Ma Long Phiên Thiên

Chương 96: Long Khuynh Vân





Tiếp theo, Phong Liệt không ngừng đưa tay dẫn một cỗ cương khí vào thể nội, sau đó bài xuất ra khỏi cơ thể, tựa hồ là đang thăm dò điều gì.
Dần dần, thình thoảng hắn nhíu màu, thỉnh thoảng vui mừng, vẻ mặt biến ảo không dứt khiến những người xung quanh cảm thấy kinh ngạc.
Đúng lúc này xung quanh cấm chế đột nhiên vang lên một đám âm thanh hỗn độn.
- Bái kiến Long sư huynh!
- Bái kiến Long sư huynh!

Thanh âm tham kiến Long sư huynh liên tiếp vang lên, hồi lâu sau mới an tĩnh trở lại.
Phong Liệt sững sờ, nhíu mày, Long sư huynh này là ai? Xem ra thanh thế không nhỏ nha! Lúc này do đang chống đỡ cấm chế, cho nên không rõ ràng tình hình.
Mà Tề Xương Vũ đứng cảnh có chút đau đầu, vội vàng tiến tới nhỏ giọng nhắc nhở:
- Phong huynh, vị Long sư huynh này ngàn vạn lần chớ trêu chọc, nếu không chắc chắn ngươi sẽ chịu thiệt thòi! Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!
- A, biết rồi!
Phong Liệt thản nhiên gật đầu, hắn tự nhận bản thân cũng không phải người thích gây chuyện thị phi, vì vậy cũng không để ý tới.
Khi hai người nói chuyện thì một nhóm năm sáu người đang dần dần tiến vào trong.
Phong Liệt chăm chú nhìn đối phương, khi thấy rõ, ánh mắt không khỏi sáng lên:
- Là hắn?
Trước mắt là một gã thiếu niên anh tuấn một cách kỳ cục, nói đúng hơn thì là một gà thiếu niên kinh diễm!
Chỉ thấy da hắn trắng nõn là, lông mày như núi xa, mắt như nước hồ thu, môi đỏ thẫm, trên đầu mang thúc quan màu bạc, vóc người thon dài, mặc dù mặc y phục đệ tử hạch tâm Kiên Vũ viện nhưng lại lộ ra vẻ chói lọi, khiến người ta cảm thấy mất hồn.
Hơn nữa, trước ngực người này có hai chỗ đội lên, mặc dù không cao nhưng rất trướng mắt.
Kể từ đó, chỉ cần không phải là người mù thì ai cũng nhận ra đây là nữ giả nam trang!
Thiếu niên này phe phẩy chiếc chiết phiến thiếp vàng trong tay, khẽ ưỡn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mĩ, chậm rãi từng bước đi tới, khi đi lại cơ thể tỏa ra một cỗ ngạo khí khiến mọi người như ảm đạm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Phong Liệt nhìn thiếu niên này, trong lòng cười khổ không thôi, chả trách Tề Xương Vũ cũng e ngại đối phương như vậy, người này quả thực Phong Liệt không chọc nổi!
Chẳng những Phong Liệt không chọc nổi, ngay cả những đệ tử trong Ma Long giáo đều chọc không nổi!
Kiếp trước có lẽ Phong Liệt không đặt đối phương vào mắt, nhưng đời này Phong Liệt chỉ có thiên tư thiên tài cửu phẩm, kém người này rất nhiều. Hơn nữa nếu nói tới bối cảnh thì Phong Liệt kém người này không chỉ vạn dặm!
Không bởi thứ gì khác mà chỉ vì đây là đệ nhị thiên tài Ma Long giáo ở kiếp trước của Phong Liệt: Long Khuynh Vân! Đệ nhất thiên tài đương nhiên chính là Phong Liệt Mạc Chúc.
Nhưng kiếp này, Phong Liệt sau khi ẩn tang thiên phú thần thông của mình, người này không nghi ngờ gì nữa, xứng đáng với cái danh đệ nhất thiên tài!
Khi Phong Liệt thức tỉnh huyết mạch Ma Long hoàng, đồng thời thức tỉnh luôn thần thông thiên phú của Ma Long hoàng: Ma Long hắc ám chi thân. Mà nàng ta cũng đang thức tỉnh Ma Long huyết mạch, thức tỉnh thần thông thiên phú của Viễn cổ Ma Long: Thiên chấn! Hai người cũng có thể nói là được trời ưu ái, thiên phú dị bẩm, là kỳ tài vạn năm khó gặp!
Trên Long Huyết đại lục, Long Vũ giả Cương khí cảnh nếu muốn tấn nhập hàng ngũ cao thủ Thần thông cảnh, phẩm cấp huyết mạch không còn là mấu chốt nữa, điểm quan trọng nhất chính là ngộ tính.
Cho nên trong mắt ngoại nhân, Phong Liệt là thiên tài huyết mạch cửu phẩm, tu luyện tới Cương khí cảnh đỉnh là chuyện không cần lo lắng, nhưng nếu nói tới việc hắn có thể tấn nhập Thần thông cảnh thì không ai dám đảm bảo!
Mà Long Khuynh Vân chẳng những bản thân là huyết mạch bát phẩm, đồng thời còn có thần thông thiên phú Thiên chấn, tấn nhập Thần thông cảnh có thể nói là chuyện ván đã đóng thuyền, thậm chí là rất dễ dàng.
