Ma Long Phiên Thiên

Chương 299: Thu phục




Trong lúc nhất thời, đám người phía dưới liên tục kinh hô, đua nhau thi triển thù đoạn nhằm ngăn cản nguyên lực trong cơ thể xói mòn.

Chỉ có điều mặc cho họ làm bất cứ điều gì cũng đều tốn công vô ích, ngoại trừ hơn mười tên Long vũ giả không trúng độc còn có thể hấp thu nguyên lực trong Long tinh để bổ sung, những người trúng độc Lạc Tiên thảo chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyên lực mình khổ cực tu luyện được dần biến mất, thân thể mạnh mẽ dần suy yếu, tu vi dần giảm xuống.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều kinh hãi, từ khi Phong Liệt hiện thân đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy sợ!

-    Chuyện gì vậy? Nguyên lực của ta đâu?

-    Là tấm bia đá kia! Chết tiệt! Tấm bia đá kia đang hút nguyên lực của chúng ta! Cùng tiến lên, đánh nát hắn! Băm thây tên tiểu tạp chủng Phong Liệt làm vạn mảnh!

...

Sau mồi hồi hoảng sợ, rất nhiều người vung binh khí đánh về phía Trấn Long thiên bia, muốn đánh nát khối bia đá màu xanh này, sau đó phanh thây xé xác Phong Liệt đứng phía trên.

Rất nhanh, có hơn mười tên đại hán khí thế hùng hổ vọt tói dưới thiên bia, chỉ có điều bọn hắn lập tức kinh hãi phát hiện càng tới gần thiên bia tốc độ nguyên lực xói mòn ngày càng nhanh, quả thực đã tới một trình độ kinh người.

Chỉ có điều việc này không thể đao động quyết tâm của bọn hắn.

Xoẹt...

Chiu...

Một thanh trường tiên, một cây đoản kích, một thanh Lưu Tinh chùy mang theo uy thế kinh người mạnh mẽ đánh lên Trấn Long thiên bia.

Trấn Long thiên bia màu xanh óng ánh, giống như làm bằng thủy tinh, tựa hộ chỉ cần va chạm liền vỡ.

Nhưng sau đó một khắc, tất cả mọi người đều lập tức thất vọng.

Ba thanh thần binh đánh lên bia đá giống như trứng trọi đá, chỉ nghe ba tiếng nổ khẽ, trường tiên, đoản kích, Lưu Tinh chùy hóa thành bụi phấn, rơi xuống, mà tinh hoa bồn nguyên của thần binh đều bị thiên bia hấp thu.

Hầu như cùng lúc đó, một nữ tử Cương Khí cảnh ngũ trọng thiên mạnh mẽ đâm trường kiếm trong tay lên trên thiên bia.

Điều khiến mọi người khiếp sợ chính là nữ tử xinh đẹp này vừa tiếp xúc Trấn Long thiên bia thì lập tức nhanh chóng già yếu, nguyên lực mất hết, trong nháy mắt chỉ còn lại một cỗ thi thể khô quắt.

Lần này tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cho dù kẻ đần cũng biết thiên bia này không phải vật thường, tuyệt đối không thể đụng vào, nếu không sẽ phải trả giá đắt.

Bên trong trăm trượng xung quanh thiên bia, tốc độ nguyên lực xói mòn gấp phía ngoài không chỉ mười lần, bất cứ ai vọt tói gần chỉ trong thời gian vài hơi thở lập tức hạ xuống một giai vị, sau khi phục hồi tinh thần, tất cả mọi người vội vã quay đầu chạy lại phía sau.

Trấn Long thiên bia sau khi cắn nuốt chín trăm ngàn khối Long tinh nhị đẳng đã khôi phục ba thành uy lực so với thời đại Viễn cổ Chân Long, Phong Liệt sử dụng càng thêm dễ dàng.

