Ma Nữ Tái Thế

Chương 47: Có thể rời đi rồi




Edit: Vy Vy
Beta: LyLy
Từ khi nói muốn vào công ty làm, Hoàng Yêu liền trở nên vô cùng bận rộn. Lên lớp xong cũng không có thời gian học bổ túc chương trình cao tam gì gì đó nữa, thậm chí có khi còn không đi học ở trường vì cô phải đi theo Lâm Tuyết Bình học cách làm việc ở công ty.
Cũng may Hoàng Yêu có trí nhớ tốt, năng lực lý giải cũng cao, tiếp thu rất nhanh.
"Không tồi." Hội nghị kết thúc sau khi Hoàng Yêu nhận chức, Lâm Tuyết Bình hiếm khi cười khen cô một câu.
"Là nhờ mẹ dạy giỏi." Hoàng Yêu cười ngoan ngoãn, một thân trang phục hồng nhạt, mang theo vẻ tự tin ưu nhã. Lâm Tuyết Bình nhìn cô, trong lòng có chút chua xót.
Cô gái tốt như vậy, lại không phải con bà sinh ra. Nếu Vô Ưu là con ruột của bà thì tốt biết bao!
Tâm tư của Lâm Tuyết Bình đều bị Hoàng Yêu nhìn thấy. Tròng mắt xoay chuyển, Hoàng Yêu ôm lấy cánh tay Lâm Tuyết Bình: "Mẹ, tuy rằng con không phải do mẹ sinh ra, nhưng mẹ nuôi dưỡng con mười mấy năm, dùng hết tâm huyết chăm sóc con. Ở trong lòng con, mẹ không khác gì mẹ ruột của con. Trước kia là con không hiểu chuyện, về sau con sẽ luôn luôn hiếu thuận với mẹ."
Hoàng Yêu nói khiến đôi mắt Lâm Tuyết Bình ươn ướt. Lâm Tuyết Bình nói không cảm động là giả, rốt cuộc nuôi dưỡng nhiều năm như vậy bà vì Hạ Vô Ưu mà trả giá cũng không ít hơn so với mẹ ruột.
"Vô Ưu." Lâm Tuyết Bình xoa nhẹ đầu Hoàng Yêu, đem nước mắt đã đến hốc mắt ép trở vào: "Con thật sự không trách mẹ?"
"Khi con còn nhỏ, mẹ đối với con rất nghiêm khắc, ở trong mắt bọn nhỏ các con thì mẹ chính là mẹ kế ác độc đi!" Lâm Tuyết Bình cười cười, bà đương nhiên biết người ngoài nói về bà thế nào.
Tuy rằng bà để ý việc chồng có con riêng ở bên ngoài, cũng để ý trước khi kết hôn người ta đã thích người khác. Nhưng hết thảy đều do bà lựa chọn, là bà đã chọn người kia, vậy nên chính bà phải gánh vác việc này.
Lâm Tuyết Bình bà dù có đê tiện như thế nào, cũng sẽ không mang ác ý đẩy lên trên người một đứa trẻ vô tội.
"Mẹ, mẹ cũng nói là khi còn nhỏ mà. Hiện tại con đã trưởng thành rồi, đã hiểu được nỗi khổ tâm cùng dụng tâm của mẹ." Hoàng Yêu lắc lắc cánh tay Lâm Tuyết Bình làm nũng.
"Mẹ, con muốn gánh vác trách nhiệm của Hạ gia, mẹ một người điều hành cả gia đình này nhiều năm như vậy cũng đã mệt mỏi rồi. Nên nghỉ ngơi thôi, liên hôn chỉ là biện pháp nhất thời. Về sau cứ để con chịu cái gánh nặng này đi!" Hoàng Yêu duỗi tay sờ sờ nếp nhăn nới khóe mắt Lâm Tuyết Bình, có chút thương xót nói.
"Ừ, Vô Ưu, con là một đứa con tốt. Công ty là ba ba con lưu lại, về sau liền giao cho con quản lý." Thanh âm Lâm Tuyết Bình nghẹn ngào, cường ngạnh đem nước mắt ép vào trong, vỗ vỗ đầu Hoàng Yêu.
"Đinh, giá trị hảo cảm Lâm Tuyết Bình dành cho ngài đạt tới 90 điểm, đã đạt tới " yêu thích " rồi."
Thanh âm Nháo Nháo vang lên trong đầu Hoàng Yêu, rải hoa tuyên bố tin tức tốt này.
"Nguyên chủ hy vọng người mình để ý có thể thích cô ấy. Người cô ấy để ý trừ bỏ cha mẹ ruột của mình thì chính là mẹ nuôi. Hiện tại mẹ nuôi cũng thích cô ấy rồi. Ma nữ đại đại, nhiệm vụ của ngài cũng đã hoàn thành." Nháo Nháo nhắc nhở.
"Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng điểm ma lực ta còn chưa kiếm đủ. Cứ rời đi như thế, ta không cam lòng!" Hoàng Yêu nghiêng đầu nỉ non nói.
"Nhưng mà ma nữ đại đại, ở thế giới này điểm ma lực ngài thu hoạch cũng không nhiều lắm. Chỉ đủ để chống đỡ thêm một tháng ở thế giới này. Sau khi hết một tháng người cần phải rời đi." Nháo Nháo đã từng nói qua, ở mỗi vị diện việc thu hoạch điểm ma lực nhiều hay ít có quan hệ trực tiếp tới thời gian mà cô tồn tại ở thế giới đó.
Hoàng Yêu đã hao phí nửa tháng ở chỗ này. Nói cách khác cô chỉ còn dư lại nửa tháng. Trong vòng nửa tháng này hoặc là Hoàng Yêu phải rời đi, hoặc là cô phải kiếm thêm càng nhiều điểm ma lực để kéo dài thời gian.
"Ừ, ta biết, chờ thêm một thời gian nữa đi!" Hoàng Yêu gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.