Ma Môn Bại Hoại

Chương 22: Ngũ hành kiếm




“Tạ sư tỷ, nếu như ta không đáp ứng, kết cục cũng sẽ thực thảm. Vì thế, ta nghĩ ta muốn sống, chỉ có thể tiếp tục ủy khuất cầu toàn!” - Lâm Hạo Minh tỏ vẻ như bất đắc dĩ nói.
“Co được dãn được mới là đại trượng phu, Lâm sư đệ, ta thực xem trọng ngươi nha! Chỉ cần ngươi thật lòng đi theo ta làm việc thật tốt, cho dù tư chất của ngươi rất kém cỏi, ta cũng sẽ nghĩ cách giúp ngươi tiến vào Trúc Cơ kỳ!” - Tạ Nhược Lan uy hiếp lúc sau, lại cho một phần hy vọng.
Lâm Hạo Minh cảm thấy, lời này Tạ Nhược Lan nói mới là lời nói thật tình, đương nhiên đây là sau khi mình lập hạ huyết thề. 
Huyết thề đối với người tu chân mà nói là một loại lời thề rất đặc thù, một khi đã phát hạ huyết thề, chỉ cần đổi ý, nhẹ thì tu luyện tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trực tiếp đi đời nhà ma. Mặc dù trong truyền thuyết cũng có bảo vật chống lại huyết thề, nhưng bất luận là quý trọng đến nhường nào cũng chỉ là chống đỡ được một phần ảnh hưởng của huyết thề, hoàn toàn không thể loại bỏ. Chí ít tại đây một món cũng không có.
Tạ Nhược Lan cất túi trữ vật của hai người đi, lập tức đem vài thứ đồ vật hữu dụng thu vào túi trữ vật của mình, đem đồ dư thừa ném cho Lâm Hạo Minh. Sau đó tiếp tục là vắt khô hai cỗ thi thể này, coi như là giá trị thặng dư cuối cùng.
“Sư tỷ, tỷ sở dĩ tiêu diệt đồng môn này, hẳn là sợ hắn tiết lộ thực lực thật sự của tỷ sao?” Lâm Hạo Minh suy đoán nói. 
“Ngươi thông minh.” - Tạ Nhược Lan thừa nhận.
“Ngươi không sợ ta tiết lộ sao?” - Lâm Hạo Minh hỏi vặn lại.
Lúc này Tạ Nhược Lan đang ép khô tên đồng môn kia, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Hạo Minh, lại khinh bỉ nói: “Ta chỉ thoáng lộ ra một chút, chỉ cần ngươi có suy nghĩ đó, ngươi cảm thấy ngươi sẽ có kết cục gì?” 
Lâm Hạo Minh nghe xong, cười gượng một lát, phát hiện căn bản không cần huyết thề gì, hiện tại mình hoàn toàn cũng bị nàng khống chế trong tay rồi.
Tạ Nhược Lan lại quay sang ép khô đệ tử Thiên Kiếm Sơn xong, bỗng nhiên ném bộ phi kiếm trên tay cho Lâm Hạo Minh, nói: “Cái này ngươi thu hồi đi, ngươi là tư chất Ngũ Linh Căn, bộ Ngũ Hành Kiếm này ngươi có thể sử dụng thẳng đến Trúc Cơ kỳ.”
Lâm Hạo Minh cầm lấy Ngũ Hành Kiếm mà Tạ Nhược Lan ném tới, nhận thêm một tấm thẻ ngọc, trực tiếp đem thẻ ngọc dán lên trán, thần thức chìm vào trong đó, phát hiện đây là một bộ chế ngự Ngũ Hành Kiếm pháp quyết, chỉ là xem sơ một lát liền phát hiện, nếu như tu luyện thành, uy lực tuyệt đối không nhỏ. 
Bất quá khi thần thức Lâm Hạo Minh lui ra, nhìn kỹ trên tay Ngũ Hành Kiếm, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Đây là thượng phẩm pháp khí, hơn nữa còn là nguyên bộ thượng phẩm pháp khí, e rằng giá trị không dưới một nghìn linh thạch!”
“Ngươi biết là được, thế nào? Theo ta không thiếu chỗ tốt cho ngươi chứ!” - Tạ Nhược Lan dương dương đắc ý nói.
Lâm Hạo Minh lại cười khổ tiếp tục nói: “Bộ phi kiếm này tuy tốt, nhưng cực kỳ tiêu hao pháp lực, e rằng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới sử dụng được, ta mới Luyện Khí kỳ tầng tám, cho dù một nửa uy lực cũng không dùng được, hơn nữa lại không thể kéo dài!” 
“Điều này cũng đúng, vật này cho ngươi bảo mệnh!” - Tạ Nhược Lan từ túi trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ, trực tiếp ném cho Lâm Hạo Minh.
Lâm Hạo Minh sau khi nhận lấy mở ra xem, có chút kinh ngạc nói: “Hồi Linh Đan!”
“Vừa mới lấy từ trên người tiểu tử Thiên Kiếm Sơn kia, có 3 viên. Thứ này, một viên đi xuống, nhanh chóng bổ sung linh lực, khó trách vừa nãy hắn có thể không tiếc pháp lực sử dụng bộ Ngũ Hành Kiếm này.” - Tạ Nhược Lan giải thích. 
“Thứ này giá trị xa xỉ, một viên tốn hơn trăm linh thạch, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ dùng, ta dùng Hồi Khí Đan là được!” - Lâm Hạo Minh vừa thu vừa nói.
