Ma Long Phiên Thiên

Chương 403: Thực lực thật sự




Phong Liệt khẽ nhíu mày, hắn hơi suy nghĩ một chút rồi nói :

- Tuy là nói như thế, chỉ có điều, dường như tên kia cũng không có ý định xuất thủ! Trong chuyện này có lẽ còn ẩn giấu một bí mật nào đó ?

Mà hiện tại, ở bên ngoài đang có một vị cao thủ Long Biến Cảnh đang nhìn chằm chằm, là địch hay là bạn cũng chưa rõ, vì thế nên Phong Liệt cũng không muốn mạo hiểm đi ra ngoài. Cường giả Long Biến Cảnh đều xem mạng người như cỏ rác, nếu chẳng may hắn phát hiện ra một chút bí mật trên người mình thì sẽ rất phiền toái.

Sau khi trầm ngâm một chút, hắn đã hạ quyết tâm, kiên quyết án binh bất động ở bên trong không gian Long ngục.

Sau một lúc, khi hơn trăm đầu Âm Liêu Thú đã thôn phệ sạch sẽ tất cả các đống thịt nát ở trên mặt đất, thì bọn chúng lại tụm năm tụm ba lại với nhau mà đi về phía biên giới đại trận của Tứ Phương Thành, rồi tiếp tục công kích một cách điên cuồng, dường như trong mắt chúng thân thể của mỗi một tên võ giả ở bên trong thành kia có một lực hấp dẫn không gì sánh nổi.

Mà ở bên trong Tứ Phương thành, rất nhiều người lại bắt đầu thấp thỏm lo âu mà tính toán thời gian.

Tuy nhiên, loại tình huống này cũng không tồn tại quá lâu, sau đó khoảng ba tiếng đồng hồ, một tiếng thét dài đột nhiên truyền đến từ phương đông xa xôi.

Ngay sau đó, một cỗ uy áp mạnh mẽ giống như Chân Long xuất thế tựa như pho thiên cái địa mà đến, khiến cho thân hình của hơn trăm đầu Âm Liêu Thú cùng với gần trăm vạn võ giả trong nội thành đều trở nên run rẩy, sắc mặt chấn động vô cùng.

- Ông t...r...ờ...i...ơ...i! Uy áp thật là cường đại! Chẳng lẽ là cường giả Long Biến Cảnh đã đến?

- Nhất định là như thế rồi! Ha ha ha ha! Chúng ta rốt cục được cứu rồi!

". . ."

Sau khi bị kinh hãi một lúc, vẻ mặt của võ giả ở bên trong Tứ Phương thành cũng đều hiện lên vẻ chờ mong.

Mà lúc này, Phong Liệt đang ở bên trong không gian Long ngục lại cảm thấy cực kỳ sững sở, hắn cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng lại không chắc chắn lắm, lẩm bẩm :

- Thanh âm này hình như là —— là sư tôn đã đến?
Dưới đêm trăng, một thân ảnh đang mặc một thân quần trắng áo trắng đạp không mà đến, mỗi một lần hắn dừng chân lại ở trên không trung thì đều để lại từng vòng rung động, nhìn thì có vẻ như hắn đi rất chậm chạp, nhưng kỳ thực mỗi một bước của hắn đều đi xa trăm dặm, có thể nói là tốc độ của hắn nhanh đến mức thế gian hiếm thấy.

Mà trên thân thể của người này lại đang phóng xuất ra uy áp kinh thiên động địa, ven đường mà những nơi hắn đi qua, vô số dã thú long thú ở trên mặt đất đều nhanh chóng ẩn núp vào bên trong huyệt động của mình, thân hình của chúng đều trở nên run rẩy.

Khi hắn đến, thì cũng khiến cho mấy trăm đầu Âm Liêu Thú kia đều cảm thấy sợ hãi mà phát ra từng tiếng rống to, trong tiếng rống của chúng lộ rõ vẻ nôn nóng và bất an.

