Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 86:






“Ồ?” Mỗi đời chỉ có một con? Tô Linh Phong túm "nắm cơm nếp" tới gần để quan sát, nói vậy đây chỉ là một con ma thú không xuất bản thôi sao?
Nhưng cái thứ mềm nhũn này ngoại trừ bề ngoài đáng yêu, sờ vào khá thích thì có tác dụng thực tế gì chứ?
“Mẹ…” “Nắm cơm bếp” bị Tô Linh Phong túm ra xa bèn co chân lên vẻ không thoải mái, hai cái móng nhỏ giãy đành đạch, thân thể tròn vo uốn éo.
Mặc Vấn Trần nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Tô Linh Phong, mỉm cười nói tiếp: “Đừng xem thường nhóc này, nhìn nhỏ xíu thế chứ nó không mềm mại dễ vỡ như bề ngoài đâu, đây là loài vật có sức phòng ngự gần như vô địch, là loại thú Cố Lợi có sức tổn thương vật lý rất cao.

“…” Nhóc này sao? Phòng ngự vô địch? Sức tổn thương vật lý cao? Tô Linh Phong hoài nghi nhìn Mặc vấn Trần: “Huynh chắc chứ?”
“Hẳn là vậy.
” Mặc Vấn Trần cười khẽ.

Hẳn??? Khóe miệng của Tô Linh Phong co lên, hai chữ “hẳn là” này có mấy phần đáng tin vậy?
Không phải nàng không tin Mặc Vấn Trần, nhưng với bề ngoài “nắm cơm nếp” này, quả thật nhìn không ra chút nào…
“Dừng!” Tiểu Bạch ôm hai cái móng, khinh thường nhìn “nắm cơm nếp” đang tội nghiệp giãy dụa trong tay Tô Linh Phong, chen miệng vào: “Đây quả thật là một con Cố Lợi luân hồi, nhưng có lợi hại cũng chỉ biết công kích vật lý thôi, vô dụng!”
Theo trí nhớ truyền thừa của Tiểu Bạch, “nắm cơm nếp” này tên là Cố lợi gì gì đó, xem ra hẳn không sai, nhưng Tô Linh Phong lại nghe ra vài phần ghen ghét trong giọng nói của nó….
“Mẹ, hu hu… Mẹ ôm một cái đi…”
Tô Linh Phong không chụp nó nữa mà dùng hai tay cho nó đứng vào trong, nhíu mày nói: “Đừng gọi bậy, ta không phải mẹ của ngươi.

“Nắm cơm nếp” bò bò trong lòng bàn tay nàng, hai cái móng nhỏ dốc sức liều mạng với lấy mặt nàng, ánh mắt khát vọng nhìn nàng, cái miệng nhỏ ồn ào: “Mẹ, mẹ, mẹ là mẹ mà…”
“…”
“Xem ra nó rất thích ngươi, vậy ngươi cứ thu nhận nó đi.
” Mặc Vấn Trần chiều chuộng nhìn Tô Linh Phong, mỉm cười đề nghị.
“Ta thu nó? Vậy còn huynh?” Nàng quả thật muốn thu một con ma sủng lợi hại, nhưng con thú Cố Lợi này là cả hai bọn họ cùng tìm được, nàng độc chiếm hình như không hay lắm…
Nhìn “nắm cơm nếp” không ngừng gọi mẹ, Tô Linh Phong lại nhíu mày, hơn nữa… Có một rồng con lèo nhèo bên tai nàng đã đủ mệt rồi, giờ lại thêm một nhóc dính người vậy, không phải tự chuốc phiền vào đầu à?
“Ta đã có tiểu trùng rồi, ngươi từng gặp rồi mà.
” Mặc Vấn Trần mỉm cười nói: “Tiểu Trùng bá đạo lắm, không cho ta thu ma sủng khác giành tình cảm với nó.


“Thật hả?” Tô Linh Phong lườm Mặc Vấn Trần, tên này không phải là ngại “nắm cơm nếp” dính người, tổn hại đến hình tượng của hắn nên mới cố ý đẩy cho nàng đó chứ?
“Nhanh thu nó đi, vất vả lắm mới tìm được dị thú, không thể để người khác được lợi được, loại dị thú này có sức công kích rất mạnh, tất cả những người theo chức nghiệp vật lý đều mơ ước ký kế ước với nó đấy.

