Ma Long Phiên Thiên

Chương 778: Táng thiên chú!(2)




- Quả nhiên đã tiến vào hàng thần khí, tuyệt!

Không chút nghi ngờ, một lũ vệt đen nhập vào cơ thể hắn chính là ký đạo thần binh thương sinh đại ấn.

Lúc trước hắn rời khỏi căn nguyên đại lục thì đã từng khiến chiến sĩ thần tộcó ở lại Long Huyết Giới, một mặt do không muốn cho các cô gái Lý U Nguyệt, Diệp Thiên Tử đi theo mình mạo hiểm, mặt khác thì là khiến Cửu Ly phân thân nhanh chóng phát huy tức dụng của thiên binh thần phù, tăng phẩm cấp thương sinh đại ấn.

Bây giờ xem ra Cửu Ly phân thân đúng là không khiến hắn thất vọng, hai năm ngắn ngủi thương sinh đại ấn đã tăng lên tới trung phẩm thần khí, ẩn chứa uy nhiếp hùng hồn có thể so với Huyền Thiên chưa rèn luyện huyền hoàng chi khí.

Quan trọng nhất là thương sinh đại ấn chính là ký đạo thần binh của Phong Liệt, phẩm cấp tăng lên lưu trữ hạt mầm thương sinh kiếp bên trong đang trưởng thành khỏe mạnh, còn về uy lực thực tế thì phải thử qua mới biết được.

Phong Liệt tinh thần dò xét trong lng ngục, vẻ vui sướng càng đậm.

Lúc này long ngục không gian đã tăng trưởng đến tám trăm vạn dặm, trên bầu trời đỏ rực, mặt đấp dãy núi trập trùng, sông tung hoành, bao la vô biên, vô số dã thú phi cầm ẩn hiện trong rừng cây, bừng bừng sức sống, trở thành một tiểu thiên thế giới thật sự.

Chính giữa tiểu thiên thế giới có một tòa thành trồi duy nhất đứng sừng sững.

Phong Liệt không xa lạ gì thành trồi này, nó chính là Tứ Phương Thành vốn đứng ở Long Huyết đại lục, trước khi thiên địa đại kiếp nạn đến thì bị Cửu Ly phân thân cưỡng ép nhét vào long ngục không gian, né tránh thiên địa đại kiếp nạn tàn hại.

Lúc này, trên tường thành một ít vệ binh đi tới đi lui tuần tra, cảnh giác đề phòng một số dã thú ngoài thành.

Cửa thành, vô số võ giả tay cầm đao kiếm, lưng cõng con mồi đi ra đi vào, thân thiết chào hỏi người quen, thái độ an nhàn, nó nhiệt, từ trên mặt họ không tìm ra chút khủng hoảng đối với thiên địa đại kiếp nạn.

Cách Tứ Phương Thành ba ngàn dặm, trong một dỹ núi to, một tòa quỳnh lâu điện ngọc xây ở chỗ hiểm trử, mây khói lượn lờ như là tiên cảnh.

Phong Liệt biết chỗ đó là các cô gái Lý U Nguyệt, Sở Điệp cư ngụ, tinh thần chậm rãi quét qua chợt khựng lại, vừ lúc thấy ba thiếu nữ tuyệt sắc xinh đẹp động lòng người đang chơi đùa với một cô bé ba, năm tuổi trong vườn hoa, tiếng vui cười rộn ràng.

Bọn họ không phải người khác, chính là người Phong Liệt thường nhớ chung, Lý U Nguyệt, Diệp Thiên Tử, Tiểu Yên, Tiểu Dạ. Mấy năm không gặp diện mạo ba cô gái Lý U Nguyệt không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp như ngày nào, như là nàng tiên. Tiểu Dạ thì cao hơn chút, khuôn mặt hồng hào rất là đáng yêu.

Phong Liệt bình tĩnh đứng trên không trung, tinh thần thăm dò, khóe môi cong lên nụ cười ấm áp.

So với thế giới bên ngoài thì hiện giờ long ngục không gian tựa như tiên cảnh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Bây giờ hắn có chút ghét thế giới giết chóc bên ngoài.

Hắn để tay lên ngực tự hỏi, mấy chục năm qua hắn có ngày nào yên bình chưa?

So với bên ngoài gió tanh mưa máu thì sao sánh bằng cùng với các thê tử đêm mưa triền miên, hoa tiền nguyệt hạ?

Nhưng rất nhanh, hắn lại bất đắc dĩ thở dài.

Hắn biết rõ ngày tháng như vậy rất xa xỉ với hắn, nếu không có hắn chắn gió che mưa thì sẽ không có phong cảnh bình yên trong long ngục không gian, tất cả đều là đôi tay hắn giành lấy. Chỉ có giẫm chết hết kẻ địch cường đại hắn mới có thể bước trên vùng đất bình yên.

- U Nguyệt, Thiên Tử, đợi vi phu giải quyết rắc rối bên ngoài xong sẽ cùng các nàng sống trong an nhàn, tin tưởng ngày này sẽ không quá lâu.

