Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 35: Ưng Vương thích nhất




"Thế nào không ăn? Chẳng lẽ ái phi muốn thay đổi chủ ý? Được, Bổn vương có thể thành toàn ngươi......."
"Ta ăn." Diệp Tuyết nhanh chóng cầm đùa ngà trên bàn lên, cũng không ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Gia hỏa biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, nếu là ở hiện đại, một chọi một, Diệp Tuyết nàng bảo đảm dùng giày cao gót trực tiếp đập chết hắn! Nhưng bi kịch là..... Hiện tại hắn là Yêu Vương pháp lực vô biên, nàng lại là tiểu hồ ly tay trói gà không chặt, muốn đối nghịch cùng hắn, ô ô...... So với lên trời còn khó hơn! Cho nên, thế nào cũng là ngoan ngoãn ăn đám con trùng có độc kia thì hơn......
Không phải là bò cạp, nhện, rết sao? Nhắm mắt lại, nàng đang ăn đậu rang!
Gắp con nhện rán bóng loáng dầu mỡ lớn chừng đồng tiền xu, Diệp Tuyết nỗ lực nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hai mắt nhắm lại, nhét vào trong miệng......
Hàm răng khẽ cắn xuống, đầu lưỡi còn chưa cảm thấy bất kỳ mùi vị gì, trong dạ dày đã bắt đầu dời sông lấp biển. Cả người nhịn không được, "ọe" một tiếng muốn phun ra.
Thấy phản ứng của nàng, Tích Phong cũng là lạnh nhạt mở miệng: "Ói một lần, ta liền giết một người."
"!!!" Diệp Tuyết nghe được, cứng rắn đem con nhện đã ói ra tay nhét vào trong miệng.
Nếu lựa chọn ăn đám côn trùng có độc này, ghê tởm hơn nữa cũng phải nuốt xuống. Huống chi làm người thế kỷ 21, cũng biết rõ những thứ này kỳ thực cũng được phục vụ ở những nhà hàng cao cấp, hơn nữa giá tiền còn rất đắt. Mình ở đây có thể được ăn miễn phí, chẳng phải được lợi sao?
Nghĩ như vậy, phản ứng trong dạ dày không dữ dội như trước nữa.
Thần kinh căng thẳng, nhanh chóng nhai vài miếng, rất nhanh sau đó nuốt xuống.
Mặc dù thời điểm con nhện lướt qua thực quản, da đầu của nàng một trận tê dại, nhưng nói thế nào...... Nàng đều là ăn hết không phải sao?
"Rất tốt, tiếp tục." Thấy ánh mắt tiểu nữ nhân mắt lộ ra vẻ đắc ý, hài lòng trong mắt Tích Phong càng sâu. Mười món ăn, mặc dù không phải rất nhiều, nhưng đủ cho nàng từ từ nuốt rồi. Hắn thật muốn xem, nước miếng của nàng rốt cuộc có bao nhiêu!
"......" Diệp Tuyết không để ý tới hắn, cúi đầu ăn của mình.
Nhưng khi một mâm nhện ăn hết một nửa, nàng thật sự rất giống như mắng to.
TMD, rốt cuộc ai nói phàm là lúc đầu khó khăn, chỉ cần có lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba thì không phải là vấn đề. Nàng hiện tại rõ ràng là càng lúc càng khó khăn nuốt xuống, đến phía sau, quả thật chính là cổ họng bị thứ gì đó ngăn lại, vô luận nàng cố gắng như thế nào, chính là ăn không trôi......
Khóc ~!
Đang lúc nàng không biết nên như thế nào mới có thể giải quyết xong một bàn độc trùng, một nam tử tuấn dật cười vang đi vào, trên tay cầm một chiếc quạt lông vũ. Không phải loại quạt lông vũ của Gia Cát Lượng, mà là quạt lông vũ trắng tinh được làm tỉ mỉ từ những sợi lông mềm mại giống như đám ca sĩ Đại Thượng Hải dùng. Vốn là, một đại nam nhân cầm loại quạt này, sẽ khiến người cảm thấy dở dở ương ương, nhưng không biết vì sao, nam tử trước mắt cầm chiếc quạt này lại vô cùng hài hòa, có loại ý tứ cương nhu hỗ trợ.
"Ha ha ha...... Ta nói Đại Vương sớm như vậy đi nơi nào rồi, thì ra là ở chỗ này ăn ngon. Chúng ta tuy phân chia quân thần, nhưng không đến nỗi hẹp hòi như vậy chứ, đồ tốt như vậy, cư nhiên không coi trọng gọi ta." Ưng Vương nói xong, đã tự động ngồi ở bên bàn, không đợi Tích Phong nói gì, cầm đùa lên liền ăn.
"Lôi Ngao, ngươi muốn ăn sẽ không biết tự phân phó phòng ăn làm sao?" Thái độ của Tích Phong hết sức rõ ràng, khó chịu!
"Đại Vương, ngươi cũng không phải không biết, mười món ăn này là tộc ta thích nhất, đã không kịp đợi muốn ăn rồi." Ý tại ngôn ngoại, nhưng thật ra là nói -- hồ ly các ngươi lại không thích ăn côn trùng, cần gì khiến dạ dày mình áy náy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.