Một khi toàn lực thao túng, hấp lực phát ra mạnh hơn không chỉ trăm lần so với khi hắn mới đạt được, ngay cả cường giả Hóa Đan cảnh bát trọng thiên dưới trạng thái toàn thịnh như Hỏa Mãng vương cũng không kiên trì được thời gian ba ngày, những gia hỏa Cương Khí cảnh phía dưới này lại càng không được.

-    Phong Liệt! Mau dừng tay! Chuyện gì cứ từ từ rồi nói!

-    Phong Liệt! Bổn công tử chính là Thiếu chủ Lý gia của Ngân Hồ sơn trang! Nếu như bổn công tử có chuyện gì, ngươi chạy đâu cũng không thoát!

-    Phong Liệt! Tại hạ là đệ tử Ma Vũ viện của Ma Long giáo, vốn định tới đây ngăn địch! Ngươi tuyệt đối không thể ngộ thương người tốt...

...

...

Giờ khắc này, tất cả mọi người ở dưới đều hiểu không thể dùng vũ lực, lập tức xoay chuyến ý nghĩ, có người cầu xin tha thứ, có người mở miệng uy hiếp, có người lại dùng quan hệ.

Lúc này Phong Liệt cũng chú ý tới trong hơn 200 người kia có vài tên đệ tử Ma Long giáo, có vài công tử thế gia nhưng hắn không hề để vào trong lòng.

Những người này đều đã chứng kiến hai con át chủ bài của mình là Trấn Long thiên bia và không gian Long Ngục, đương nhiên không thể để họ bình yên rời khỏi, quản chi bọn họ là người phương nào, rơi vào trong tay mình thì mọi chuyện đều do mình quyết định.

-    Các vị, từ giờ trở đi, ta cho các vị hai sự lựa chọn, một là trở thành chất dinh dưỡng cho thiên bia, hoặc là nhận lão tử làm chủ, không còn con đường nào khác! Cho các ngươi thời gian một phút để cân nhắc! Hừ!

Phong Liệt cười lạnh nói.

-    Cái gì? Nhận ngươi làm chủ nhân? Ngươi nằm mơ sao! Dù chết lão tử cũng không đồng ý!

-    Phong Liệt! Đây là ngươi tự tìm đường chết!

...


Phong Liệt vừa dứt lời, phía dưới lập tức xôn xao lên, tất cả mọi người dị thường phẫn nộ, bọn họ đều là người thực lực mạnh mẽ, kiêu ngạo, sao có thể bị một câu nói của Phong Liệt làm lay động.

Phong Liệt thấy vậy cũng không tức giận, cười lạnh lùng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hai tay chậm rãi ngưng kết vài thủ ấn huyền ảo.

Sau một khắc, chỉ thây trên mặt Trấn Long thiên bia bắt đầu xuất hiện gợn sóng lăn tăn, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ nước, không gian Long Ngục lập tức bị bao phủ bởi màu Xanh.

Cùng lúc đó, mấy trăm người phía dưới lập tức hấp lực khổng lồ tăng lên không chỉ mười lần, mỗi giây mỗi phút đều điên cuồng cắn nuốt tinh hoa trong cơ thể, tu vi điên cuồng hạ thấp, tất cả sắc mặt trắng bệch, kinh hãi không thôi.

Chỉ thời gian mấy hơi thở đã có một tên Thiên Long vũ giả Chân Khí cảnh tam trọng thiên ngã xuống một đại cảnh giới, rơi xuống Nguyên Khí cảnh. Cứ như vậy, chỉ e chưa đầy một canh giờ mọi người đều sẽ chết hết.

Thời gian dần trôi qua, mọi người hoảng sợ nhìn thiếu niên trên không trung, trong lòng bắt đầu có thay đổi.

Phong Tiểu Đao cũng hoảng sợ nhìn Phong Liệt, hắn không ngờ chủ nhân mình có thủ đoạn kinh thiên như vậy.

