Editor: Tiêu Tương "Muốn ta buông tha cho ngươi, thật ra cũng không khó." Lúc này Yêu Vương bất chợt cảm thấy, cái gì nàng cũng không hiểu, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt: "Chỉ cần ngươi đáp ứng ta ba điều kiện." "Điều kiện gì?" Diệp Tuyết cũng không ôm nhiều hi vọng. Thật ra thì theo ý nàng, ba với ba mươi, thậm chí là ba trăm điều kiện cũng không có gì khác biệt, bởi vì hắn là Yêu Vương cao cao tại thượng, pháp lực vô biên, còn nàng chẳng qua chỉ là một con tiểu hồ ly thấp kém muốn có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Là thứ đồ chơi trong tay người khác, chơi chán rồi, thì có thể tùy ý mà vứt bỏ, hủy diệt! Thật ra bây giờ nàng đã không còn sợ chết nữa, nhưng nàng không đành lòng liên lụy đến nhiều người trong Ỷ Phượng các cùng chết chung với nàng như vậy. Cho nên...... Hắn nói như thế nào thì chính là như thế! "Thứ nhất, chưa có sự đồng ý của ta, không được tiếp xúc với bất kỳ người nào ở ngoài Ỷ Phượng các.” d.đ_lqđ Thấy nàng ngoan ngoãn thỏa hiệp, Tích Phong biết gai nhọn quật cường trên người nàng lúc này đã bị hắn nhổ bẻ gãy hết, dã tính của nàng đã bị mình áp chế. Vốn dĩ, hắn nên rất hưởng thụ loại khoái cảm thuần phục này, nhưng trên thực tế lại không có. Thậm chí, hắn đã có chút hoài niệm thủa ban đầu sinh cơ bừng bừng, tiểu hồ ly không biết trời cao đất rộng kia, mặc dù cũng sẽ sợ hắn, nhưng ánh mắt của nàng chưa từng chịu thua, trong mắt của nàng, vĩnh viễn tràn đầy hi vọng. "Ta sẽ thành thành thật thật sống ở Ỷ Phượng các, nơi nào cũng không đi." Cuộc sống đã không còn ý nghĩa, hắn cảm thấy nàng sẽ còn có lòng dạ ra khỏi cửa nhà mà đi lang thang bên ngoài sao? "Thứ hai, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi pháp thuật, ngươi phải dốc lòng tu luyện." "Đây là vì sao?" Diệp Tuyết không hiểu, chẳng lẽ hắn không sợ nàng học xong, sau đó tùy thời sẽ giết hắn sao? "Ngươi không cần phải nghĩ quá nhiều, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội giết ta." Tích Phong giống như có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng nàng, nụ cười trên mặt hắn lạnh lẽo, nói: "Chẳng qua ta chỉ là không muốn trước khi ta chơi đùa ngươi chán, thì ngươi đã bị những kẻ mưu mô kia giết chết." "Phải không? Không phải có nhiều thị vệ bảo vệ như vậy rồi sao? Chẳng lẽ còn chưa đủ!" "Có nhiều nơi, không phải thị vệ có thể tùy tiện ra vào, chẳng hạn như...... Tẩm cung của Tuyết phi nàng." Nghe ra trong lời nói của nàng có ý nghi ngờ, Tích Phong không thể không ca ngợi trí thông minh của nàng, chỉ là...... Hắn nhất định sẽ không nói cho nàng biết sự thật: "Đây là điều kiện thứ hai, ngươi đồng ý hay là không đồng ý?" "Đồng ý." Diệp Tuyết rất dứt khoát đáp. Thật ra thì, có đồng ý hay không nàng có thể tùy ý quyết định sao? "Tốt." Tích Phong gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng: "Hôm nay nói hai điều kiện này trước, điều thứ ba, chờ ngươi tu luyện pháp thuật đến mức độ nhất định Bổn vương lại nói cho ngươi." "Tất cả nghe theo Đại Vương phân phó." "Ngươi cũng không chất vấn mức độ có thể tin tưởng trong lời nói của Bổn vương chút nào?" "Đại Vương nói cái gì thì là cái đấy." Chất vấn có tác dụng sao? Nói một đằng, làm một nẻo, đây dường như mới đúng là tác phong của yêu vương chứ?! "...... Rất tốt, tới đây." Tích Phong đứng ở bên cửa sổ, ngoắc ngoắc tay về phía nàng. Diệp Tuyết nghe lời xuống giường, đưa tay mình đặt vào trong lòng bàn tay to lớn của hắn. "Thật ngoan!" Thấy nàng giống như con rối, Tích Phong nói ra hai chữ này cũng là lạ. Rõ ràng chỉ là một công cụ, tại sao mình lại có thể đau lòng cho nàng? Hơn nữa còn là một loại đau thương luyến tiếc xuất phát từ sâu trong linh hồn. So với lúc hắn vừa vào phòng thì cảm giác mất mát đau lòng này càng thêm chân thực hơn! Bản thân mình đây là làm sao vậy? Quên đi quên đi, có lẽ như vậy mới là tốt nhất. Nàng nghe lời, hắn mới có thể làm ít hưởng nhiều. Hắn dắt tay nàng, nhẹ nhàng một cái, kéo nàng đến ngực mình, ôm lấy eo của nàng, mang theo nàng bay ra ngoài từ cửa sổ: "Thấy tâm tình của ái phi không được tốt, Bổn vương dẫn nàng đến một nơi." |