Ma Nữ Tình Thù

Chương 15:




Chiến tranh kết thúc, vương quốc Á La Tư đánh thắng trận đẹp hơn bao giờ hết, thành biên giới cuối cùng của đế quốc Phổ Mạn cũng thất thủ, A Liệt chạy trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở đâu, không ai biết hắn lưu vong đến nơi nào. Vì nhổ cỏ tận gốc, để tránh khỏi tai họa về sau, Á Khắc Tư ra lệnh riêng cho Mại Nhĩ toàn quyền phụ trách việc đuổi bắt A Liệt.
Về phần tà ma nữ Lộ, đã lâu không có tin tức của nàng, nhưng Tịch Ân không chấp nhận nàng biến mất như thế. Chàng phái người tìm tăm tích của nàng khắp nơi, muốn nhanh chóng tìm được nàng, không cho nàng cơ hội làm hại người khác một lần nữa. Dù sao tà ma nữ Lộ và A Liệt cũng là đồng bọn, nếu hai người đến cùng nơi, nghĩ ra mưu kế quỷ gì, kích động lòng dân đang yên bình, hoặc là thi triển tà ma pháp độc.
Làm mê hoặc lòng người, gây ra hậu quả thật không thể lường được…
Lúc này nếu như bắt được tà ma nữ Lộ, chàng sẽ không bối rối, nắm lấy cơ hội ra tay với nàng, nàng đã làm rất nhiều chuyện xấu, một ngày chưa trừ khử, thì đứng ngồi không yên, lúc nào cũng phải đề phòng sự xuất hiện của nàng. Sớm nên diệt trừ nàng, có lợi cho muôn dân trăm họ, cho nên chàng sẽ không mềm lòng với nàng, nên xuống tay thì không nên do dự.
Hiện tại Á Khắc Tư đang rời khỏi hoàng cung, tiến về Lôi Ngõa Gia, chính vụ đều giao do Mại Nhĩ xử lý. Tuy rằng Á Khắc Tư không không nói trước mặt chàng chuyện rời khỏi hoàng cung, nhưng chàng thấy được tương lai Á Khắc Tư nên biết được sẽ có việc này xảy ra.
Quả phụ Lôi Ngõa Gia và Á Khắc Tư trong tương lai nhất định sẽ đến với nhau, chàng sẽ không ngăn cản Á Khắc Tư đạt được hạnh phúc, chàng rất vui mừng mà tác thành, hơn nữa bên người Á Khắc Tư có bao nhiêu danh đại tướng bảo vệ, không sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mà Mại Nhĩ cũng đi trên con đường của mình, gặp nữ nhân quan trọng hơn mạng sống, cho dù lúc đầu Mại Nhĩ ra sức chống cự, không muốn tin tưởng duyên số tới, cuối cùng cũng trốn không thoát số phận an bài.
Hai người bạn có thể đạt được hạnh phúc là chuyện chàng vui mừng nhất, bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tuy rằng thân phận có phân cao thấp, nhưng không hề ảnh hưởng tới tình hữu nghị của ba người bọn họ. Mà bản thân chàng là tư tế, điều duy nhất có thể làm là chân thành chúc phúc cho bọn họ, và khi Á Khắc Tư và Mại Nhĩ cần thì chàng sẽ tận tâm giúp đỡ bọn họ.
Khóe miệng Tịch Ân mỉm cười, bình tâm chờ Á Khắc Tư trở về, đợi thời khắc Á Khắc Tư tự thấy rõ nội tâm của bản thân.
Mái tóc bạc bị gió nhẹ thổi qua nhẹ nhàng tung bay, tấm áo choàng trắng tuyền dưới ánh mặt trời, làm cả người chàng tản ra những ánh hào quang dịu dàng.
Trong mắt người khác, Tịch Ân là thần thánh không thể xâm phạm, cũng là đối tượng được rất nhiều nữ nhân yêu thích, các nàng thích chàng thần thánh, thích chàng nhã nhặn, thích chàng không hề ham muốn bất kì thứ gì, thích chàng dịu dàng, đáng tiếc chàng là tư tế, không có khả năng cùng các nàng dây dưa tình cảm, các nàng chỉ có đem tình cảm yêu thương đó lén lút dấu dưới đáy lòng, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy chàng là tốt rồi.