Người này cũng không phải ai khác, mà chính là vị Kim Lân hộ pháp duy nhất của Ám Vũ Viện trong Ma Long giáo, hắn cũng chính là sư tôn của Phong Liệt -- Tử Long.

Tốc độ của Tử Long hộ pháp cực kỳ nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay đến trên không Tứ Phương Thành, đôi mắt hắn lạnh như băng mà nhìn về phía đàn Âm Liêu Thú đang ở phía dưới, sắc mặt hắn không hề biến hóa một chút nào, phảng phất như đang nhìn một bầy kiến hôi vậy.

Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng lặng lẽ liếc qua bên trong Tứ Phương Thành, nhưng sau đó hắn lại khẽ chau mày, rồi lẩm bẩm một mình :

- Hả ? Tên tiểu tử kia đi đâu rồi?

"NGAO rống -- "

"NGAO rống -- "

Sau khi gầm lên vài tiếng, thì tất cả Âm Liêu Thú đột nhiên chớp động thân hình, rồi tới tấp nhào về phía Tử Long hộ pháp mà đánh tới.

Tuy rằng theo bản năng thì những đầu Âm Liêu Thú này cực kỳ sợ hãi trước uy áp của người đang ở trước mắt này, nhưng ở sâu trong đầu chúng lại có một cỗ ý niệm đang ra lệnh cho chúng, bắt chúng phải giết hết tất cả sinh linh ở trong phạm vi ba ngàn dặm.

"Vèo -- vèo -- vèo -- "

Từng đạo từng đạo thân ảnh khổng lồ màu đen xẹt qua trên không trung, nhìn chúng giống như những ngọn núi cao đang hướng về phía Tử Long hộ pháp mà mạnh mẽ đánh tới vậy, uy thế cực kỳ kinh người.

- Hừ, muốn chết!

Tử Long hộ pháp không sợ hãi một chút nào, chỉ thấy hai ngón tay của hắn đan vào nhau, dùng chỉ thay kiếm rồi chém nhẹ lên không trung một cái.

"Xoẹt -- "

Theo một tiếng phá không sắc nhọn, một đạo Kiềm Hồ dài hơn nghìn trượng liền hoa phá trường không, rồi xẹt qua thân thể cao lớn của đàn Âm Liêu Thú kia.

Cùng lúc đó, một cỗ kiếm ý ngập trời tràn ngập trong phiến thiên địa này, đạo kiếm ý này khiến cho gần trăm vạn võ giả bên trong Tứ Phương Thành đều cảm thấy hít thở không thông.

"Phốc phốc phốc phốc phốc -- "

Sau một loạt những tiếng trầm đục vang lên, hơn trăm đầu Âm Liêu Thú đều bị chém thành nhiều mảnh, tứ chi đoạn liệt, máu tươi văng tung tóe ở trên không trung.

Ngay lập tức, lượng máu tươi khổng lồ của hơn trăm đầu Âm Liêu Thú kia liền giống như cơn mưa to đang đổ xuống vùng đất này, tất cả các đầu Âm Liêu Thú mạnh mẽ vô cùng này vậy mà không một ai có khả năng chống cự lại uy lực của đạo kiếm khí này, tất cả bọn chúng đều bị chém thành nhiều mảnh, khi thi thể khổng lồ của chúng rơi xuống đã khiến cho mặt đất vang lên một loạt những tiếng nổ mạnh, cùng với đó thì một mùi màu tanh nồng đậm đang từ từ tràn ngập khắp cả không gian, khiến cho mọi người đều cảm thấy buồn nôn.

Mặc dù là có một số đầu Âm Liêu Thú không bị kiếm khí trảm sát, nhưng cũng vẫn bị kinh thiên kiếm ý bên trong đạo kiếm khí kia phá hủy linh hồn, không một ai may mắn thoát khỏi.

