Ma Long Phiên Thiên

Chương 686: Bắt gian tại giường(2)




- Mở cửa! Tiểu tặc Phong Liệt, ngươi mau ra đây nhận lấy cái chết! Ngươi một đại nam nhân chạy đến khuê phòng Thiên Tử làm gì? Ngươi có biết cái gì gọi là nam nữ không chung phòng hay không? Người còn liêm sỉ hay không? Ngươi có tình người hay không. . .

Sắc mặt Diệp Thiên Quỳnh nhếch lên cười nhạt, miệng liên tục quở trách, kể tội Phong Liệt, đồng thời vung thanh trường kiếm mạnh mẽ bổ xuống cửa gỗ kiên cố.

Kỳ thực nàng ngược lại chưa chắc chắn sẽ xử lý Phong Liệt nào, chỉ là cảm thấy bị Phong Liệt khinh bạc trong lòng nuốt không trôi cơn tức này, muốn đánh khẳng định không đánh lại, nhưng có thể nhân cơ hội này hung hăng giáo huấn Phong Liệt một trận, khiến Phong Liệt mất thể diện, ngược lại tại Diệp gia, Phong Liệt sẽ không dám làm gì chính mình.

Bất quá, nàng quát mắng nửa ngày, cánh cửa trước mặt không hề có dấu hiệu mở ra, cảm giác một mình mắng chửi khiến nàng vô cùng khó chịu.

Nàng lại không rõ, ngay lúc này, Phong Liệt và Diệp Thiên Tử trong căn phong đang trong giai đoạn cao trào, hai người lõa thể chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, toàn bộ tinh thần và thể xác chìm đắm trong dục vọng vô tận không cách nào kiềm chế, sớm đã quên mất thế gian, trong mắt hai người chỉ có nhau, quả thực tâm linh và dục vọng đạt tới cảnh giới cao nhất, tuyệt không thể tả, sao có thể để ý tới thanh âm đập cửa mơ hồ truyền tới.

- Oh? Chẳng lẽ không ở bên trong?

Diệp Thiên Quỳnh nhướng nhướng đôi mày thanh tú, do dự nói.

Sau khi khẽ trầm ngầm, đôi mắt đẹp lóe sáng, tiến lên một bước áp lỗ tai vào cánh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Nàng biết chuyện lén lút vụng trộm không tốt, khuôn mặt Diệp Thiên Quỳnh khẽ nhếch lên, bất quá xuất phát từ hiếu kỳ, nàng vẫn hành động không chùn bước.

Căn phòng cách âm cực kỳ tốt, nếu như đổi lại người bình thường, tuyệt đối không thể nghe được động tĩnh bên trong, bất quá, Diệp Thiên Quỳnh tuyệt đối không phải người tầm thường, mà là một gã Long võ giả Thần Thông Cảnh cửa trọng thiên, cố ý lắng nghe, nhĩ lực tự nhiên linh mẫn vô cùng.

Lắng nghe chỉ trong chốc lát, Diệp Thiên Quỳnh lùi lại một bước, đôi mắt đẹp lóe lên vẻ kinh nghi bất định.

Vừa rồi nàng mơ hồ chỉ nghe thấy trong phòng truyền ra đạo thanh âm nữ nhân khóc ròng, điều này không khỏi khiến Diệp Thiên Quỳnh cảm thấy miên man.

Nàng mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng chưa lấy chồng, hơn nữa những năm gần đây, phần lớn thời gian đều tu luyện, đối với chuyện nam nữ có thể nói dốt đặc cán mai, âm thanh bên trong truyền ra khiến nàng nghĩ tới phương diện khác.

Bất quá, trí tưởng tượng của nàng cực kỳ phong phú.

- Ủa? Bên trong chỉ có Phong Liệt và Thiên Tử, âm thanh khóc ròng này nhất định là Thiên Tử! Nghe muội muội khóc như vậy thật thương tâm, khẳng định hỗn đản Phong Liệt kia khi dễ Thiên Tử! Tên hỗn đản này đáng bị ngàn đao đâm chết! Cũng đúng, Phong Liệt có mấy nữ nhân, nhất định sẽ sắp xếp chính thiếp, tiểu thiếp, thị thiếp, nghe nói hắn năm đó vì nữ tử Lý U Nguyệt ngay cả mạng sống đều không cần, nói vậy nàng sẽ làm chính thiếp, e rằng muội muội chỉ có thể là tiểu thiếp! Hừ! Chuyện này sao có thể! Đường đường là nhị tiểu thư Diệp gia há có thể trở thành tiểu thiếp một gã xuất thân tiểu gia tộc? Thật lực cười!

Ánh mắt Diệp Thiên Quỳnh lập lòe bất định, càng nghĩ càng phẫn nộ, lại nghĩ tới chính mình chịu ủy khuất, quả thực hận Phong Liệt tới tận xương tủy!

Đột nhiên, nhãn thần nàng nổi lên tia hung ác, xoẹt một tiếng rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, không chút khách khí vận chuyển nguyên lực chém ra một đạo phong mang.

Phốc xuy!

Một đạo âm thanh khẽ vang lên.