Dù sao cũng không có khả năng sẽ có nữ nhân có thể tác động tới trái tim Tịch Ân, các nàng cũng sẽ không tranh đoạt lẫn nhau để hấp dẫn sự chú ý của chàng, bởi vì trong lòng Tịch Ân ai ai cũng như nhau.
Luôn có những thị nữ mượn cớ quen biết mà đến quấy rối bên ngoài thần điện, chỉ cần có thể tình cờ gặp gỡ chàng, tuy rằng cơ hội không lớn, nhưng nếu may mắn, có thể nói với chàng mấy câu cũng sẽ khiến các nàng vui vẻ vài ngày.
Tà ma nữ Lộ và Mã Cơ ngụy trang thành thị nữ trà trộn vào hoàng cung. Để không cho người khác phát hiện thân phận, Lộ lợi dụng tà ma pháp thay đổi màu mắt và khuôn mặt, nàng trở nên vô cùng bình thường, không gây cho người khác chú ý, tốt đẹp ẩn náu bên người Tịch Ân.
Toan tính của nàng rất lớn, lúc này nàng cũng không ngốc đến nỗi trực tiếp trà trộn vào thần điện, pháp thuật của Tịch Ân sâu sắc khó lường, ở trước mặt người thường nàng có thể che dấu tà ma pháp trên người, nhưng trước mặt Tịch Ân cho dù chỉ toát ra một chút mùi cũng sẽ bị phát hiện, bởi vậy nàng cần phải phải đợi Tịch Ân mất cảnh giác với nàng sau đó mới giết hắn.
Từ phía xa nhìn Tịch Ân chìm đắm dưới ánh mặt trời, khóe miệng Lộ hiện ra nụ cười lạnh lùng.
“Ai! Tư tế Tịch Ân vĩnh viễn không phải là người có thể với tới, nếu như chàng không phải là tư tế, thì thật tốt biết bao nhiêu.”
Một thị nữ thốt lên lời cảm thán.
“Đúng vậy! Nếu như chàng điều không phải tư tế, ta nhất định sẽ dùng hết bản lĩnh mang cho chàng niềm vui.” Một thị nữ khác nhìn lén Tịch Ân nói.
Lộ thì lại lộ ra nụ cười khinh thường, nghi ngờ ánh mắt hai nữ nhân này vô cùng kém, nam tử như Tịch Ân thì có cái gì tốt chứ? Do nàng giả mạo vào hoàng cung, nàng nghe người ta thảo luận về Tịch Ân khiến cái lỗ tai rất phiền, nàng không hiểu được vì sao có nhiều nữ nhân nảy sinh ấn tượng tốt với Tịch Ân như vậy, ở đáy lòng nàng, Tịch Ân là kẻ thù của nàng, nàng thầm nghĩ sẽ băm hắn ra thành vạn khúc.
Nghĩ sau khi băm Tịch Ân thành vạn đoạn, đám nữ nhân này chắc sẽ thương tâm khóc nhiều lắm, nàng đắc ý không thôi, trong cơ thể tà ác cao hứng toát ra, khát vọng có thể nhanh chóng đạt được mục đích.
“Lị Lị, cô thật cao hứng nha, là vì nhìn thấy tư tế sao?” Thị nữ thấy nàng cười rất thoải mái, suy đoán ý nghĩ trong lòng của nàng.
“Đúng vậy! Lị Lị, quê ngươi cũng sẽ không có nam nhân tốt như thế làm tư tế nha, cho nên ngươi nhìn choáng váng có đúng hay không?”
Một thị nữ khác lấy nguyên nhân Lị Lị xuất thân quê mùa, nghĩ Lị Lị sống đến lớn đều như vậy, có thể chưa thấy qua mấy nam nhân tốt như vậy, không! Phải là chưa từng thấy nam nhân tốt như vậy, dù sao ở nông thôn sao có thể cùng vương thành so sánh được, huống chi là trong hoàng cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.