Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 70: Cơn lốc xoáy mạnh




Editor: Tiêu Tương
Nếu như chỉ có một mình, hắn muốn bỏ rơi hai con chim phượng hoàng này cũng không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ còn có thêm Diệp Tuyết, lại không thể để tốc độ ngự phong quá nhanh, sợ cuồng phong thổi nàng bị thương, cũng không thể hoàn toàn tập trung tinh thần vào chiến đấu, bởi vì một tay hắn phải che chở cho nàng. Tiếp tục như vậy nữa, hai người nhất định sẽ trở thành thức ăn cho hai con thần điểu này mất!
"Ta buông tay, nàng có thể ôm ta không?" Giờ phút này, chỉ có dành hai tay ra ứng chiến, may ra mới có thể đả thương chúng, sau đó phải tìm cơ hội chạy trốn.
"Ta......" Tốc độ nhanh như vậy, Diệp Tuyết thật sự không dám khẳng định.
"Trả lời ta?"
"Có thể!" Nàng không phải ngu ngốc, dĩ nhiên có thể nhận ra tình thế nghiêm trọng lúc này, cho nên...... Không được cũng phải được!
"Được, vậy nàng hãy ôm chặt vào, dù thế nào cũng không được nới tay, nghe rõ chưa? Ngộ nhỡ nếu nàng té xuống, sẽ bị Thất Thải Phượng Hoàng một hớp giải quyết sạch."
"Ta biết rồi." Diệp Tuyết nghe xong, đáy mắt chợt sáng lên. Một hớp giải quyết sạch sao? Nếu như nàng bỏ mình dưới loại tình huống ngoài ý muốn này, Yêu Vương hẳn là sẽ không có cớ gì để trừng phạt bất cứ người nào nữa!
"Nếu nàng không may gặp nạn, ta sẽ bảo tất cả thị vệ và thị nữ của Ỷ Phượng Các chôn theo nàng, tuyệt đối sẽ không để cho nàng một mình lẻ loi mà ra đi."
"......" Ánh mắt nàng vừa mới sáng lên thì lại lập tức u ám. Hắn là con giun rơi trong bụng nàng hay sao, vì sao lúc nào hắn cũng biết nàng đang suy nghĩ điều gì như vậy chứ: "Tuổi ta còn trẻ, vẫn chưa muốn chết!" die enda an le qu uys do on Nàng không nóng không lạnh khạc ra hai câu, sau đó giống như bạch tuộc tám chân, hai tay nàng cuốn lấy cổ của hắn, hai chân quấn chặt ở bên hông hắn, thân thể hai người dán sát lại một chỗ......
Dáng vẻ này muốn bao nhiêu ái muội, có bấy nhiêu ái muội......
Dưới bụng Tích Phong đột nhiên căng cứng, khí huyết dâng trào, hô hấp dồn dập...... 
Đáng chết, trong lúc như này, lại bởi vì một động tác như vậy, hắn lại có thể có phản ứng với nàng. Mới hai ngày không đụng chạm nữ nhân, chẳng lẽ hắn đã không thể chờ đợi được như vậy rồi sao?
Hung hăng khinh bỉ bản thân mình một trận, hắn lắc lắc đầu rồi hỏi nàng: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi." Hơi thở ấm áp của nàng vừa vặn phun đến chỗ cổ của hắn, làm cho tay chân hắn một trận rã rời.
Xong rồi xong rồi, là bởi vì Vương Hậu không có ở đây, định lực của mình mới càng ngày càng kém sao? Không được, đây cũng không giống mình, nhưng cho tới bây giờ mình đối với nữ nhân không phải đều kén chọn như vậy. 
Nhắm mắt lại một giây, khi hắn mở mắt ra lần nữa, dục vọng trong mắt đã biến mất không thấy. Tốc độ ngự phong của hắn chậm lại, hai tay bắt đầu vận khí......
Phượng Hoàng theo sát bọn hắn trên không lúc này có lẽ đã mất kiên nhẫn, vỗ cánh mà lao xuống, trực tiếp công kích vào chỗ yếu......
"Xem chiêu!" Đột nhiên, Tích Phong xoay người một cái, mặt vốn đang hướng xuống đất, lưng hướng lên trời mà bay trên không, lúc này biến thành mặt hướng lên trời, lưng quay xuống đất. Thành ra lúc này Diệp Tuyết đã nằm sấp trên người hắn, rất có tư thế của một Bá Vương ngạnh thượng cung! 
~~ Chú thích: Bá Vương ngạnh thượng cung là kẻ thô bạo, kẻ ngang ngược ~~
Lần này hắn lại không thấy có cảm giác gì, hẳn là đang hết sức chuyên chú ra chiêu công kích. Mà Diệp Tuyết nào đó đã không thể bình tĩnh nữa rồi, đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy mà lại còn ở loại tư thế này........ 
Nam nhân này lớn lên vốn đã anh tuấn, lúc này vẻ mặt hắn còn đang nghiêm túc tập trung tinh thần, lại càng thêm có lực hấp dẫn!
Lúc nam nhân nghiêm túc, là có vị nam nhân nhất!
Hai đám lửa từ trong lòng bàn tay Tích Phong bay ra ngoài, chia ra đánh trúng đầu Phượng Hoàng, hai con Phượng Hoàng đau đến tức giận mà kêu loạn, dien~ dan le^ quy’don^ chúng điên cuồng vỗ hai cánh to lớn có lực của mình. Lập tức, không khí bốn phía bị quất lại đây, tạo thành một trận lốc xoáy lớn......
"Cẩn thận......"
Hai người bị cuốn vào bên trong, bởi vì sức gió thật sự quá lớn, ngay sau đó Diệp Tuyết từ trên người hắn liền bị văng ra ngoài. Hắn đưa tay ra kéo, nhưng lại bắt hụt......."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.