Ma Ngân

Chương 30: Đến Đây






May mà Tiêu Hoằng trước đó đã dùng kỹ thuật hoa văn lõm, diện tích tạo hình cũng lớn hơn một chút.
Chỉ khắc hoa văn đã tốn của Tiêu Hoằng khoảng hơn hai giờ, có thể nói là tinh tế tới cực điểm.
Đặt Ma Văn thật cẩn thận, Tiêu Hoằng giống như bắt đầu xử lý tài liệu, mỗi bước đều chăm chú phi thường. Dù sao thì nơi này tùy tiện đều là những tài liệu quý, tối thiểu giá trị đều là một kim tệ. Nhất là Ngân xỉ hổ tủy não, đối với Tiêu Hoằng hiện giờ mà nói thì đúng là quý báu dị thường.
Đưa tay xử lý mười mấy món tài liệu xong, chế tác thành Ma Văn dịch, sau đó Tiêu Hoằng rót Ma Văn vào, bắt đầu kích hoạt.
Toàn bộ quá trình này hoàn thành xong thì đã tới hai giờ chiều. Lau mồ hôi trên trán, nhìn lên bàn viết. Trên Tái thạch màu trắng có hoa văn màu hồng lam giao nhau, quấn quanh dày đặc, tạo thành đồ án huyền ảo, khiến Tiêu Hoằng tràn ngập cảm giác thành tựu.
Chiến Văn Ngự Đồ cấp bốn được chế tạo thành công. Tiêu Hoằng gọi nói là Hổ Nha Chiến Văn, uy lực bước đầu phỏng chừng trên 700. Dựa theo quy định của Chiến Văn bình thường thì Chiến Văn Ngự Đồ cấp bốn hẳn phải có lực công kích khoảng 500 đến 700.
Có thể đạt tới trên 700 thì đã là tồn tại cực phẩm. Mà Tiêu Hoằng chế tạo được Ma Văn như vậy chủ yếu dựa vào kỹ thuật hoa văn lõm và hoa văn trong hoa văn.
Hiện giờ không thể phủ nhận, kỹ thuật hoa văn trong hoa văn đã trở thành tuyệt kỹ của Tiêu Hoằng, hơn nữa không ai phục chế nổi. Trừ phi là hắn có được Ma Văn Châu màu xanh đen, nhưng Tiêu Hoằng làm sao có thể để người khác biết sự tồn tại của nó chứ?
Ngồi ở đầu giường nghỉ ngơi một chút, Tiêu Hoằng liền để Hổ Nha Chiến Văn vào trong túi, chuẩn bị tiến vào trong rừng rậm, thực nghiệm tính năng của nó một chút, thuận tiến tiến hành huấn luyện thích ứng, bảo đảm mình có thể thao túng tự nhiên.
Cùng lúc đó, ở trong một biệt thự nhỏ tại Thái Ngô Thành, Từ Khanh đang nằm trong phòng khách nhà mình, được một gã Dược sư sử dụng Ma Văn trị liệu điều trị.
Hiện giờ miệng vết thương trên bụng Từ Khanh cơ bản đã khiếp lại, chỉ còn một vết sẹo to như miệng bát, trông cực kỳ khó coi.
Nghĩ lại vết sẹo này cả đời này không thể xóa đi bị một thợ mỏ nho nhỏ lưu lại, sắc mặt Từ Khanh đen kịt, giận dữ vô cùng.
- Thực không phải ta nói ngươi, ngày thường không phải rất lợi hại sao? Lại bị một thợ mỏ nho nhỏ đánh thành dạng này, nói ra không phải là rất dọa người sao?
Dược sư xoay người đi ra, ngồi trên ghế sô pha. Đây là một nữ nhân xinh đẹp, nói vẻ hờn giận.
Nàng tên là Trần Kiều, là cháu bà con xa của Trần Thiếu Giang, đồng thời cũng là vợ chính của Từ Khanh. Cũng bằng vào một tia liên hệ này với Tập đoàn Thiếu Giang mà Từ Khanh mới có thể ngồi ở vị trí chủ quan mỏ đá Đông Thành.
- Ngươi chờ xem đi, ta nhất định sẽ không để cho hắn sống qua đêm nay.
Thần sắc Từ Khanh hung bạo, sau đó đưa mắt nhì Từ Nam:
- Bàng Suất và Lý Thịnh bao giờ thì tới?
- Khoảng gần tối. Yên tâm, bọn họ nhất định giữ lời. Hơn nữa ta đã đáp úng bọn họ sau khi thành công thì mỗi người năm kim tệ. Cứ nhìn vào số tiền đó thì bọn họ cũng sẽ không tới muộn đâu.
Từ Nam đáp.
