Ma Long Phiên Thiên

Chương 73: Thời khắc sinh tử





Hắc mang vừa lóe lên, sau đó một tên nam tử anh tuấn vẻ mặt lãnh lệ xuất hiện trên không trung, từ trên cao nhìn xuống Phong Liệt. Kẻ này chính là shl lúc trước bị Già Thiên Ma Vương ra lệnh đi tìm Long hài.
Ngay lúc Phong Liệt rời khỏi động phủ không lâu, shl liền dùng thanh giáo trong tay phá vỡ một tòa núi lớn vạn trượng, tìm được chỗ kết giới sâu trong lòng dất.
Chỉ có điều, lúc hắn nhìn thấy Long hài trong đó đã hóa bụi, Chân Long nghịch lân cũng đã bị hấp thu Long Uy, đã trở thành vật vô dụng thì không khỏi căm tức vạn phần, phẫn hận khó có thể bình ổn.
Vì thế, hắn liền vội vàng triển khai Tinh Thần lực cường đại của cao thủ Long Biến cảnh, tìm kiếm trong phương viên mấy trăm dặm, ngay cả từng cành cây cọng cỏ, chim thú đều không buông tha, kết quả là không lâu sau mới phát hiện ra tên gia hỏa Phong Liệt khả nghi này.
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Thanh giáo hắc sắc trong tay shl chỉ vào Phong Liệt, từ trên cao nhìn xuống, phảng phất như đang nhìn một con kiến hôi.
Chỉ có điều, lúc hắn nhìn về phía Phong Liệt thì ánh mắt hơi có chút nghi hoặc, vừa rồi lúc hắn trông thấy Phong Liệt thì rõ ràng nhìn thấy đó là một quái vật hình người toàn thân phủ đầy hắc lân, nhưng tại sao chỉ trong nháy mắt liền trở thành bộ dáng như vậy? Hắn không khỏi hoài nghi phải chăng mình đã bị hoa mắt.
Phong Liệt mặc dù rất bất mãn với thái độ của nam tử này, nhưng khi hắn nhìn thấy quần áo và phục sức của người đó có tiêu chí của Ma Long giáo thì trong lòng mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, vội vàng cung kính cao giọng nói:
- Ám Võ Viện hạch tâm đệ tử đời thứ 684, Phong Liệt bái kiến tiền bối! Không biết tiền bối tìm tại hạ là có gì phân phó?
- Ám Võ Viện đệ tử hạch tâm?
Shl hơi sững người, hai mắt lăng lệ nhìn chằm chằm Phong Liệt, dường như muốn tìm ra chút dấu vết nào đó.
Chỉ có điều Phong Liệt lúc này hoàn toàn là một gã tiểu đệ tử Nguyên Khí cảnh bình thường, mặc cho hắn có tra xét thế nào cũng không tìm thấy dấu vết gì.
Một lát sau, shl cũng không tìm ra chỗ nào khả nghi, nhưng hắn cũng không định buông tha Phong Liệt, chỉ thấy hắn đột nhiên lạnh lùng cười, âm trầm nói:
- Bổn tọa tìm ngươi cũng không có gì phân phó, chỉ muốn cho ngươi ăn một chưởng của ta!
Vừa dứt lời, tay trái shl đột nhiên đảo một cái, một chưởng ảnh hắc sắc lớn như cối xay gào thét xẹt qua khoảng không, hung hăng ấn xuống Phong Liệt.
Hắn tin rằng, nếu Phong Liệt thực sự có vấn đề thì một chưởng này nhất định có thể khiến đối phương hiện nguyên hình. Nhưng nếu Phong Liệt không có vấn đề thì chỉ có thể xem như Phong Liệt không may, nhưng dù sao cũng chỉ là một đệ tử Nguyên Khí cảnh hạch tâm mà thôi, Ma Long giáo năm nào không chết một trăm thì cũng tám mươi.
- Tiền bối! đây là tại sao?
Trong lòng Phong Liệt kinh hãi, hắn mặc dù không nhìn ra người này cảnh giới gì, nhưng xem uy thế hắn phát ra còn vượt xa Lý trưởng lão, thậm chí còn vượt xa cả Ma Long giáo chủ.
Một chưởng này cho dù không phải người này dốc sức xuất ra thì cũng tuyệt đối không phải một tên đệ tử Nguyên Khí cảnh nho nhỏ có thể tiếp được, chỉ e cho dù là cao thủ Chân Khí cảnh, hay thậm chí là cao thủ Cương Khí cảnh cũng khó mà nói trước được.
Mắt thấy chưởng ảnh sắp ập đến, Phong Liệt dù không muốn tiếp cũng phải tiếp, bởi vì hắn đã không còn đường lui nữa rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Vào thời khắc này, Phong Liệt không khỏi nghĩ đến việc muốn hóa thành Hắc Ám chi thân, phòng ngự mạnh nhất của hắn là Hắc Ám chi thân, những thứ khác đều không có chút nắm chắc tiếp được một chưởng này.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện liền bị hắn bác bỏ, một khi thi triển Hắc Ám chi thân thì chỉ e sẽ liên hệ đến rất nhiều chuyện.
