Ma Phi Khó Tán Tỉnh

Chương 179:






Trong tòa thành có không ít thị vệ và hạ nhân nhìn thấy Tô Linh Phong và Tá Dịch vương tử đi vào trong mảnh rừng nhỏ này, tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà lui khỏi khu vực này, cho những người trẻ có quan hệ không quá bình thường trong lòng bọn họ một cơ hội để bồi dưỡng tình cảm.
Đương nhiên, cũng không phải là bọn họ không có ý muốn nhiều chuyện, mà bọn họ rất rõ ràng, ở trước mặt vị Kiếm Thánh có thực lực cường đại như Tá Dịch, muốn lén rình coi mà không bị phát hiện đó là chuyện không thể nào.
Cho nên, tất cả những chuyện xảy ra trong rừng, ngoại trừ đương sự là Tô Linh Phong và Tá Dịch, thì không có người thứ ba biết được.
Tô Linh Phong bình tĩnh lại, nàng lấy tay che miệng đi ra khỏi rừng cây, vội cất bước muốn trở về Lâm Phong Uyển thì bị mấy hạ nhân nhìn thấy, bọn họ không ngăn được cơn nghi hoặc trong lòng mà bắt đầu thảo luận:
“Ủa, sao chỉ có một mình tiểu thư ra ngoài? Tá Dịch điện hạ đâu?”
“Đúng đó! Tiểu thư đi cũng vội nữa, đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Hình như là tiểu tình nhân giận dỗi thì phải?”
“Ta thấy có khả năng…”
“…”
Tô Linh Phong vẫn chưa biết, bởi vì chuyện xảy ra ở bữa tiệc tối ngày hôm qua, cùng với việc Tá Dịch đợi nàng cả một buổi sáng ngày hôm nay ở Lâm Phong Uyển, nàng và Tá Dịch đã bị mọi người xem thành một đôi rồi, mà bây giờ nàng lại vứt bỏ một mình Tá Dịch lại, một mình chạy ra khỏi rừng cây, thì lại khiến cho mọi người có thêm chủ đề để nhiều chuyện…
Trở về nơi ở của mình, Tô Linh Phong cầm tấm gương nhỏ soi gương nhìn miệng của mình, nàng nhận ra cánh môi của mình đã sưng đỏ không tưởng tượng nổi, trên khóe môi còn có một miếng da rách, nàng không kìm được mà thầm mắng trong lòng: Khốn nạn! Đều là đám sắc lang!
Hứa Nặc nhìn thấy Tô Linh Phong vội vã gấp gáp chạy về, cầm tấm gương nhỏ rồi bắt đầu nhìn miệng mình, hết sức buồn bực, nhìn thấy tình trạng bi thảm của cái miệng nhỏ của Tô Linh Phong, nàng ta lập tức mở to đôi mắt ngạc nhiên hô lên: “Tiểu thư, người… Sao người lại ra nông nổi này?”

“Bị cắn đó!” Tô Linh Phong tối sầm mặt, nghiến răng nói.
“Hả? Tiểu thư, sao người lại bất cẩn như vậy…”
Là ăn món gì đó rồi bị cắn sao? Mà sao lại cắn ở bên ngoài? Hứa Nặc nhíu mày khó hiểu.
Không phải là tự nàng cắn vào, là một tên lưu manh bỗng dưng phát điên mà cắn đó! Tô Linh Phong không giải thích với Hứa Nặc mà lên tiếng căn dặn: “Đi lấy cho ta một ít đá lạnh tới đây.