Bàng Suất và Lý Thịnh đều là bè đảng từ bé của Từ Khanh, giống như Từ Khanh đều là Ngự Đồ cấp ba.
- Chỉ là thợ mỏ nho nhỏ lại tốn của chúng ta mười kim tệ. Giá trị cái mạng của thợ mỏ lại đắt thế sao?
Trần Kiều nghe nói như vậy thì vẻ mạt không hờn không giận nói.
- Đúng vậy, giá cái mạng của họ Tiêu kia không đáng tiền nhưng không giết hắn thì nỗi tức giận của ta không giải nổi. Hôm nay hắn phải chết!
Từ Khanh nhìn vết sẹo khó coi trên bụng, nghiến răng nói.
Chớp mắt đã tới chạng vạng. Hoa Sơn và Lý Thịnh cũng xuất hiện đúng giờ ở nhà Từ Khanh. Hai người đều cao lớn, mái tóc cắt ngắn, trên mặt có vài vết thương, hiển nhiên là loại người vì tiền mà giải nạn cho người khác, làm không ít chuyện xấu.
Từ quần áo thì có thể nhận ra bởi có sự tồn tại của Trần Kiều nên Từ Khanh sống tốt hơn bọn họ nhiều.
- Nhớ kỹ, phải làm sạch sẽ một chút.
Ở trong thư phòng của mình, Từ Khanh liếc Bàng Suất và Lý Thịnh, giọng nói âm lãnh, cũng ném hai túi tiền cho bọn họ.
- Yên tâm đi, Từ ca. Chỉ là một Ngự Đồ cấp ba mà thôi. Ba người chúng ta liên thủ đủ giết hai kẻ như hắn.
Bàng Suất sờ vết sẹo trên miệng, khinh thường nói.
Ngay sau đó, Từ Khanh cũng không nói gì nữa, mang theo Từ Nam và đám người Bàng Suất rời đi, đi lên Ma Văn Xa tư nhân, yên lặng đi tới mỏ đá Đông Thành.
Lúc này đã tám giờ tối, mặt trời hoàn toàn chìm xuống đỉnh núi phía tây, mặt đất trở thành một vùng đen tối.
Tiêu Hoằng từ từ đi ra khỏi rừng, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn. Toàn bộ buổi chiều Tiêu Hoằng đều huấn luyện Hổ Nha Chiến Văn và vận dụng Kinh cức Ma Văn.
Thông qua thí nghiệm uy lực Ma Văn, toàn lực phát động Hổ Nha Chiến Văn có thể đạt tới uy lực cao nhất là 778 điểm. Uy lực như vậy khiến Tiêu Hoằng mừng rỡ không thôi.
Đi về trước cửa nhà , chỉ thấy ở ký túc xá của thợ mỏ cách đó hơn chục thước, mọi người đều đã về hết. Trên đường phố lúc này bắt đầu đã trống trải hẳn.
Vừa mở cửa vào trong nhà, thần sắc vui sướng của Tiêu Hoằng đột nhiên không còn chút nào, lại biến thành vẻ cảnh giác. Hắn cảm thấy trong túi Ma Văn bên hông truyền tới chấn động.
Lôi nhanh Ma Văn báo động ra từ trong túi Ma Văn ra, thông qua Ngự lực kích hoạt, Tiêu Hoằng nhìn thấy ba điểm sáng màu trắng đang di chuyển rất nhanh về phía mỏ đá Đông Thành, cấp tốc tới gần Diệu Đan Dược Quán. Điều này chứng minh một điểm sáng trong đó chắc chắn là Từ Khanh!
Nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của Tiêu Hoằng là lập tức muốn bỏ chạy. Nhưng Tiêu Hoằng lại không làm vậy. Bởi ba điểm sáng này sáng như nhau, đại biểu cho ba kẻ này đều là Ngự Đồ cấp ba.
Hiện giờ Tiêu Hoằng đã đạt tới Ngự Đồ cấp bốn, đồng thời có hai Chiến Văn, ứng phó thích đáng thì vẫn hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hơn nữa Tiêu Hoằng biết nếu trốn cũng không giải quyết được vấn đề. Tốt hơn nên tương kế tựu kế. Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng không khỏi nhíu mày.
Sau đó hắn đi vào trong cửa nhà, bắt đầu liên tục chuẩn bị.
Bên kia, đám người Từ Khanh đi Ma Văn Xa đến trước cửa Diệu Đan Dược Quán, sau đó phái lái xe trở về. Từ Khanh mang theo đám người tiến vào bên trong Diệu Đan Dược Quán.
Bởi vì mấy ngày nay Từ Nam không ở nhà nên cũng cho phục vụ nghỉ hết, thế nên toàn bộ Diệu Đan Dược Quán cũng không còn người ngoài.