Trong khoảnh khắc tiếp chưởng, hắn đột nhiên đem Tiểu Dạ từ trong lòng ném đến bụi cỏ bên cạnh, sau đó trên người hắn bỗng nhiên hiện lên một kiện bảo giáp vàng nhạt, chính là cao cấp Linh Bảo chiến giáp của hắn – Long Ngạc Chiến Giáp, chiến giáp hoa lệ trong đêm không ngừng lấp lánh ánh sáng.
- Cuồng Long Táng Thiên – Táng Thiên Nhất Khiếu!
- Grào…
Theo tiếng long ngâm phá không vang lên, hư ảnh một đầu Ma Long ba trượng có thừa lập tức từ miệng Phong Liệt bay ra, hung hăng va chạm với chưởng ảnh đang áp xuống.
Hư ảnh Ma Long của Phong Liệt thét ra và chưởng ảnh của Sở Hóa Long chém ra trong nháy mắt chạm vào nhau, bạo phát tiếng bịch bịch, hư ảnh Ma Long tiêu tan vô hình, còn chưởng ảnh kia lại mờ đi vài phần, tốc độ vẫn không giảm khắc trên người Phong Liệt.
Ầm!
Phong Liệt trong nháy mắt bị chưởng ảnh đánh trúng người, liền chìm sâu dưới mặt đất mấy trượng, trên mặt đất vẻn vẹn chỉ để lại hố đen to bằng cối xay cỡ lớn, khắp đại địa theo đó phát sinh tiếng nổ vang ầm ầm, thật lâu không thôi.
Sau khi chém ra chưởng này, trong lòng Sở Hóa Long khẳng định Phong Liệt thực sự chỉ là một gả tiểu tử Nguyên Khí Cảnh bình thường, nhiều nhất trên mình chỉ giữ kiện linh bảo chiến giáp không tệ mà thôi, không thể nào chiếm giữ long uy kia.
- Hừ! Coi như số ngươi gặp may!
Sở Hóa Long thản nhiên liếc mắt nhìn hố đen dưới mặt đất. Hắn có thể cảm giác được phía dưới hố đen vẫn còn một tia khí tức yếu ớt của Phong Liệt, nói rõ Phong Liệt vẫn chưa chết.
Tiếp đến Sở Hóa Long không lãng phí thời gian, hắn lập tức hóa thành một đạo hắc quang bắn về phía viễn không, biến mất không thấy.
Trong mắt hắn, Phong Liệt chỉ là một tiểu nhân vật có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi, lấy thân phận Long Biến Cảnh cao cao tại thượng, hắn coi khinh Phong Liệt giống như con kiến hôi.
Trong hố sâu ba trượng, thật lâu không phát sinh chút động tĩnh gì, cách đó không xa âm thanh thác nước chảy ào ào liên miên không ngớt, khiến đêm tối thâm trầm tăng thêm chút huyên náo.
Lúc trước, Tiểu Hắc bị Phong Liệt ném bay rất xa, lúc này choáng váng, một hồi lâu mới tỉnh lại, hai mắt nó mở to trong bóng đêm tản ra lam mang sâu kín, cái mũi nhỏ phập phồng, trong chốc lát men theo khí tức Phong Liệt tìm được tới hố đen này, sau đó đứng bên cạnh hố đen bồi hồi không thôi, trong miệng kêu ô ô khiến người nghe cảm thấy u sầu.
Không biết trải qua bao lâu, ý thức của Tô Triệt mới ngưng tụ, từ trong hôn mê dần dần tỉnh lại.
- Khụ khụ, oa. . .
Phong Liệt dùng sức căng mí mắt ra, sau khi ho hai tiếng nhịn không được nhổ ra một ngụm máu lớn.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực, rất nhiều bộ phận không có cảm giác, xương cốt trên thân thể không biết bị một chưởng kia đánh vỡ thành bao nhiêu mảnh.
Linh bảo cao cấp Long Ngạc Chiến Giáp trên người sớm biến thành vô số mảnh vụn trong hố đen, trước mắt thương thế của hắn so với thái tử thứ mười năm bị một chưởng của Lý Hộ Pháp đánh còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Phong Liệt rất rõ ràng, chiếc Táng Thiên Nhất Khiếu kia nhiều nhất trung hòa được ba phần chưởng lực của Sở Hóa Long, Long Ngạc Chiến Giáp trung hòa sáu phần chưởng lực, nhưng một phần chưởng lực trực tiếp đánh vào thân thể thực sự hủy hoại hơn nửa cái mạng nhỏ của hắn.
Ô ô. . .
Phía trên truyền đến tiếng Tiểu Hắc khóc ô ô, khiến Phong Liệt dần dần thanh tỉnh vài phần, hắn gắng hết sức mình từ nạp linh giới lấy ra một lọ Diệu Xuân Đan, run run rẩy rẩy đưa lên miệng, dùng hết tia khí lực cuối cùng mới đưa được đan dược rót vào miệng, sau khi liên tục nuốt hơn mười viên, tay phải mới kiệt lực rũ xuống, đan dược còn lại rơi lả tả đầy mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.