Thực tế điều khiến hắn khiếp sợ chính là lúc này hắn có thể thấy rõ tình huống cùa những người xung quanh, thực lực của chúng đang nhanh chóng hạ xuống, chỉ có hắn là không bị làm sao.

Phong Liệt nói cho bọn chúng thời gian một phút đồng hồ nhưng chỉ qua thời gian chưa đầy mười hơi thở đã có người không chịu nổi nữa.

-    Phong công tử! Tiểu nhân nguyên ý nhận ngài làm chủ!
Một thanh âm vang lên.

Phong Liệt giương mắt nhìn, đối phương là một tên Long Vũ giả chân khí cảnh, thực lực không cao.

Chỉ có điều là kẻ đầu tiên quy hàng, tu vi thấp một chút không sao, chỉ cần tạo ra tác dụng châm ngòi là được, Phong Liệt gật đầu, miễn cưỡng tiếp nhận.

Trong không gian Long Ngục, thiên địa u ám, thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong thòi gian một phút ngắn ngủi, sinh mệnh đám Long vũ giả bình thường thì quả thực rất ngắn, nhưng đối vói những người dưới sự tra tấn của Trấn Long thiên bia lại rất dài.

Lúc này, mọi người đều đang làm ra lựa chọn khó khăn trong cuộc đời, chết hay làm nô!

-    Phong Liệt, Trương Văn Báo Nhận Tài ta nguyện ý phụng ngươi làm chủ!

-    Ta cũng nguyện ý.

...

Có người bắt đầu, sau đó lập tức đơn giản hơn nhiều.

Người đầu tiên khuất phục, lập tức có không ít người theo chân!

Chỉ có điều Phong Liệt sao có thể tin miệng lưỡi thuần phục của bọn họ! Hắn để Phong Tiểu Đao truyền khế ước nhận chủ cho mọi người, phàm là ai khuất phục đều phải dùng khế ước cổ xưa để nhận hắn làm chủ, không thể thương lượng.

Ở thời đại Viễn cổ Chân Long, thập đại chủng tộc Chân Long khi đang diễn ra đại chiến một khi thất bại thì toàn bộ lạc đều phải nhận đối phương làm chủ, cả đời làm nô, cho nên từ thời Viễn cổ thì khế ước nhận chủ cũng rất phổ biến, cũng tương đối hữu hiệu.

Một khi thành lập khế ước, sinh tử của nô bộc đều bị chủ nhân thao túng, trong lòng chỉ cần có một ý niệm bất lợi với chủ nhân vậy sẽ lập tức bị chủ nhân cảm ứng được, cho dù cách xa nhau nghìn vạn dặm cũng chỉ cần một ý niệm của chủ nhân là có thể quyết định sinh tử của nô bộc.

Chỉ có điều sau khi thời đại Chân long kết thúc những khế ước cổ xưa này sớm đã thất truyền, hiện giờ chỉ còn ghi chép trong những sách cổ hiếm có.

Mọi người phía dưới vốn đều cho rằng chỉ cần tỏ vẻ thuần phục với Phong Liệt là được, sau khi thoát khỏi không gian này trở mặt cũng không muộn, nhưng đòn này của Phong Liệt khiến kế hoạch của chúng chết từ trong trứng nước, tất cả mặt xám ngoét như tro.

Phong Liệt nhìn sắc mặt của mọi người, trong lòng cười lạnh không thôi.

- Tốt rồi, thời gian đã tới! Ai muốn mạng thì tiến lên trước, dựa theo khế ước này nhận Phong mỗ làm chủ! Người nào muốn chết cũng được! Phong Tiểu Đao, tiến họ lên đường!

Phong Liệt lạnh nhạt nói.

- Vâng! Công tử!

Phong Tiểu Đao lên tiếng đáp, trong tay cầm một thanh loan đao màu bạc hình dáng kỳ lạ, đi tới trước một tên đại hán Cương Khí cảnh ngũ trọng thiên, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi! Muốn chết hay muốn sống!