Ký khế ước rồi, ma sủng khác hệ và chủ nhân cũng mượn lực được nên đại đa số mọi người đều chọn ma thú cùng hệ với mình làm ma sủng, linh thuật hệ hỏa chọn ma sủng hệ hỏa, linh thuật hệ thổ thì chọn ma sủng hệ thổ… Mà các loại võ sỹ, kiếm sỹ, những người theo chức nghiệp vật lý thì không thu nhiều ma sủng, bởi vì có rất ít ma sủng có lực công kích hay phòng thủ vật lý tinh khiết!
Đương nhiên gặp ma sủng đẳng cấp cao, cho dù là khác hệ cũng không nhiều, cho dù khác hệ nhưng nếu đẳng cấp không tệ, rất nhiều người cũng sẽ không bỏ qua.
Tô Linh Phong nghe vậy cũng không do dự nữa, cắn nát ngón tay, chuẩn bị kí khế ước với “nắm cơm nếp”.
“Này, chủ nhân định thu nhận cái tên vô dụng này thật á hả? Chủ nhân có cự long ngũ hành uy mãnh như ta rồi mà còn chưa hài lòng!” Tiểu Bạch vỗ cảnh, méo miệng bất mãn nói.
Tôn Linh Phong bỏ qua phiên bản “Cự” long nhiều lời kia, cắn ngón tay nhét vào miệng “nắm cơm nếp” kia.
“Nắm cơm nếp” há miệng, nút máu Tô Linh Phong một cách ngon lành, tỏ vẻ thỏa mãn vô cùng.
Tô Linh Phong thi chú, khế ước nhanh chóng hòa lên người nàng và “nắm cơm nếp”, sau một lát biến thành một ký hiệu huyền ảo, in vào gáy hai người.
Tô Linh Phong cảm nhận được trong tinh thần có thêm một tia liên hệ kỳ diệu với “nắm cơm nếp”.
“Hừ!” Tiểu Bạch ngoắt đầu sang một bên, hừ một tiếng.
Vì cùng ký khế ước với Tô Linh Phong nên Tiểu Bạch và “nắm cơm nếp” cũng có liên hệ với nhau, “nắm cơm nếp” liền nhìn thấy rồng con đang tàng hình kia.

“Nắm cơm nếp” há miệng ra khỏi ngón tay của Tô Linh Phong, tò mò đánh giá cơ thể nhỏ trong suốt kia một chút, sau đó bỗng nhiên hô lên: “Mẹ, có quỷ kia!” Sau đó giãy dụa khỏi tay nàng, nhảy vào ngực dính chặt lên người nàng mà run rẩy…
“Ngươi mới là quỷ! Cả nhà ngươi là quỷ ấy!!” Tiểu Bạch tức giận quát “nắm cơm nếp”.
Tô Linh Phong lườm Tiểu Bạch, lạnh lùng bồi thêm cho nó một đấm, “Tiểu Bạch, ngươi vốn là quỷ mà.

Tiểu Bạch sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên ngồi bệt xuống đất, dùng vuốt nhỏ lau nước mắt, tủi thân gào lên: “Quỷ thì sao nào? Ta thích làm quỷ chắc? Đều ức hiếp ta, có mới nới cũ ức hiếp ta, hu hu… Đồ ngốc có mới nới cũ…”
“…” Khóe miệng Tô Linh Phong khẽ cong lên, vô tội nháy mắt, lại nói, hình như nàng ức hiếp nó cũng hơi nhiều thật…
“Mẹ, nó lộn xộn quá, không nghe lời bằng con!” Cơ thể nhỏ của “nắm cơm nếp” không ngừng run lên, thò ra khỏi ngực của Tô Linh Phong, chỉ vào rồng con đang lăn lộn trên đất, bình tĩnh đả kích tiếp.
“Ngươi! Đồ quái dị nhà ngươi! Đồ dính người! Ngươi nói ai lộn xộn??” Tiểu Bạch nổi cáu, nhảy dựng lên, xông vào “nắm cơm nếp” mà phun hơi thở của rồng.
“Ta nào có xấu! Ta đáng yêu nhất, mẹ yêu ta nhất!” “Nắm cơm nếp” lại dán lên mặt Tô Linh Phong mà cọ qua cọ lại…
“…” Tô Linh Phong bị hai đứa dở hơi này quấy rầy, đầu như phình to ra.
Tiểu Bạch vẫn nói chuyện thông qua liên hệ với Tô Linh Phong theo thói quen, nhưng “nắm cơm nếp” vẫn dùng miệng nói chuyện, Mặc vấn Trần liếc “nắm cơm nếp”, mắt hơi chớp, sau đó lại như suy nghĩ gì mà liếc tới chỗ nó vừa chỉ….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.