- Từ ca, khi nào bắt đầu thế. Ta không chờ nổi rồi. Mau kết thúc công việc một chút, thừa dịp trăng sáng chúng ta tìm vài em hưởng thụ một chút.
Bàng Suất lên tiếng.
- Không vội. Tiêu Hoằng có thể tăng lên Ngự Đồ cấp ba trong thời gian ngắn, hiển nhiên là trải qua khổ luyện. Nói vậy thì hiện giờ nên chờ một chút. Chờ tới khi Ngự lực của hắn tiêu hao bảy tám phần thì ra tay cũng không muộn.
Từ Khanh nói, cũng từ từ ngồi xuống bàn, châm một điếu thuốc.
- Ba người chúng ta ở đây rồi mà Từ ca còn cẩn thận như vậy sao?
Lý Thịnh khinh thường nói.
- Ta chỉ muốn giảm bớt dấu vết giao chiến, như vậy chúng ta dễ rửa sạch hiện trường hơn, thần không hay quỷ không biết. Sau đó thi thể Tiêu Hoằng xong, không tìm thấy thi thể thì Ty Cảnh Sát cũng chỉ có thể nhận định là mất tích. Hơn nữa chỉ một thợ mỏ chết thì nhân viên công tác cũng chẳng điều tra nhiều làm gì.
Từ Khanh bình tĩnh phân tích.
Hắn là chủ quản của mỏ đá Đông Thành, nói thật ra có án mạng thì Từ Khanh cũng không chịu nổi trách nhiệm.
- Thì ra là vậy. Vẫn là đại ca chu toàn nhất.
Từ Nam nói vuốt đuôi, sau đó rót mấy chén chè xanh đặt lên bàn.
Đảo mắt đã tới mười giờ tối. Toàn bộ mỏ đá Đông Thành đã bị bóng tối bao phủ. Đường phố im lặng không một bóng người.
- Tốt rồi, chúng ta đi. Nhớ kỹ là chỉ cần nhìn thấy Tiêu Hoằng thì không chút do dự mà trực tiếp giết luôn.
Từ Khanh nói xong liền mang Bàng Suất, Lý Thịnh rời khỏi Diệu Đan Dược Quán, lập tức chạy như điên về phía nhà Tiêu Hoằng.
Chỉ qua vài phút ngắn ngủi, đám người Từ Khanh đã đi tới gần nhà Tiêu Hoằng. Trong nhà gỗ rách nát có ánh đèn mờ nhạt. Một bên cửa sổ mở ra, nhưng lại có màn che, dựa vào ánh đèn có thể thấy bóng người ngồi ngay ngắn ở trước bàn viết, dường như đang đọc sách.
Phát hiện như vậy, Từ Khanh hơi nhíu mày, lộ vẻ oán độc, mang theo Bàng Suất và Lý Thịnh đi tới trước cửa phòng Tiêu Hoằng. Từ Khanh đẩy nhẹ cánh cửa nhưng thấy cửa phòng đã bị khóa trái.
Như vậy khiến người ta đầu tiên nghĩ là Tiêu Hoằng ở bên trong.
Quay đầu lại, Từ Khanh ra hiệu với Bàng Suất và Lý Thịnh, ý bảo là thấy Tiêu Hoằng phải giết không tha, sau đó tự mình rút ra một cái Chiến Văn Bạo Toái từ túi Ma Văn bên hông, lập tức khởi động. Loại Chiến Văn này tốt hơn Quang dực Chiến Văn giá rẻ nhiều. Hiển nhiên lần này Từ Khanh chuẩn bị tốt mới tới.
Về phần Bàng Suất và Lý Thịnh cũng đang điều khiển Quang dực Chiến Văn.
Tất cả chuẩn bị xong, Từ Khanh liền giơ chân đá văng cửa phòng, sau khi tiến vào phòng liền không nói một lời, giơ tay bắn một quả cầu năng lượng màu da cam vào bóng người trên ghê, tốc độ rất nhanh.
Quả cầu năng lượng va chạm với bóng người trên ghế liền phát ra tiếng nổ vang trầm tháp, trực tiếp bắn nát đầu hắn.
Mọi chuyện dễ dàng hơn hắn tưởng tượng nhiều. Tuy nhiên trên mặt đám người Từ Khanh vừa hơi mỉm cười thì kết quả là thần sắc bọn họ lại biến đổi.
Chỉ thấy sau khi cầu năng lượng nổ, máu tươi cũng không bắn ra mà lại là cây cỏ tung bay trong không trung. Nhìn cẩn thận thì đó cũng không phải là Tiêu Hoằng mà là một người cỏ bện tạm thành, mặc quần áo rách nát của Tiêu Hoằng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.