Bởi vậy cả đời này danh tiếng thiên tài của Long Khuynh Vân tất cao hơn Phong Liệt.Hơn nữa nếu bàn về gia thế, viện chủ Kiên Vũ viện cũng xuất thân từ Long gia, hai người thực sự không thể so sánh.
Phong Liệt trong lòng thầm quyết định nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chớ trêu chọc nàng ta, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Hắn nhìn Long Khuynh Vân một cái, sau đó chuyển ánh mắt tới mấy tên thiếu niên đi sau nàng.
Tiếp theo, Phong Liệt có phần kinh ngạc phát hiện, mấy tên đệ tử hạch tâm đi sau Long Khuynh Vân hắn đều biết, thứ tự là Nhạc Đông Thần, Sở Huyền và hảo hữu kiếp trước của Phong Liệt: Long Vũ! Về phần người còn lại thì Phong Liệt không có chút ấn tượng gì.
- Bái kiến Long sư huynh!
Thấy Long Khuynh Vân đi tới, Tề Xương Vũ vội vàng cung kính hành lễ, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Tề Xương Vũ, bảo hắn mau chóng hành lễ.
- Bái kiến Long sư huynh!
Phong Liệt không chút đắn đo, bắt chiếc Tề Xương Vũ, chắp tay với Long Khuynh Vân.
Ngoài miệng hắn cung kính hô, nhưng trong lòng thì thầm oán đối phương không thôi.
Nữ nhân này quả thực kỳ lạ, lớn lên không khó nhìn, thậm chí còn được cho là khuynh thành tuyệt sắc, nhưng lại thích giả làm nam nhân, hơn nữa còn khiến người khác gọi là sư huynh, nếu ai dám gọi nàng là sư tỷ, nhất định sẽ bị trách phạt.
- Ừ, ngươi chính là Phong Liệt?
Long Khuynh Vân thản nhiên đáp, nhưng sau đó trong mắt bắn ra tinh quang, nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, đánh giá, trong mắt hiện ra vẻ chăm chú.
- Đúng vậy! Tại hạ chính là Phong Liệt! Không biết Long sư huynh có gì chỉ giáo?
Phong Liệt khẽ cười nói.
- Hừ hừ, nghe ngươi nói có vẻ rất lớn lối?
Long Khuynh Vân thản nhiên đáp.
Phong Liệt sững sờ, sắc mặt có phần âm trầm, chậm rãi nói:
- Long sư huynh, Phong mỗ chỉ là một tên đệ tử nhỏ bé Nguyên khí cảnh Ngũ trọng thiên, lại không có bối cảnh gia thế hiển hách, hai chữ lớn lối e là không đến lượt Phong mỗ đi? Không biết Long sư huynh là nghe tên tiểu nhân nào nói bậy vậy? Quả thực là kỳ tâm đáng giết!
Phong Liệt vừa dứt lời, Nhạc Đông Thần đứng sau đột nhiên giận dữ, quát lớn:
- Hừ! Phong Liệt! Ngươi vừa phế đi đệ tử hạch tâm Ma Khí viện Triệu Đống, lừa gạt Thiên Vũ viện Trịnh Nguyên Kiệt mấy vạn long tinh, đây cũng không coi là lớn lối sao? Bổn công tử có gì nói sai?
Phong Liệt khinh thường nhìn Nhạc Đông Thần một cái, lạnh lùng lười một tiếng, nói:
- Ta còn tưởng là ai theo gót Long sư huynh nói vậy, hóa ra là tên Nhạc Đông Thần nhà ngươi! Ngươi nói không sai, những chuyện kia đều do ta làm, nhưng mọi việc đều coi trọng nhân quả, nếu không phải Triệu Đống muốn giết ta, Trịnh Nguyên Kiệt muốn hại ta, Phong mỗ chẳng lẽ ăn no rửng mỡ đi đắc tội họ?
- Nhưng ngươi…
- Câm mồm!
Phong Liệt quát lạnh một tiếng, cắt đứt lời Nhạc Đông Thần:
- Nhạc Đông Thần, ngươi muốn đối phó ta thì cứ tới, cần gì đổi trắng thay đen, xáo trộn đúng sai trước mặt Long sư huynh. Không nói mất thân phận, ngược lại còn khiến mọi người cười chê!
- Ngươi…
Nhạc Đông Thần bị Phong Liệt trách mắng, giận đỏ mặt tía tai, hai mắt như muốn phóng hỏa. Hắn hít sâu một hơi, nói với Lý U Nguyệt:
- U Nguyệt! Phong Liệt phế đi Triệu Đống, càn rỡ không được mấy ngày, kẻ điên không tính tới hậu quả như vậy căn bản không thể cho ngươi thứ gì? Giờ ngươi rời khỏi hắn vẫn còn kịp…
Lý U Nguyệt sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Nhạc Đông Thần! Ta muốn ở chung với ai không cần ngươi ở đây dạy khôn!
Nhạc Đông Thần tức giận vô cùng, mắng:
- Đồ không biết liêm…
- Hả?
Ánh mắt Phong Liệt lập tức lạnh lẽo, trong nháy mắt khóe Nhạc Đông Thần lại, chỉ cần Nhạc Đông Thần dám nói thêm một chữ, hắn lập tức tiễn Nhạc Đông Thần lên con đường của Triệu Đống. Nữ nhân của hắn tuyệt không phải người khác có thể vũ nhục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.