Ma Nữ Tái Thế

Chương 35: Vui sướng khi người gặp họa




Edit: Vy Vy
Beta: LyLy
"Này, cậu nghĩ mình là ai? Liên quan cái rắm gì đến cậu?." Tần Cẩn Ngôn đã sớm không vừa mắt Nam Vô Quyết, từ khi hắn vào phòng học đã thấy không thuận mắt, đại khái chính là xung khắc như nước với lửa.
Nam Vô Quyết không nói gì, trực tiếp bỏ qua sự bất mãn của Tần Cẩn Ngôn, điều này làm cho Tần Cẩn Ngôn càng thêm tức giận, một người hai người đều muốn hắn tức chết.
"Ma nữ đại đại, Tần Cẩn Ngôn cần được hạ hỏa, mọi người còn làm như vậy, hắn thật sự muốn bùng nổ đấy." Nháo Nháo cười gian.
Hoàng Yêu nắm bút nghe Tần Cẩn Ngôn lẩm bẩm mà lắc đầu, đứa nhỏ này quả nhiên còn quá non nớt.
Tan học, Tần Cẩn Ngôn cơ hồ nhanh chóng đứng lên ra khỏi chỗ ngồi, sau đó tìm Hoàng Yêu gây chuyện.
"Hạ Vô Ưu, bổn thiếu gia mệnh lệnh cô, đem cái bàn kéo xuống ngay lập tức. Nể mặt hai nhà, có lẽ bổn thiếu gia sẽ tha cho cô một con đường sống đấy."
Tần Cẩn Ngôn khoanh tay nhìn xuống người đang xem sách là Hoàng Yêu. Từ trên xuống dưới đều nhìn qua một lượt, bộ dáng nghiêm túc xem sách của Hoàng Yêu rất nhã nhặn lịch sự và xinh đẹp. Ánh nắng ngoài cửa sổ dừng lại trên trang sách của cô. Khuôn mặt trắng nõn như được mạ lên một tầng ánh sáng vàng, lộng lẫy như một thiên sứ,
Tâm Tần Cẩn Ngôn giống như bị lông chim phất qua, có chút ngưa ngứa, trái tim "thình thịch" nhảy lên.
"Ừ, tôi chờ." Hoàng Yêu khép lại cuốn sách, ngẩng đầu mỉm cười.
Lời nói của Hoàng Yêu làm Tần Cẩn Ngôn phục hồi lại tinh thần, có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của cô: "Cô chờ đó."
Nói xong, Tần Cẩn Ngôn liền nhanh chân rời khỏi phòng học, trước khi đi có nói với Nam Vô Quyết: "Cậu ra đây."
Vốn tưởng rằng Nam Vô Quyết sẽ không để ý tới, lại không nghĩ đến Nam Vô Quyết ngước mắt nhìn Tần Cẩn Ngôn rồi bước theo rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi, trong phòng học liền nổ tung.
"Này, Tần Vương tử tìm học sinh mới làm gì? Thoạt nhìn tình hình không được tốt lắm."
"Nam Vô Quyết kia lớn lên rất đẹp a! Chỉ là lạnh như băng."
"Tần Vương tử lớn lên cũng rất tuấn tú a! Cũng không biết An Tâm Tâm kia rốt cuộc tốt ở chỗ nào, Tần Vương tử cùng Mạc học trưởng đều rất thân thiết với cô ta."
"Đúng rồi. Nữ sinh mới đến kia có địa vị thế nào nhỉ, nhìn bộ dáng trông rất quen thuộc với Tần Vương tử?"
"Tôi nghe nói là vị hôn thê của Tần Vương tử, thiên kim Hạ gia đó!"
"A, là Hạ Vô Ưu sao?"
Các nữ sinh thảo luận thanh âm truyền vào tai Hoàng Yêu. Nghĩ nghĩ, Hoàng Yêu vẫn là đứng dậy đi về hướng bọn Tần Cẩn Ngôn rời đi khi nãy.
Đừng hiểu lầm, Hoàng Yêu chỉ là đi xem diễn thôi.
Chỉ là.......
"Chào cậu, Hạ đồng học." Một nữ sinh đứng trước mặt Hoàng Yêu, mang theo nụ cười thiện ý.
Hoàng Yêu liếc mắt, là An Tâm Tâm, cô ta ôm sách nhìn cô.
"Có việc gì không?" Hoàng Yêu có chút không kiên nhẫn khi bị người cản trở.
"Chào cậu, tôi là An Tâm Tâm. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy. Ở trong trường học có cái gì không biết cậu có thể tìm tôi giúp đỡ." An Tâm Tâm nghịch ngợm thè lưỡi.
Hoàng Yêu nghĩ tới, An Tâm Tâm là lớp phó học tập.
"Đã biết. Giờ cô có thể tránh ra được chưa?" Hoàng Yêu gật đầu.
"A? thật ngại quá." An Tâm Tâm nhanh chóng né ra, nhìn bóng dáng rời đi đầy cao ngạo của Hoàng Yêu, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút ủy khuất.
Có lẽ, chỉ có thiên kim sinh ra ở hào môn mới có quyền không coi ai ra gì đi?
An Tâm Tâm, mày suy nghĩ cái gì vậy! Cố gắng học xong cao trung rồi trở thành một giáo viên tốt mới là mục tiêu của mày mà.
Suy nghĩ rối loạn của cô ta Hoàng Yêu không hề biết, cũng không có hứng thú biết. Hiện tại cô đang đứng ở rừng cây nhỏ nhìn Tần Cẩn Ngôn cùng Nam Vô Quyết đánh nhau.
Đúng vậy, cũng không biết Tần Cẩn Ngôn cùng Nam Vô Quyết nói gì mà bây giờ cả hai người nhào vào đánh nhau rồi.
"Chậc chậc chậc, trông yếu quá đi." Hoàng Yêu một bên nhìn một bên đánh giá, không hề có ý tiến lên khuyên can.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.