Phong Liệt thầm lẩm bẩm, ánh mắt dần biến thành kiên quyết.

Chính lúc này, bỗng đao mang uy lực mạnh mẽ chém hướng tế đàn, tiếng xé gió mãnh liệt kéo tinh thần Phong Liệt trở lại thế giới bên ngoài.

*Vèo!*

Đao mang dài trăm dặm, ở trong bóng đêm tách ra, sắc bén không gì sánh được, xem ra một đao kia quyết muốn chém nát tế đàn.

Phong Liệt ánh mắt tức giận lạnh lùng nhìn hướng phát ra đao mang, một trung kỳ cường giả địa nguyên cảnh hệ ám lọt vào mắt hắn.

Phong Liệt mơ hồ nhớ người này gọi là Hồn Vũ tôn giả, chính là nhân vật vang dội một thời ba mươi vạn năm trước.

Hồn Vũ tôn giả cách ngoài ngàn dặm không biết tại sao, gã chém ra một đao ánh mắt nhìn Phong Liệt có vẻ khiêu khích.

*Ầm!*

Phong Liệt chém ra một kiếm, ánh sáng vàng chói mắt tiêu trừ đao mang của đối phương.

- Lão già kia, ngươi đi tìm chết!

Phong Liệt lại giơ lên thần kiếm, từ xa tỏa định tinh thần lực, vận sức chờ phát động.

Tinh thần lực thấy tư thế của Phong Liệt thì biến sắc mặt, vội vàng chối nói:

- Phong Liệt, khoan ra tay đã, lão phu có lời muốn nói. Tế đàn đã ngưng tụ huyết khí đến cực độ, nếu không đúng lúc hủy nó thì chẳng bao lâu sau sẽ lại câu thông Tu La giới, đến lúc đó... Đến lúc đó...

Nhưng biểu hiện của lão khá lạ, trước uy hiếp của thần khí dù lão hơi sợ nhưng đa phần là sốt ruột, hình như đang kéo dài thời gian chứ không phải chạy trốn ra xa.

- A? Không lẽ có âm mưu gì?

Phong Liệt mắt chợt lóe, tinh thần lực cường đại xẹt qua xung quanh.

Sau đó hắn ngẩn ra, chỉ thấy một hướng khác Táng Thiên Lão Nhân đang khoanh chân ngồi, có mấy cao thủ thủ hộ, miệng lầm bầm, dần có hồn lực quái dị toát ra quanh người lão.

Phong Liệt nhíu mày, mặc dù hắn không biết đối phương có ý đồ gì nhưng trực giác không tốt, hắn không khách sáo nữa.

- Minh dạ hàng lâm!

*Ầm!*

Một màn đêm đen đặc từ trong cơ thể hắn dâng lên, khiến trời đất không có trăng sao lại biến tối hơn.

- Chúng sinh tịch diệt! A? Nguy rồi!!!

Phong Liệt định triển khai uy lực đạo cảnh tiêu diệt hết nhân tố bất an thì trong lòng bỗng hoảng hốt, cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng.

- Phong Liệt, hôm nay sẽ khiến ngươi nếm sự lợi hại táng thiên chú của bổn tọa. Hãy hưởng thụ đi, ha ha ha ha!

Phía xa Táng Thiên Lão Nhân chợt đứng lên ngửa đầu cười dài, khuôn mặt già nua khó nén vui sướng.

Vẻ sợ hãi trên mặt Hồn Vũ tôn giả biến mất, hừ lạnh nói:

- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đệ tử mất dạy như vậy có thể chết dưới tuyệt kỹ thành danh của Táng Thiên sư huynh xem như là phúc của hắn.

- Táng thiên chú? Đó là thứ gì?

Phong Liệt ngẩn ra, dường như hắn chưa từng nghe nói qua công pháp này.

Đột nhiên, hắn biến sắc, giương mắt nhìn lên trên.

Bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy lực xé rách đến từ ngoài trời như là bên trên có một vòng xoáy to lớn đang toát ra lực thôn phệ hùng hồn không ngừng xé thân thể và linh hồn hắn, khiến trong cơ thể hắn tinh huyết và hồn lực nhanh chóng trôi đi.

- Đây là thần thông gì vậy? A!

Đau nhức tràn ngập toàn thân, thân thể và linh hồn Phong Liệt như là gặp khổ hình vô nhân đạo khiến hắn thống khổ không muốn sống, kiềm không được hét thảm.

Rất rõ ràng, táng thiên chú là một pháp môn vô cùng âm độc tà đạo.

Cố nén đau nhức dữ dội, Phong Liệt mạnh vung một kiếm.

*Ầm!*

Kiếm khí hùng hồn vọt lên trời, ở trên không trung vì chục vạn dặm mới dần tan biến.

Nhưng lực xé rách không hề giảm bớt.

Phong Liệt không tin tà, lần lượt tiến vào không gian Huyền Thiên, long ngục không gian, định dùng bình chướng không gian che chắn lực lượng quái dị này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.