lớn bao nhiêu rồi?"
Nếu hiện tại có thể hộc máu, Từ Tư An rất muốn phun vào mặt y! Lời này là có ý tứ gì, ta thoạt nhìn rất già sao! Còn có cả nhi tử???
"Tinh Hà công tử thật biết nói đùa, ta còn chưa thành thân đâu." Từ Tư An nghiến răng nghiến lợi nói xong, vì phòng ngừa Tinh Hà nói thêm gì nữa, nàng lập tức lại mở miệng nói: "Chúng ta đi thôi."
Có điều Từ Tư An vẫn là đáng giá Tinh Hà quá mức đơn giản, dọc theo đường đi Tinh Hà luôn không cho Từ Tư An có cơ hội đứng cạnh Bạch Hành, mỗi khi nàng bất động thanh sắc vòng qua định đứng cạnh hắn, Tinh Hà liền cũng bất động thanh sắc mà chen giữa hai người, không chỉ có như thế, mỗi khi Từ Tư An muốn mở miệng nói chuyện, Tinh Hà đều giành trước một bước túm lấy ống tay áo Bạch Hành nói.
"Bạch Hành Bạch Hành, ngươi xem nơi đó có một tòa đình kìa, thật đẹp!"
"Bạch Hành ngươi mau xem, nơi đó có thật nhiều hoa! Ngươi ngửi thấy không? Thật thơm."
"Bạch Hành, ngươi xem trong hồ còn có cá bơi này! Thật mập."
"Bạch Hành......"
Từ Tư An: "......" Rốt cuộc đây là nhà của ta hay nhà của ngươi hả!!!
"Tinh Hà công tử, Từ phủ này vẫn là ta tương đối quen thuộc, không bằng để ta tới giới thiệu đi?"
Từ Tư An tức giận đến muốn phóng hỏa, trong lòng biết Tinh Hà tới là để cản trở mình cùng Bạch Hành công tử ở chung, nhưng cố tình lại không có biện pháp đối phó, mỗi lần nhìn đến vẻ mặt vô tội liền muốn bộc phát tại chỗ.
Tinh Hà có thể cảm nhận được Từ Tư An hiện giờ đã phẫn nộ đến cực điểm, vì thế y đáng thương quay đầu lại nhìn nàng, thanh âm ủy khuất phải chảy ra nước mắt: "A, Từ cô nương không phải vẫn luôn giới thiệu sao?"
Từ Tư An: "!!!"
Có thể đừng làm ra vẻ mặt đáng thương được không? Ngươi khi nào thì nghe thấy ta nói chuyện? Không phải chính ngươi vẫn luôn ríu rít sao!! Lương tâm của ngươi không thấy đau sao!!!
"Ngượng ngùng, là ta mạo phạm, ta có chút không khống chế được mình, cô tới giới thiệu đi......" Nói nói, hốc mắt Tinh Hà ửng đỏ, cái mũi nhẹ nhàng hít vào một chút, đôi tay nhỏ gắt gao bắt lấy ống tay áo, thoạt nhìn bộ dạng như sắp khóc: "Ta từ nhỏ không cha không mẹ, cũng không có bạn bè cùng lứa chịu chơi cùng ta, không ai nguyện ý cùng ta nói chuyện, mỗi ngày ăn không no mặc không ấm ngủ không ngon, có khi còn bị người ta khi dễ vây đánh ba ngày một trận nhẹ năm ngày một trận nặng, cho nên dưỡng thành tính tình chỉ cần thấy người là nhịn không được muốn nói chuyện, nếu......!nếu Từ cô nương không thích......!kia Tinh Hà không......!không......!Không nói nữa."
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Tinh Hà càng ngày càng nhỏ, rồi lại có thể làm cho người xung quanh vừa vặn nghe thấy, không chỉ có như thế, một giọt nước mắt lớn thế mà thật sự ào ào rơi xuống, làm ai thấy cũng đều đau lòng.
Bạch Hành liếc nhìn Tinh Hà một cái, y chính là đích thân hắn đưa vào luân hồi, cũng biết lời nói của Tinh Hà đều là lừa gạt, y từ nhỏ cơm áo vô lo, cha mẹ già còn sủng y đến không thể sủng hơn, cuối cùng cũng là chết bệnh.
Nhưng nhìn bộ dạng y như vậy, trong lòng vẫn là một trận đau đớn co rút, người này ngày thường thích mò mẫm ồn ào giả bộ yếu đuối, nhưng trên thực tế nếu thật sự gặp chuyện bị thương ngược lại sẽ trốn đi ai cũng không nhìn thấy được.
Nói thật, Từ Tư An cảm thấy mềm lòng, nàng không nghĩ tới Tinh Hà còn có quá khứ như vậy, đang chuẩn bị mở miệng an ủi y, kết quả lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy Tinh Hà ủy khuất liếc nhìn mình một cái, sau đó......!quay đầu nhào vào trong ngực Bạch Hành, một bên khóc một bên nói: "Bạch Hành, cảm ơn ngươi, đã luôn ở bên cạnh ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Tư An: Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm cái gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.