Ma Nữ Tái Thế

Chương 70: Tôn nhi, ngoan




Edit: June
Beta: Ly Ly
Đành chịu coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa, Lâm Hạo Nhiên làm theo.
Mấy ngày sau, Lâm Hạo Nhiên hoan thiên hỉ địa mà đến đây tìm Hoàng Yêu.
"Đỗ Nhã Huyên lần này tính gia thiếu ngươi một lần." Trong lòng Lâm Hạo Nhiên đối với Hoàng Yêu như có chút đổi mới, xem ra nữ nhân này cũng không đến mức tệ như nương hắn nói.
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, sớm một chút đem người nghênh vào cửa đi!" Hoàng Yêu nhắc nhở Lâm Hạo Nhiên, Lâm Hạo Nhiên nghĩ nghĩ liền đáp ứng, nếu không phải nhờ vào chủ ý của Hoàng Yêu, hắn cũng không ôm được mỹ nhân về nhanh như vậy.
"Ma nữ đại đại, Đỗ Nhã Huyên chính là hận bọn họ thấu xương, muốn bọn họ không được chết tử tế, người như thế nào trái lại giúp bọn họ vậy?" Nháo Nháo không rõ, Hoàng Yêu đây không phải đang tác hợp bọn họ sao!
"Ngươi cảm thấy là thông phòng của Lâm phủ dễ đối phó, hay là Tam Vương Phi dễ đối phó hơn?" Hoàng Yêu hỏi lại, Nháo Nháo nháy mắt liền hiểu ra.
Nếu cứ theo đà này phát triển, Khuynh Thành sẽ gả cho Tam vương gia trở thành Vương phi, mà Hoàng Yêu chỉ là Lâm lão phu nhân, có bản lĩnh cũng với không tới xa như vậy.
Nhưng nếu biến thành thông phòng của Lâm Hạo Nhiên, tại Lâm phủ này, Khuynh Thành dù có bản lĩnh đến đâu cũng không thoát khỏi bàn tay của Hoàng Yêu.
"Vậy Ma nữ đại đại, người làm sao xác định Khuynh Thành nhất định sẽ đáp ứng Lâm Hạo Nhiên?" Kỳ thật biện pháp của Hoàng Yêu rất đơn giản, chính là để Lâm Hạo Nhiên dùng một bức họa tặng cho Khuynh Thành.
Khuynh Thành xuyên không tới chính là bởi vì một bộ cổ họa chỉ dẫn, sau đó không biết lí do mà xuyên qua, mà bức họa Hoàng Yêu đưa cho Lâm Hạo Nhiên chính là dựa vào bức họa giúp nàng xuyên qua mà mô phỏng lại, Khuynh Thành cũng mới xuyên không đến đây không bao lâu, đương nhiên một lòng nghĩ đến việc trở về, không thể nghi ngờ bức họa này cho nàng ta hy vọng thật lớn.
"Bởi vì bức họa này nếu là do Lâm Hạo Nhiên đưa, vậy thì con đường giúp nàng ta xuyên trở về đương nhiên sẽ ở Lâm phủ, nàng ta làm sao có thể vứt bỏ cơ hội này!" Hoàng Yêu gõ gõ mặt bàn, giống như hết thảy mọi thứ nàng đều nắm chắc trong tay.
Tình cảm giữa Tam vương gia và Khuynh Thành còn chưa có sáng tỏ đối với nàng ta mà nói, hai người chỉ như hoan hỉ oan gia. Nếu Tam vương gia nhất nhất phải cưới nàng ta vào cửa thì Khuynh Thành vô có cách nào cự tuyệt, mà chỉ có thể mong hai người ở Tam vương phủ lâu ngày rồi sinh tình. Bởi vậy cho nên hiện tại có đường để về nhà, Khuynh Thành liền một lòng đâm đầu vào, làm sao còn nhớ đến Tam vương gia.
Lâm lão gia tử đã đồng ý, Đại thái thái cùng Đại lão gia dù có phản đối thế nào cũng vô dụng, Khuynh Thành thực mau liền vào cửa.
Lâm Hạo Nhiên còn cố ý đến đây nói lời cảm tạ.
"Không có gì, ta là tổ mẫu của ngươi, giúp tôn nhi của mình là đương nhiên." Hoàng Yêu cố ý nói thành tổ mẫu cùng tôn nhi, khiến cho Lâm Hạo Nhiên một trận xấu hổ.
"Đỗ Nhã Huyên, đừng cho rằng ta cho ngươi ba phần màu sắc ngươi liền muốn mở phường nhuộm!" Lâm Hạo Nhiên thẹn quá hóa giận chỉ vào Hoàng Yêu mắng.
"Hỗn trướng." Không đợi Hoàng Yêu nói cái gì, Lâm lão gia tử đã tiến vào, vỗ vào đầu Lâm Hạo Nhiên cái chát: "Ngươi thế nào dám nói chuyện với tổ mẫu của ngươi như vậy, giáo dưỡng của ngươi cho chó ăn rồi hả?"
"Tổ phụ." Thấy Lâm lão gia tử, Lâm Hạo Nhiên nháy mắt liền héo xuống.
"Nếu nha đầu kia đã nạp vào cửa rồi thì về sau ngươi an phận một chút cho ta." Lâm lão gia tử thở dài, nhi tử dạy không nên thân, đời cháu cũng như vậy, Lâm gia thật vô vọng!
"Vâng, tổ phụ." Lâm Hạo Nhiên len lén trừng mắt nhìn Hoàng Yêu, trong lòng lại âm thầm lè lưỡi chơi xấu.
"Về sau nhớ rõ phải vấn an tổ mẫu." Thời điểm Lâm Hạo Nhiên chuẩn bị cáo từ, Lâm lão gia tử bổ sung thêm.
"Vâng." Lâm Hạo Nhiên liền như nuốt phải ruồi, một khuôn mặt khó coi nhìn nhìn Hoàng Yêu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu miễn cưỡng phát ra hai chữ: "Tổ mẫu."
"Ừ, tôn nhi ngoan." Cứ cho là Lâm Hạo Nhiên thanh âm nhỏ hơn nữa thì Hoàng Yêu vẫn nghe thấy, cũng "hiền lành" duỗi tay vỗ vỗ đầu Lâm Hạo Nhiên, nếu bỏ qua tuổi của nàng, nghiễm nhiên liền thành "bà nội" hiền lành.
Lâm Hạo Nhiên trong lòng bực tức muốn hộc máu, nhưng ngại với Lâm lão gia tử, chỉ có thể chịu đựng đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.