Ma Pháp Sư Thiên Tài

Chương 28: Bị đánh




“Đây là thẻ ma tinh, bên trong có một vạn kim tệ, chỉ cần lão tiên sinh lấy máu nhận chủ là được rồi, cái này có thể sử dụng ở bất kỳ chỗ nào.” Tông Chính Đường đem thẻ ma tinh đưa cho Lâm Huyền Băng.
“Ồ, cảm tạ.” Lâm Huyền Băng tiếp nhận thẻ ma tinh rồi quan sát một chút, đây là đồ do hội đồng ma pháp sư và ma pháp sư luyện kim chế tạo ra. Tương tự như thẻ tín dụng ở hiện đại vậy.
Thẻ ma tinh này do bốn đại thương hội nhờ hội đồng ma pháp sư chế tạo ra, bên trong có thể chứa nhiều nhất mười triệu kim tệ. Mười triệu kim tệ, rất nhiều tiền đó nha. Bình thường những thương nhân giàu có cũng chưa chắc có mười triệu kim tệ mà phòng thân. Trên đại lục này chắc cũng chỉ có mấy gia tộc lớn cổ xưa là có thôi.
“Khi nào thì lão tiên sinh đến luyện đan dược?” Tông Chính Đường biết Lâm Huyền Băng có thể luyện ra nguyên khí đan, cho nên thái độ đối với nàng cung kính hơn rất nhiều.
“Đợi một thời gian nữa.” Lâm Huyền Băng kéo thấp cái mũ xuống. Bây giờ nàng chỉ mới là một thầy luyện đan sơ cấp, mới chỉ có thể luyện được đan dược cấp 1. Nếu muốn luyện đan dược cấp 2, hẳn là mất không ít công sức, có lẽ ít nhất phải mất cả tháng ấy chứ.
Lâm Huyền Băng bây giờ chỉ đoán vậy thôi, nàng hoàn toàn không lo lắng gì. Ở đại lục này thầy luyện đan rất hiếm, nguyên nhân chủ yếu là do ma pháp của bản thân. Ma pháp cấp bậc càng cao thì càng khống chế lửa thành thục, như vậy thì mới luyện ra đan dược cao cấp được. Còn ma pháp mà thấp, muốn luyện đan dược cấp cao chỉ là điều viễn vông.
“Tốt lắm, hi vọng lão tiên sinh sẽ không để ta chờ lâu.” Tông Chính Đường cung kính đưa Lâm Huyền Băng ra cửa.
“Một tháng sau ta nhất định lại đến.” Lâm Huyền Băng nói xong xoay người ra khỏi cửa.
“Trưởng quầy có muốn phái người theo dõi không?” Tiểu nhị đứng bên cạnh nhắc nhở Tông Chính Đường.
“Không cần.” Tông Chính Đường giơ tay làm động tác ngăn cản, “Thầy luyện đan đều có chút cổ quái, hắn đã đồng ý luyện đan cho chúng ta, chắc chắn sau một tháng sẽ đến. Bây giờ nếu phái người đi theo dõi, chỉ sợ chọc hắn tức giận, đắc tội với một thầy luyện đan không phải là việc làm sáng suốt.”
“Vâng.” Tiểu nhị đáp.
Lâm Huyền Băng cố ý đi hai vòng trong thành, sau khi chắc chắn không có người theo dõi thì nàng liền đi vào một cái ngõ nhỏ, cởi bỏ áo choàng bên ngoài. Nàng lau sạch mặt, thay đổi quần áo rồi khôi phục lại dung mạo ban đầu.
Nàng lấy thẻ ma tinh từ ngân hàng tư nhân ra, cầm một trăm kim tệ đi mua đồ. Nàng mua cho mẹ ít thức ăn ngon, vài bộ quần áo, sau đó lại qua tiệm trang sức định mua một đôi bông tai tặng mẹ. Nàng nhớ lúc trước vì sinh nhật nàng, mẹ đã bán đi đôi bông tai của hồi môn. Lúc đó nàng đã thề, nếu một ngày nàng có nhiều tiền, nàng sẽ mua cho mẹ một đôi khác tốt hơn gấp nhiều lần.
Nàng dạo một vòng trong tiệm trang sức, bông tai ở đây không hề rẻ. Tiền nàng kiếm được hiện tại không đủ để mua, thôi thì tiết kiệm khi nào đủ sẽ mua vậy. Nhưng nàng vẫn bỏ ra tám kim tệ để mua cho mẹ một cái vòng ngũ sắc ma tinh và một món đồ nhỏ cho Lâm Huyền Thiên.