“Vâng, tiểu thư.
” Đá lạnh, đá lạnh… Hứa Nặc suy nghĩ một hồi, vội vàng chạy đi rót một cốc nước sạch, tìm một linh thuật sĩ trung cấp hệ băng giúp làm đông nước thành băng, sau đó lại đục ra thành từng khối, chẳng bao lâu sau đã đưa tới cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong dùng đá lạnh đắp lên đôi môi của mình một hồi lâu, khiến cho môi của nàng vừa tím tái vừa tê dại, tình trạng sưng tấy cuối cùng cũng giảm đi rất nhiều, mà phần da rách cũng không lớn, lúc không chảy máu, nếu không nhìn kỹ thì cũng sẽ không thấy, Tô Linh Phong soi gương, thầm thở phào một hơi, tình trạng này không còn nổi bật nữa, lúc ăn cơm tối, vị ngoại công đại nhân kia của nàng cũng sẽ không chú ý tới đâu nhỉ…
Sau khi Tô Linh Phong một mình rời khỏi rừng cây, Tá Dịch cũng ra khỏi rừng cây, hắn mím chặt môi rời khỏi phủ thành chủ một không nói lời nào…
Học viện linh võ Thanh Kiều.
Đệ tử của học viện linh võ Thanh Kiều vừa mới tan giờ học, Mạc Vấn Trần vừa đi ra khỏi lớp học thì có một môn vệ đi về phía hắn, cung kính hành lễ rồi nói: “Thương Ngô lão sư, Tá Dịch vương tử của Ninh Viễn Quốc nói là tìm ngài có việc, đang đợi ngài ở phòng tiếp khách.

“Ồ?” Mạc Vấn Trần nghe vậy, đôi mày trên gương mặt anh tuấn của hắn khẽ nhíu lại, sau đó hắn gật đầu với vị môn vệ kia, mỉm cười một cách lễ độ: “Ta đã biết, đa tạ ngươi đã đến thông báo cho ta biết.

“Thương Ngô lão sư không cần khách sáo, đây vốn là chức trách của ta.
” Môn vệ vò đầu cười ngây ngô.
Hắn ta rất thích vị Thương Ngô lão sư này, tuổi trẻ, thực lực mạnh, thái độ làm người cũng rất ôn hòa, chưa bao giờ bởi vì thấy hắn ta là một người trông cửa mà xem thường hắn ta.
Mạc Vấn Trần đi tới phòng tiếp khách, nhìn Tá Dịch hai tay chắp ra sau lưng đang đứng bên cửa sổ rồi nói: “Tá Dịch, huynh đến rồi, tìm ta có việc gì sao?”
Tá Dịch nghe thấy giọng nói của Mạc Vấn Trần, hắn lập tức xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn Trần, vẻ mặt không chút biểu cảm nói: “Ta có việc muốn hỏi huynh, chúng ta ra ngoài nói chuyện.

“Ồ, được thôi.
” Mạc Vấn Trần không hỏi gì cả, dẫn đầu đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Đi ra đến chỗ bồn hoa phía bên ngoài, Mạc Vấn Trần dừng bước chân lại, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Nói đi, có việc gì?”
Tá Dịch nhìn về phía vài nữ đệ tử ở vị trí cách đó không xa đang nhìn về phía bọn họ, hắn không khỏi cau mày, nói: “Tìm một nơi khác yên tĩnh hơn.

Mạc Vấn Trần không nói gì, hắn chỉ gật đầu, lập tức đi thẳng đến một vị trí vắng vẻ nhất trong vườn trường, rừng cây phong.
Tá Dịch đi theo phía sau Mạc Vấn Trần, không nói lời nào.
Tướng mạo hai mỹ nam tử đi cùng nhau đều rất ưu tú, nhưng khí chất thì lại khác nhau, có điều cũng khá bắt mắt, dọc đường đi, các thiếu nữ trong học viện đều si ngốc nhìn theo bóng dáng rắn rỏi mạnh mẽ của bọn họ, trong ánh mắt không kìm được đều lóe lên những trái tim nhỏ màu hồng lấp lánh, thậm chí còn có một vài thiếu nữ còn không nhịn được còn nhìn hai nam tử bắt mắt này thêm vài lần.
“Oa! Là Tá Dịch vương tử, đúng thật là Tá Dịch vương tử! Tá Dịch vương tử đến học viện của chúng ta rồi à” Thiếu nữ quý tộc từng tham dự yến hội sinh thần của Tô Linh Phong chỉ vào Tá Dịch kích động nói.
“Hắn là Tam vương tử điện hạ của Ninh Viễn Quốc đó sao? Quả nhiên rất anh tuấn.