- "Ông t...r...ờ...i...ơ...i! Thật sự là cường giả Long Biến Cảnh! Ha ha ha! Lão tử vậy mà lại gặp được cường giả Long Biến Cảnh, cũng coi như không sống uổng kiếp này rồi! Ha ha ha ha!

- Kiếm ý thật là mạnh mẽ! Cường giả Long Biến Cảnh xuất thủ, quả nhiên kinh thiên động địa a...!

- Tất cả đều đã chết!Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL Vậy mà tất cả bọn chúng đều đã chêt! Ha ha ha ha!

". . ."

Khi chứng kiến cảnh tượng kia thì cảm trong lòng của đám võ giả đều trở nên bành trướng, hết sức rung động, trong ánh mắt chúng hiện ra sự cuồng nhiệt lạ thường.

Tại trong mắt của rất nhiều người, cường giả Long Biến Cảnh đại biểu cho việc vô địch, giơ tay nhấc chân đều giống như thiên uy, mà có nhìn thấy cảnh tượng cường giả Long Biến Cảnh xuất thủ như hôm nay cũng là tình cảnh trăm năm khó gặp.

Mà ngay cả Phong Liệt đang ở bên trong không gian Long ngục cũng cực kỳ hâm mộ, sợ hãi thán phục không thôi.

- Hóa ra thực lực của sư tôn lại mạnh mẽ đến như vậy...! Từ một kiếm này mà nhìn, thì Thiên Độc lão quái và Sở Hóa Long tuyệt đối không phải là đối thủ của sư tôn, hắc hắc, nếu hai lão kia mà còn dám gây phiền toái cho lão tử, thì ta sẽ để cho sư tôn xuất thủ thu thập bọn chúng!

- Về phần đám người Thiên Hoang Tôn Giả và Vô Cực Kiếm Ma thì cũng không dám nói trước điều gì.

Hôm nay Phong Liệt đã không còn là tiểu tử ngốc nghếc mới ra đời như lúc xưa nữa rồi, nhãn lực độc đáo cùng kiến thức đều hơn xưa rất nhiều, trong cảm nhận của hắn, cảnh giới của sư tôn Tử Long hộ pháp có lẽ ngang ngửa với đám người Thiên Hoang Tôn Giả, ước chừng đều nằm trong khoảng Long Biến Cảnh trung hậu kỳ.

- Hả? Có nên đi ra ngoài gặp sư tôn hay không nhỉ?

Sau một chút thất thần, ánh mắt của Phong Liệt có chút lập lòe, đang do dự có nên đi ra ngoài để gặp sư tôn hay không.

Có điều, khi hắn nhớ đến những dặn dò của Tử Long hộ pháp, thì lại tạm thời bỏ đi cái chủ ý này.

Hơn nữa, giờ phút này bên ngoài còn có những cao thủ Long Biến Cảnh khác đang ẩn tàng ở xung quanh, không biết có mục đích gì, dùng thực lực hiện tại của hắn thì không thích hợp để trà trộn vào trong đó.

Tử Long hộ pháp một kiếm giết chết trên trăm đầu Âm Liêu Thú, sau đó cũng không dừng lại một chút nào, lại tiếp tục hướng về phương hướng của Nam Uyển Thành bay đi, trong chớp mắt đã biến mất ở trên không trung.

Đến lúc này, một hồi hạo kiếp của hồi Âm Liêu Thú rốt cục cũng đã chấm dứt dưới một kiếm lúc nãy, tất cả người sống sót đều thở dài một hời, trong nội tâm đều thầm hô bản thân mình may mắn.

"Ô...ô...ô...n...g —— "

Lúc này, chỉ nghe thấy trên không trung của Tứ Phương thành đột nhiên vang lên một hồi chấn động mạnh, sau một lúc, ánh sáng màu tím chợt lóe lên, đại trận phòng ngự đang bao phủ cả tòa Tứ Phương thành đã biến mất không thấy.