Trên đường về nhà, nàng vẫn không quên mua kẹo đường cho ma hoa. Nhưng mà khi nàng đang mua kẹo, tiểu ngân hồ cũng thò đầu ra nhìn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm kẹo đường trên tay Lâm Huyền Băng. Thấy tiểu ngân hồ cũng thích ăn kẹo đường như vậy, nàng tiện tay mua luôn cho nó. Vậy là Lâm Huyền Băng dùng số tiền đầu tiên mình kiếm được mua đồ cho mẹ, Lâm Huyền Thiên, tiểu ngân hồ và địa ngục ma hoa.
Về đến nhà, Lâm Huyền Băng đem vòng tay đưa cho mẹ.
“Băng Nhi, vòng tay này ở đâu ra vậy?” Hách Ngưng Chi nhìn vòng tay ngũ sắc ma tinh, đây là vòng tay được khảm bằng đá ngũ hệ ma tinh. Tuy rằng ma tinh là loại đá cấp thấp, nhưng kiểu dáng thì vô cùng tinh xảo khéo léo.
“Mẹ, đây là do con mua bằng tiền tự kiếm được.” Lâm Huyền Băng cười thần bí nói với Hách Ngưng Chi.
“Tiền con tự kiếm?” Hách Ngưng Chi nghi hoặc nhìn Lâm Huyền Băng, “Con làm việc gì? Làm sao mà kiếm được nhiều tiền như vậy?”
“Mẹ, trên đời này nghề gì kiếm được nhiều tiền, mà lại được lợi nhanh nhất?” Lâm Huyền Băng cười đắc ý với Hách Ngưng Chi.
“Bốp.” Không ngờ, mới nói xong thì nàng liền bị Hách Ngưng Chi bạt tai.
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy?” Lâm Huyền Băng bị Hách Ngưng Chi đánh thì không khỏi ngạc nhiên. Cái này là sao vậy? Nàng mua quà tặng mẹ, mẹ đã không vui mừng thì thôi lại còn đánh nàng?
“Băng Nhi, con quỳ xuống cho mẹ.” Bộ dạng Hách Ngưng Chi trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Mẹ?” Lâm Huyền Băng lấy tay ôm mặt, mờ mịt nhìn Hách Ngưng Chi.
“Băng Nhi, nhà chúng ta bây giờ tuy rằng có chút khó khăn, nhưng người đàng hoàng thì không thể làm cái loại việc đó.” Sắc mặt Hách Ngưng Chi giận giữ đem vòng trả lại cho Lâm Huyền Băng, nói: “Con mang nó đi đi, mẹ không cần con dùng phương pháp này kiếm tiền để mua đồ cho mẹ.”
Lâm Huyền Băng nghe xong lời nói Hách Ngưng Chi thì cảm giác hình như có chút hiểu lầm ở đây? Mẹ cho rằng nàng dùng phương pháp gì để kiếm tiền?
“Mẹ, đây là tiền do con bán đan dược mà có.” Lâm Huyền Băng nhanh chóng giải thích.
“Hả?” Hách Ngưng Chi giật mình, sau đó bà hỏi lại: “Con nói là, con bán đan dược kiếm tiền?”
“Đúng vậy, hôm qua con lên núi hái thuốc mà. Lúc trước con có bái một sư phụ và học được cách luyện đan dược từ người, đây là tiền bán đan dược lần đầu tiên con luyện thành.” Lâm Huyền Băng nói xong thì có cảm giác thật bi thảm. Mẹ nàng hiểu lầm rằng nghề kiếm tiền nhanh nhất không phải là thầy luyện đan, mà là trộm cướp.
“A, Băng Nhi, là mẹ sai, mẹ không nên hiểu lầm con.” Hách Ngưng Chi biết mình hiểu lầm liền chạy nhanh đến vuốt nhẹ bên mặt sưng đỏ của Lâm Huyền Băng, dịu dàng hỏi: “Đều là mẹ không tốt, còn đau không?”
“Không đau ạ.” Lâm Huyền Băng biết Hách Ngưng Chi làm vậy chỉ là muốn tốt cho mình, tuy rằng có chút buồn bực, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào, bởi vì cảm giác có mẹ quan tâm thật là tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.