Kiếm quang nhẹ nhàng chém cửa tẩm cung thành hai mảnh. Sau đó, Diệp Thiên Quỳnh không chút do dự chạy vào bên trong.

Nàng là tỷ tỷ Diệp Thiên Tử cho nên hiểu rất rõ cách bố trí bên trong khuê phòng Diệp Thiên Tử, sau khi vòng qua mấy chỗ ngoặt, bước vài ba bước liên đi tới phòng ngủ rộng rãi lịch sự tao nhã, nghe thấy muội muội khóc ròng càng lúc càng nhanh, trên khuôn mặt Diệp Thiên Quyền lại càng trở nên tức tối.

- Hỗn đản này! Bổn tiểu thư nhất định khiến ngươi chịu không nổi. . . Ực!

Nhưng sau một khắc, thoáng chốc Diệp Thiên Quỳnh tiến vào cửa, ánh mắt đột nhiên ngây dại!

Lúc này, đôi mắt đẹp của Diệp Thiên Quỳnh khẽ trừng lớn, chấn động che miệng nhỏ ngây ngốc tại chỗ, trong đầu óc trống rỗng.

Trên giường lớn trong căn phòng, trở mình lăn qua lăn lại, màn che chập chờn, hai cổ thân thể toàn thân lõa thể đang xiết chặt dây dưa cùng một chỗ, đang tiến hành hành động gì đó tốc độ cực cao, cổ khí tức dâm đãng tràn ngập trong gian phòng.

Lúc này, hai người trên giường tựa hồ đã tiến hành tới giai đoạn cuối cùng, thiếu nữ gấp gáp khóc ròng dần dần biến thành âm thét choi tai cao vút!

Ahaaa. . .

Ba ba ba ba! Nguồn tại http://Truyện FULL

Sau một hồi thân thể va chạm kịch liệt dị thường, thanh âm và động tác của hai người đều dừng lại, xiết chặt cùng một chỗ.

Phong Liệt thở hỗn hển, linh hồn phiêu dục dần dần khôi phục, nhưng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy có chút bất thường, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía cửa phòng!

- Oạch. . . Nàng sao có thể tới đây?

Sắc mặt Phong Liệt bỗng nhiên ngưng đọng, vô ý hỏi.

Ahaa!

Diệp Thiên Tử dưới thân cũng đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, kinh hãi rút khỏi lồng ngực Phong Liệt.

- Ta. . . Ta không thấy gì hết! Thực sự không thấy! Aaaa. . . !

Diệp Thiên Quỳnh tựa hồ bình tĩnh trở lại, sắc mặt không khỏi đại biến, nàng kinh hoàng rời khỏi căn phòng, nhưng vô tình vấp phải chậu Linh Mộc té gã trên mặt đất, chạy về phía bên ngoài, váy bị phá rách đều không hay.

Phong Liệt kinh ngạc nhìn đại di tử ( chị vợ ) chật vật chạy ra ngoài, sắc mặt biến ảo bất định, trong lòng phiền muộn muốn thổ huyết:

- Chuyện này là thế nào? Còn để người khác sống hay không?

Hắn chậm rãi cúi đầu, đập vào con mắt thiếu nữ trong lồng ngực chính mình, hai người không khỏi nhìn nhau cười khổ.

- Phong Liệt, chúng ta làm sao bây giờ? Dĩ nhiên bị tỷ tỷ thấy được, mắc cỡ đến chết, sau này ta làm sao dám gặp tỷ tỷ?

- Uhm? Chuyện này thực sự là vấn đề, nếu không. . . Chúng ta giết người diệt khẩu?

- Hả? Thôi đi Phong Liệt! Dù sao cũng là tỷ tỷ của ta!

- Vậy coi như xong.

* * * * *

Lúc này đột nhiên một cổ khí thế uy áp ngập trời hàng lâm trên bầu trời Diệp gia, bao phủ toàn bộ Diệp phu bên trong.

- Tiểu tử Phong Liệt! Mau mau nhận lấy cái chết. . .

Một đạo thanh âm gia nua kiêu ngạo cuồn cuộn truyền tới.

Trên bầu trời Diệp phủ, một gã lão giả gầy trơ xương, hai mắt âm tà như mắt kền kền đang nghênh ngang đứng, khí thế uy áp mênh mông như biển khơi, phô thiên cái địa mà tới.

- Cường giả Hoàng. . . Hoàng Cảnh?

Dưới cổ khí thế uy áp, Diệp Trung Thiên và vô số cao thủ Diệp gia trong Diệp Phủ đều cảm thấy áp lực kinh khủng, không khỏi sắc mặt đại biến, chấn động nhìn lên bầu trời.

Ngay lúc này, trong hậu viện Diệp phủ vang lên đạo âm thanh băng lãnh:

- Liêu Thương Hải! Ngươi chạy tới Diệp Phủ ta uy hiếp, chẳng lẽ muốn tuyên chiến với Diệp gia ta sao?

- Ủa? Diệp Phong Đào, không ngờ lão quỷ nhà người vẫn chưa chết!

Nhãn thần lão giả trên không khẽ co lại, kinh ngạc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.