Sau khi ngẩn ngơ một hồi, vô số võ giả đều reo hò mà lao ra bên ngoài Tứ Phương thành, đánh về phía đống thi thể chồng chất của Âm Liêu Thú.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, có thể những mảnh toái thi này đều tương đương với long tinh đang tỏa ra ánh vàng rực rỡ.

Có thể nói toàn thân Âm Liêu Thú đều là bảo vật, vô luận là sừng nhọn, răng nanh, lân giáp hay là con mắt, tất cả đều là tiệu luyện thượng đẳng để luyện chế Huyền bảo, có thể nói giá trị liên thành, ai mà không muốn?

Chỉ có điều, có người còn nhanh hơn bọn họ một bước.

Một cái gia hỏa trên đầu mọc gia độc giác, triển khai tốc độ nhanh như chớp, tại trước khi mọi người đến được nơi này, đã vơ vét sạch sẽ tất cả thi thể của hơn trăm đầu Âm Liêu Thú, cho dù là một mảnh lân phiến cũng không bỏ sót, rồi ngay sau đó lại tiến vào trong bóng đêm, bỏ trốn mất dạng.

Khi ngàn vạn tên võ giả đi đến phụ cận nơi này, nhìn thấy mặt đất trống không, thì không khỏi há hốc hết cả mồm.

Sau đó, cả đám người đều phát ra những tiếng chửi bới vang vọng cả bầu trời.

- Con mẹ nó! Thằng chó nào mà lại tham như vậy? Cũng dám ngăn trở con đường kiếm tiền của lão tử! Quả thực là không có nhân tính a...! Thậm chí ngay cả răng nanh cũng không để lại!

- Nếu để cho bổn tọa biết là ai làm, thì nhất định ta sẽ đem xác hắn chặt thành trăm mảnh, rồi đem cho cho ăn

- Aiizzz! Không có thiên lý a...! Thi thể của hơn trăm đầu Âm Liêu Thú a...! Tức chết lão tử!

". . ."

Trong không gian liên tục vang lên những tiếng chửi bới, thật lâu mà cũng chưa chấm dứt.

Không nghi ngờ chút nào, tên gia hỏa đã đem đống thi thể của Âm Liêu Thú đi không phải ai khác mà chính là Cửu U Vương, chuyện tốt này Phong Liệt sẽ không để cho người khác chiếm tiện nghi.

Mà lúc này, Cửu U Vương mang theo đống thi thể của hơn trăm đầu Âm Liêu Thú, đã bay đi rất xa khỏi khỏi Tứ Phương thành, không biết trốn đến nơi nào.

Sau một lúc, Phong Liệt cùng Diệp Thiên Tử, Bán Giang Hồng cũng xuất hiện ở bên ngoài.

- Phong Liệt, những người kia đang mắng ai vậy?

Diệp Thiên Tử đáng yêu cau cái mũi đẹp đẽ tinh xảo của mình lại, kỳ quá mà nhìn về phía những võ giả đang chửi bới không ngừng kia.

- Ha ha! Chắc là chúng đang mắng Âm Liêu Thú a.

- Uhm, đích xác là đám Âm Liêu Thú kia rất đáng giận, quá dọa người mà.

Diệp Thiên Tử cũng đồng tình mà khẽ gật đầu.

Phong Liệt lắc đầu cười khẽ, lập tức, hắn như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua bầu trời phía tây, ánh mắt hắn có chút lập lòe.

Ngay trước khi Tử Long hộ pháp rời đi, hắn đã ẩn ẩn cảm nhận được có vài đạo thân ảnh mơ hồ cũng hướng về phía tây mà đuổi theo sư tôn của mình.

Như hắn đoán không lầm mà nói, tốc độ của những người kia cực kỳ kinh người, rất có khả năng bọn chúng đều là cường giả Long Biến Cảnh, mà hành động lén lén lút lút như thế chắc chắn là không có hảo ý, vì thế nên Phong Liệt rất lo lắng cho sư tôn của mình.