“Thời điểm ngươi cùng người khác giao thủ, cho dù là thượng phẩm Hồi Khí Đan,
cũng không có cách nào nhanh chóng bổ sung linh lực. Đã vậy thượng phẩm Hồi Khí Đan mặc dù không phải quá đắt, nhưng số lượng lại rất ít. Ba viên này cho ngươi dùng bảo mệnh.” - Tạ Nhược Lan nói. 
Lâm Hạo Minh dĩ nhiên biết ý của Tạ Nhược Lan, nhưng mà lúc này hắn liếc mắt nhìn Tạ Nhược Lan một cái, phát hiện nàng cho mình nhiều thứ để bảo mệnh như vậy, xem ra là thật sự nghĩ mình sẽ dễ dàng bị giết chết.
Lúc này, Tạ Nhược Lan đánh ra một đạo pháp quyết, một vài trận kỳ cùng một số trận bàn bỗng nhiên từ dưới rễ cây xung quanh hoặc là trên mặt cỏ liền bay vụt trong lên trong tay nàng.
Những trận kỳ và trận bàn này rõ ràng cùng một bộ pháp trận, nhớ tới tên đệ tử Thiên Kiếm Sơn kia không có cách nào dùng được Độn Thổ phù rời đi, e rằng nguyên nhân cũng là vì pháp trận này, bộ pháp trận này có thể ảnh hưởng đến Độn Thổ phù, có thể thấy được tuyệt đối không phải hàng rẻ tiền, cũng khó trách lần này nàng ra tay lại chậm như vậy. 
“Đồ vật cất xong thì đi theo ta!” - Sau khi nàng cẩn thận thu bộ pháp trận khí này lại, Tạ Nhược Lan quay lại nói một tiếng rồi dựa vào những dấu vết sót lại sau trận chiến đi tới.
Lâm Hạo Minh suy đoán Tạ Nhược Lan chắc là đang đi tìm hai người đồng môn của cái tên bị nàng tiêu diệt kia.
Quả nhiên, ở cách đó ba dặm, tìm được hai người kia, trong đó một người nhìn qua hẳn là bị đánh lén chết. Còn một người khác đang cầm một cái pháp khí phòng ngự cũ rích, chắc là bị tên đệ tử Thiên Kiếm Sơn kia trực tiếp giết chết. Có thể thấy được thực lực đệ tử Thiên Kiếm Sơn quả thật lợi hại, nếu như Tạ Nhược Lan lấy cứng đối cứng, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy. 
Nhưng mà từ một khía cạnh khác mà nói, Tạ Nhược Lan có thể bình tĩnh đối mặt dưới tình huống như vậy, tùy tiện có thể giết chết đối phương, hiển nhiên có kinh nghiệm giết người phong phú.
“Tạ sư tỷ, từ lúc nào tỷ tới đây săn giết?” - Lâm Hạo Minh cất túi trữ vật nàng ném sang cho mình, tò mò hỏi.
Tạ Nhược Lan nghe thế, trong đầu hiện ra một hình ảnh bé gái chưa lớn, trong tay cầm hai tờ bùa chú trung phẩm, cắn chặt hàm răng để kiềm chế sợ hãi trong lòng, đang cẩn thận ở trong núi tìm kiếm Sâm Xích Dương. 
Tạ Nhược Lan dường như thực không muốn nhớ tới bộ hình ảnh kia, nỗ lực vứt bỏ ra khỏi đầu, khó chịu kêu lên: “Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì? Nói thật cho ngươi biết, trước đây lão nương tới nơi này, còn không bằng ngươi hiện tại đâu, cho nên ngươi đừng làm kiêu!”
Lâm Hạo Minh nhìn nàng trong ánh mắt lộ ra không thích, cảm giác được vừa rồi vấn đề của mình, động chạm đối phương cái gì, sau đó cũng không mở miệng dò hỏi nữa.
Hồng Diệp Sơn Mạch rất lớn, dài ba nghìn dặm, nam bắc tám trăm dặm, là khu vực tiếp giáp ba vương quốc. 
Lâm Hạo biết rõ, nơi này một dặm xấp xỉ bằng một nửa cây số trên Trái Đấy, cẩn thận tính toán một chút, một vùng địa phương này ước chừng có 60 vạn km2, tương đương với sáu tỉnh Giang Tô, cho nên tuy rằng hàng năm có mấy trăm tên tu sĩ ba phái hoạt động tại đây, nhưng để gặp được cũng không dễ. Vì vậy, hai ngày kế tiếp, đều không gặp được ai nữa.
Người không gặp được, nhưng mà Sâm Xích Dương nhưng lại hái được đến hai chi, chẳng qua đều là chỉ có hai mươi, ba mươi năm, xem như có chút ít còn hơn không.
Tạ Nhược Lan gần như mỗi tháng đều sẽ đến nơi này một lần, nhưng thông thường không vượt quá ba ngày. 
Vì thế tới rồi ngày thứ ba, hai người liền bắt đầu chạy về.
Tất nhiên lúc trở về cũng chỉ có một mình Lâm Hạo Minh tự chạy về, mặc dù biết Tạ Nhược Lan ở gần mình, nhưng cũng không biết người nàng ở đâu, áo choàng của nàng thực thần kì, rõ ràng thần thức của hắn có khi không thấp hơn Luyện Khí kỳ đại viên mãn nhưng lại một chút cũng không phát hiện được nàng.
“Tốt lắm, chúng ta đã rời đi phạm vi giao giới ba phái!” - Không biết đã đi bao xa, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tạ Nhược Lan, sau đó liền nhìn đến dáng người yểu điệu của nàng xuất hiện ở trước mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.