- Ta… ta muốn giết ngươi!

Đại hán sắc mặt hung ác, không chút do dự chém ra một đao.

Kẻ này là một cao thủ Cương Khí cảnh ngũ trọng thiên, cơ thể trúng độc Lạc Tiên thảo, không thể sử dụng nguyên lực, lại bị Trấn Long thiên bia cướp đi mấy giai bị, hiện giờ thực lực chưa đầy một thành, nhưng vẫn không chút do dự lựa chọn vung đao chém tới phía Phong Tiểu Đao.

Phong Tiểu Đao vẫn che mặt như trước, trong con ngươi băng lãnh lộ ra vẻ khinh thường, kẻ trước mặt khi toàn thịnh cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, hiện giờ đã như nỏ mạnh hết đà còn muốn phản kháng, quả thực là quá buồn cười.

Hắn cũng có ý biểu hiện trước mặt Phong Liệt một phen, loan đao trong tay vung lên một đao thức xinh đẹp, một đạo tia sáng màu bạc xuất hiện.

Lập tức, chi nghe ‘phốc’ một tiếng, đầu tên đại hán kia bay lên trời, rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất, đại đao trong tay hắn vẫn vung trên không trung, khó mà hạ xuống.

Phong Tiểu Đao khẽ hừ một tiếng, đi về phía mục tiêu tiếp theo.

Tiếp theo, hắn cũng dứt khoát không hỏi, trực tiếp vung đao chém một tên gia hỏa thần sắc còn chút do dự thành hai mảnh.

Dù sao chủ nhân đã nói khuất phục thì đi tới trước nhận chủ, không làm gì đương nhiên đều đáng chết.

Tiếp theo, Phong Tiểu Đao không nói câu nào, liên tiếp chém chết 5 6 người, quả thực giống như giết gà, dễ dàng vô cùng.

Phong Liệt sắc mặt lạnh nhạt quan sát tình hình, mười mấy tên võ giả tiến tới trước thiên bia tiến hành khế ước nhận chủ, từng đạo kim quang bay vào trong đầu hắn.

Kỳ thật giờ phút này nếu hắn tự mình động thủ khẳng định sẽ đơn giản hơn Phong Tiểu Đao, e là đã có quá nửa chịu khuất phục.

Chỉ có điều hắn không muốn mạo hiểm!

Cũng không biết là phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy phía dưới có một ánh mắt khiến hắn cảm thấy bất an, nhưng tìm kỹ càng lại không tìm thấy nơi phát ra ánh mắt kia.

Cẩn thận thì sống lâu!

Nếu như lật thuyền trong mương vậy cũng quá buồn cười rồi.

Cho nên hắn để Phong Tiểu Đao ra tay, dù sao hắn không thiếu thời gian và tính kiên nhẫn.

Những tên Long vũ giả phía dưới thấy tình hình như vậy, vừa giận vừa sợ, lại không thể tránh được.

Đánh thì không lại, trốn cũng không thoát, nguyên lực trong cơ thể không ngừng xói mòn, mà Phong Tiểu Đao giống như sói vào bầy dê, giết những tên Long vũ giả không thể sử dụng nguyên lực mà nói căn bản chỉ cần một đao một tên!

Tình cảnh như vậy khiến người ta phải tuyệt vọng.

Thời gian dần trôi qua, càng ngày càng có nhiều người lựa chọn khuất phục, đi tới dưới thiên bia, giao ra linh hồn chi hỏa, trở thành nô bộc của Phong Liệt.

30, 40, 50, 60, 70…

Tình hình như vậy khiến Phong Liệt có phần thỏa mãn.

Nhưng ngay sau đó Phong Tiểu Đao gặp phải phiền toái, bị ba tên cao thủ Cương Khí cảnh không trúng độc vây công.

Ba tên võ giả này tuy tu vi không bằng Phong Tiểu Đao nhưng ba người liên thủ khiến hắn có chút khó giải quyết, trong thời gian ngắn khó mà phân ra thắng bại.