“Tuy rằng Tá Dịch điện hạ này cũng không tệ, nhưng ta cảm thấy Thương Ngô lão sư vẫn đẹp mắt hơn!”
“Không giống mà, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người đều có cái riêng của mình, ta đều thích cả.

“Tá Dịch vương tử đến tìm Thương Ngô lão sư làm gì chứ?”
“Không biết nữa…”
“Thương Ngô lão sư lại có thể dẫn theo Tá Dịch điện hệ đi đến rừng cây phong lá đỏ!” Có người bỗng nhiên hô lên, nơi đó lúc chạng vạng tối, thì đúng là nơi hẹn hò có tiếng của các cặp đôi mà!
“Hả? Chẳng lẽ Thương Ngô lão sư và Tá Dịch điện hạ bọn họ…” Một thiếu nữ trừng to mắt, lấy tay che miệng mình lại.
“Không được đâu! Người ta thích Thương Ngô lão sư đây, người ta tan nát cõi lòng rồi…”
“Các ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Sao có thể bịa chuyện thị phi nói lung tung ở sau lưng lão sư được chứ!” Bỗng nhiên có một giọng nói nghe rất điềm đạm cắt ngang xen vào, nhưng giọng nói này, lại mang theo vẻ nghiêm khắc khiển trách.
“A, là Ngọc Khiết công chúa à, bọn ta chỉ tùy tiện suy đoán mà thôi.

” Một thiếu nữ xoay người lại nhìn thấy Bùi Ngọc Khiết, vội nói.
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó, chỉ là suy đoán mà thôi.
” Những người khác cũng gật đầu phụ họa theo.
“Chuyện của lão sư có thể để cho các người suy đoán lung tung được sao? Chuyện này, nếu như để người ngoài cố tình nghe được, cuối cùng cũng sẽ không tốt cho các người, cũng sẽ có ảnh hưởng đến hình ảnh của lão sư, nếu như mọi người thật sự tôn trọng và yêu thích lão sư của chúng ta, sau này vẫn nên chú ý lời nói và hành động của mình đi.
” Bùi Ngọc Khiết điềm đạm lên tiếng.
“Bọn ta biết rồi…” Mấy thiếu nữ cùng đồng thanh nói.
“Ừm.
” Bùi Ngọc Khiết gật đầu cao quý một cách thận trọng, cất bước chân tao nhã rời đi.
Mà ánh mắt của nàng ta cũng vô ý lướt nhìn về phương hướng của Mạc Vấn Trần và Tá Dịch, trực giác nói cho nàng ta biết, vị Tá Dịch điện hạ của Ninh Viễn Quốc này đến học viện tìm Thương Ngô lão sư chắc hẳn là có liên quan đến vị tiểu thư của phủ Thành Chủ kia…
“Thật sự chán ghét cái điệu bộ ra vẻ dịu dàng cao quý giáo huấn người khác của ả ta! Đừng tưởng rằng người khác không biết ả ta có tâm tư gì với Thương Ngô lão sư!” Một thiếu nữ quý tộc Đại An Quốc trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Bùi Ngọc Khiết rồi lẩm bẩm nói.
Nàng ta không phải là con dân của Bình Thái Quốc, trong lòng cũng không có quá nhiều sự tôn trọng đối với vị công chúa Bùi Ngọc Khiết này.
Một thiếu nữ khác ở bên cạnh nghe thấy, vội vàng đưa tay túm lấy tay áo của vị thiếu nữ Đại An Quốc kia một cái, tỏ ý bảo nàng ta im miệng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.