Ma Nữ Tái Thế

Chương 8: Giải trừ hôn ước




Edit: thaovy07052004
Quần áo của Hoàng Yêu không tới hai ngày đã được làm xong và đưa đến Mục phủ, Hoàng Yêu mặc thử, nhìn xem có chỗ nào muốn sửa hay không rồi tìm lão bản nương yêu cầu làm thêm mấy bộ sườn xám.
"Kiều Kiều, bộ quần áo này thật đẹp." Mục phu nhân thấy Hoàng Yêu mặc y phục liền khen.
"Mẹ! Sao ngươi lại tới đây?" Hoàng Yêu ôm cánh tay Mục phu nhân làm nũng.
"Đến xem Tiểu Kiều Kiều của chúng ta có ngoan ngoãn uống thuốc hay không nha!" Mục phu nhân sủng nịch vỗ vỗ đầu Hoàng Yêu, lấy ra một tấm thiệp mời.
"Kiều Kiều, Lục bá bá* đại thọ** 60, ta và cha con muốn hỏi ý của conmột chút." Vốn dĩ Mục phu nhân không muốn nữ nhi đi, nhưng sau khi nữ nhi xuất viện giống như là đã thay đổi rất nhiều cho nên Mục phu nhân liền cầm thiệp lại đây hỏi Hoàng Yêu.
* bá bá:  bác ruột, anh của bố
* đại thọ: tuổi thọ cao, khoảng hơn 80 tuổi.
"Đi, đương nhiên muốn đi." Hoàng Yêu cầm lấy tấm thiệp mời, trong mắt hiện lên một tia xảo trá.
Lúc ở cửa tiệm làm y phục, nàng cũng đã gợi lên lực chú ý của nam nhân, hiện tại đúng là thời điểm tốt để rèn sắt khi còn nóng.
Mục Vân Kiều cùng Lục Thanh Việt là thanh mai trúc mã, nguyên chủ vẫn luôn chạy theo Lục Thanh Việt, ở trong lòng Lục Thanh Việt, hắn liền tính không thích Mục Vân Kiều nhưng cũng xem nàng là đồ vật thuộc quyền sở hữu của hắn.
Nam nhân dục vọng độc chiếm thật buồn cười a!
Hoàng Yêu thay quần áo, Thủy Lam sẽ kim chỉ, liền đem quần áo giao cho Thủy Lam đi sửa lại: "Có thể sửa xong trong buổi tối không?"
"Có thể, nhưng mà tiểu thư, ngài thật sự muốn buông tay Lục soái?" Thủy Lam nhìn hành động của tiểu thư nhà nàng, không xác định hỏi.
"Ta buông tay hắn trước sẽ làm hắn không thể bỏ ta xuống được." Hoàng Yêu cong cong môi, cười ý vị thâm trường.
Thủy Lam cái hiểu cái không cầm quần áo đi sửa lại.

Đại sảnh chính trang trí ngọc bích rực rỡ cùng với âm nhạc được diễn tấu du dương, nơi nơi đều là ca vũ thăng bình*, cảnh tượng ăn uống linh đình.
* Vốn tính thay bằng từ "yên bình" nhưng thấy từ "thăng bình" nghe hay hơn nên để vậy luôn.
Hoàng Yêu tay cầm champagne*, tầm mắt lướt qua sân nhảy dành cho các cặp đôi, dừng trên người một nam một nữ.
* champagne sắc là màu, còn chỉ có mỗi champagne thôi thì đây là tên của một loại rượu.
Một nam một nữ ghé vào nhau nói cái gì đó, chỉ thấy nữ nhân che miệng cười cười, nam nhân mặt mày thanh lãnh.
Hoàng Yêu chỉ nhìn bọn họ vài giây liền đem tầm mắt dời đi.
Hoàng Yêu dường như đang tức giận, để hả giận nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc vách tường, phấn nộn môi hơi hơi bĩu lên, lại không biết khi nàng làm động tác như một đứa nhỏ này đã bị người thu hết vào đáy mắt.
Lục Thanh Việt cầm ly rượu, nhìn Hoàng Yêu nửa giả vờ trong một thân màu trắng chạm rỗng ren làm thành vị trí treo cờ rũ bào, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm. 
Thời điểm hắn cùng Bạch Phi Tuyết đang nói chuyện liền cảm giác được một đạo tầm mắt nóng rực, hóa ra là Vân Kiều.
Trước kia Mục Vân Kiều cũng sẽ trộm đánh giá hắn, không có giống hôm nay rực rỡ như vậy, còn có tính trẻ con, ngoài ý muốn làm cho tâm của Lục Thanh Việt có chút ngứa.
Lắc lắc ly rượu Whiskey trong tay, Lục Thanh Việt nhìn Bạch Phi Tuyết bên người nói: "Ta đi qua đó một chút."
Nói xong, Lục Thanh Việt liền hướng về phía Hoàng Yêu đi đến, Bạch Phi Tuyết nhìn bóng dáng Lục Thanh Việt, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
"Vân Kiều!"
Hoàng Yêu đang ăn một khối bánh kem, nghe thấy tiếng nói trầm thấp của nam nhân nàng đột nhiên ngẩng đầu, hơi hơi híp mắt, "Thanh Việt ca ca."
Lục Thanh Việt ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái trán Hoàng Yêu, "Vết thương chưa lành hẳn, nên uống ít rượu lại."
"Sẽ mau lành thôi, cảm ơn Thanh Việt đã quan tâm." Hoàng Yêu mỉm cười ngọt ngào trả lời, ngay sau đó cúi đầu, che lại vẻ khinh thường trong mắt của mình.
Nàng quá hiểu biết nam nhân, mặc kệ là loại nam nhân gì thì cũng đều sẽ có chung một căn bệnh, nam nhân đều là dối trá lại là sinh vật tự luyến, luôn cho rằng nữ nhân không thể buông bỏ được bọn họ, động tác của hắn cùng biểu tình đã chứng minh, hắn đối với nàng bây giờ là cảm thấy hứng thú.
Lại lần nữa ngẩng đầu, trong mắt Hoàng Yêu đều là tràn đầy sự ỷ lại đối Lục Thanh Việt, nàng cắn môi, thanh âm mềm hơn rất nhiều tựa hồ đã quyết tâm việc nào đó, thận trọng nói: "Thanh Việt ca ca, lần này là ta quá tùy hứng, làm ba ba mụ mụ lo lắng."
"Ân!" Lục Thanh Việt nghe thanh âm mềm mại lại thận trọng của nữ hài, nhìn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ, cong cong khóe miệng, "Lần sau không cần như vậy, chúng ta...... Sẽ lo lắng."
Chúng ta? Là nói hắn sao?
Hoàng Yêu ngẩng đầu, nhìn Lục Thanh Việt gằn từng chữ: "Ân, đúng vậy! Thanh Việt ca ca, ngươi ngày đó có nói qua, ta cũng đã nghiêm túc suy nghĩ lại, nếu Thanh Việt ca ca muốn cùng Vân Kiều giải trừ hôn ước, vậy thì liền...... Giải trừ đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.