Phong Liệt thấy vậy, trên mặt mỉm cười, hắn đạp một cước xuống thiên bia, lập tức có ba đạo thanh sắc bia ảnh xuất hiện, đánh vào đầu ba tên võ giả kia khiến bọn hắn không kịp phản ứng.

Rầm! Rầm! Rầm!

Ba tiếng nổ vang, ba cái đầu lập tức nổ thành huyết vụ, ba tên võ giả thực lực không kém chết đi.

Một chiêu đó của Phong Liệt khiến thân hình mọi người run lên, trong lòng sợ hãi hơn vài phần, những kẻ do dự không quyết cũng dần vội vàng đi về phía thiên bia.

Thậm chí giờ khắc này ngay cả Lôi Hạo Thiên cùng một tên Hắc Long vũ giả Thần Thông cảnh lục trọng thiên cũng lựa chọn khuất phục.

Điều này không khỏi khiến Phong Liệt mừng thầm, hắn vốn còn tưởng cần phải ra tay thêm lần nữa với năm tên cao thủ Thần Thông cảnh.

Chết đứng còn không bằng sống quỳ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trên thế giới này người sợ chết luôn nhiều hơn người không sợ chết!

Chỉ trong chốc lát đã có hơn trăm người khuất phục dưới dâm uy của Phong Liệt.

Phong Liệt quét mắt nhìn mọi người:

- Các vị, các ngươi nhận ta làm chủ cũng chỉ là tạm thời, nếu biểu hiện của các ngươi tốt ta sẽ giải trừ khế ước này, trả lại thân phận tự do cho các ngươi.

Hơn nữa Phong Liệt ta cũng tuyệt không bạc đãi, chỉ cần các ngươi đủ trung thành vậy mỗi người đều có cơ hội tu luyện chiến kỹ Thiên cấp Viêm Ma Đồ Long kỹ!

Vừa nói, hắn vừa lấy một quyển sách kim quang chói lọi chìa ra.

- Lời đấy thật sao? Ngày sau ngươi sẽ giải trừ khế ước?

- Cái gì? Chiến kỹ Thiên cấp Viêm Ma Đồ Long kỹ, đó chẳng phải mới từ Phiêu Miễu tiên cung lưu tán ra hay sao? Sao lại ở trong tay Phong Liệt?

- Đúng vậy! Đích thực là Viêm Ma Đồ Long kỹ, ngày trước ta từng thấy qua! Chiến kỹ Thiên cấp nha! Lão tử nhất định phải học được!

- Trời ơi! Không ngờ Phong Liệt chẳng những chiếm được Luyện Hồn ma khải mà còn chiếm được chiến kỹ Thiên cấp! Được, lão tử nhận ngươi làm chủ!

Phong Liệt lúc trước đã uy hiếp hơn trăm người thỏa hiệp, giờ khắc này dùng lợi dụ khiến không ai lỡ từ chối.

Đừng nói trước mắt mọi người đã bị Phong Liệt ép tới bước đường cùng, cho dù là Phong Liệt tùy tiện trên đường hô ‘Ai hiệu trung với ta ta sẽ truyền chiến kỹ Thiên cấp cho hắn’ thì cũng có vô số người xếp hàng đi theo.

Sau khi kinh hô, tất cả võ giả vọt tới, nhận Phong Liệt làm chủ.

Trong thời gian ngắn, số lượng nô bộc của Phong Liệt đã đạt tới hơn 170 người, còn lại hơn 20 người bị Phong Tiểu Đao làm thịt mất, chỉ có không đầy 50 người vẫn gắng gượng chống đỡ.

Phong Liệt không để ý tới mọi người, hắn nhắm mắt lại, tâm thần lặng lẽ chú ý tới chưa đầy 50 người kia, muốn tìm ra nơi khí tức nguy hiểm phát ra.

Sau một hồi hắn tập trung vào ba người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.