- Phong đại nhân! Ngài không có sao chứ?

- Phong đại nhân!

Ngạy tại lúc Phong Liệt thất thần, Trịnh Đạt và Lý Thiên Hùng mang theo một đội nhân mã ra đón, chứng kiến Phong Liệt bình an trở về thì sắc mặt của cả đám cũng đều cực kỳ vui mừng.

Trong nội tâm Phong Liệt cảm thấy ấm áp, sau khi cùng mọi người hàn huyên một lúc, rồi tiếp nhận Long mã từ trong tay mấy tên quân sĩ, thì đám người Phong Liệt đã cưỡi ngựa mà chậm rãi đi về phía nội thành.

Trên đường đi, khi Phong Liệt nghe được Trịnh Đạt kể lại những tổn thất khổng lồ do đám Âm Liêu Thú này tạo ra, thì trong lòng hắn cũng cảm thấy giật mình.

Bên ngoài Tứ Phương thành, bên trong phạm vi một ngàn dặm, chín phần mười các tiểu trấn và thôn trang đều đã bị phá hủy hoàn toàn, theo ước tính ban đầu, số lượng người đã tử vong là khoảng ba mươi vạn người.

Mặc dù tính đến hiện tại thì Phong Liệt cũng đã giết không ít người, xem mạng người như cỏ rác, nhưng sau khi nghe được số liệu thống kê này thì trong nội tâm hắn cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, vì thế nên trong lòng hắn cũng đã sinh ra sát tâm với kẻ đã âm thầm tạo nên chuyện này.

Tuy hắn vừa mới tiếp quản Tứ Phương thành không lâu, nhưng những người đã chết này đều là dân chúng trong khu vực mình quản hạt, vì thế cho nên, sắp tới trong thời gian rất dài thì xung quanh Tứ Phương thành sẽ xuất hiện tình trạng thiếu thốn nhân khẩu.

- Đại nhân, ngài đã trở về, thật tốt quá! Lão nô nghe nói bên ngoài rất hỗn loạn, hôm nay nhìn thấy đại nhân không việc gì, lão nô cũng an tâm. Đúng rồi, đại nhân, có khách nhân đến tìm người.

Khi đám người Phong Liệt vừa mới đi vào phủ thành chủ, thì quản gia Trương Phúc liền hấp tấp chạy ra chào đón.

- Hả? Là người nào?" Phong Liệt hỏi.

Trương Phúc do dự một chút, nói:

- Người tới tự xưng là người của Diệp gia.

- Người của Diệp gia?

Phong Liệt khẽ nhướng lông mày, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

- Cái gì? Ngươi nói là người của Diệp gia chúng ta sao ? Là ai vậy?

Diệp Thiên Tử cũng cảm thấy kinh ngạc mà hỏi.

Đúng lúc này, đột nhiên, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ở phía trước cách đó không xa vang lên :

- Là ta...!

Phong Liệt và Diệp Thiên Tử hơi sững sờ, rồi ngưng mắt mà nhìn về phía trước, chỉ thấy ở cách đó khoảng trăm trượng, một nữ tử có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần mặc quần trắng đang đứng ở đó.

Dung nhan của nữ tử này khuynh quốc khuynh thành, khí chất cao quý mà lạnh lùng, khiến cho người khác khi nhìn thấy nàng thì đểu sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.

Giờ phút này nàng đang nhìn một cách lạnh lùng về phía Phong Liệt, mà lúc này trong đôi mắt đẹp của nàng cũng không cách nào che dấu được hận ý.

- Tỷ tỷ? Sao tỷ lại đến chỗ này ?

Diệp Thiên Tử vừa thấy cô gái kia, nhất thời, đôi mắt đẹp sáng ngời, hưng phấn hoan hô một tiếng, hung hăng nhào vào trong lòng cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.