Ma Long Phiên Thiên

Chương 27: Đệ tử trung tâm





Phong Liệt đứng yên trong điện, khóe mắt nhìn tất cả phản ứng của mọi người, đáy lòng lạnh lẽo. Bây giờ hắn mới thật sự cảm nhận được ám võ viện này không phải chỗ yên lành gì, lấy thực lực hiện tại của hắn e rằng sơ sẩy chút là sẽ vạn kiếp bất phục.
Trên long huyết lục có hàng ức ức vạn long võ giả, trong đó tuyệt thế thiên tài cũng là vô số kể, mà thiên tài chết yểu thì nhiều đếm không hết.
Lúc này Phong Liệt chỉ có tu vi nguyên khí cảnh tam tầng, mặc dù liều chịu thương thi triển ra thiên cấp chiến kỹ đứng ở thế bất bại trong long võ giả nguyên khí cảnh, nhưng nếu đối phương là cao thủ chân khí cảnh thì kết cuộc thật đáng lo. Huống gì trên chân khí cảnh còn có cao thủ cương khí cảnh, thần thông cảnh, muốn giết hắn chẳng khó hơn bóp nát một con kiến.
Phong Liệt nhíu chặt mày kiếm, tâm tình đang nóng nảy. Hắn thầm đặt quyết tâm, phải hoàn toàn đánh thức Ma Long Hắc Ám Chi Thân mới được, để mình trong bóng đêm có thêm một phần bản lĩnh bảo mệnh.
Qua thật lâu sau trong điện dần im lặng.
Hồ viện chủ mỉm cười nhìn Phong Liệt, nói:
- Phong Liệt, tư chất như ngươi nếu tham gia vào ma khí viện, kiên võ viện hoặc là thiên võ viện thì có lẽ có thể được đãi ngộ các tốt, không biết tại sao ngươi lựa chọn ám võ viện chúng ta?
Phong Liệt ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Bẩm viện chủ, lý do đệ tử tham gia ám võ viện là vì rất có hứng thú với thiên cấp chiến kỹ của viện mình.
- A? Là vậy à. Nhưng nói đến thiên cấp chiến kỹ thì ma khí viện cũng có một bộ, hơn nữa còn là chiến kỹ công kích, tại sao ngươi không chọn ma khí viện?
Hồ viện chủ mặt tươi cười nhưng lời nói sắc bén, đôi mắt lóe tia sáng khiến người không dám đối diện.
Phong Liệt hơi nhíu mày, không biết tại sao Hồ viện chủ cứ chăm chăm và vấn đề này nhưng vẫn đáp lời:
- Thiên cấp chiến kỹ công kích của ma khí viện đúng là khiến đệ tử động lòng, nhưng đối với đệ tử thì quan trọng nhất vẫn là thân pháp thiên cấp chiến kỹ.
Hồ Kiếm Trung rất có hứng thú hỏi tới:
- Tại sao vậy?
Phong Liệt nhướng mày, lòng thầm bực mình lão già dai như gân gà, đáy lòng thầm nhủ.
"Lão già khốn kiếp, còn chưa chịu thôi đi? Lão tử đâu thể nói ra thiên cấp chiến kỹ của ma khí viện đã bị lão tử luyện thành rồi!"
Hắn ngẫm nghĩ rồi nghiêm mặt nói:
- Đệ tử là thiên tài cửu phẩm huyết mạch, chỉ cần không chết thì một ngày nào đó sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ, vậy nên đệ tử cho rằng trước mắt giữ mệnh mới là quan trọng nhất.
- Ha ha ha ha! Tốt! Phong Liệt, ngươi rất thẳng thắn!
Hồ viện chủ cười to rồi nói tiếp:
- Nếu ngươi đã tham gia vào ám võ viện ta thì bổn tọa làm chủ một viện sẽ không bạc đãi ngươi!
- Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử trung tâm đời thứ sáu trăm tám mươi bốn của ám võ viện chúng ta. Có thể tùy ý lựa chọn ba bộ công pháp chiến kỹ trong ám võ viện ta, có thể tựa do ra vào vô quang bí cảnh ở Ám Võ Phong, thời gian không hạn chế! Các loại tài nguyên tu luyện ưu tiến cung cấp, phân phối cho hai thị vệ chân khí cảnh!
Khi Hồ Kiếm Trung dứt lời thì trong đại điện thật lâu không có âm thanh, tĩnh đến có thể nghe tiếng kim rời. Mọi người kinh ngạc trợn to mắt, nét mặt đầy khó tin.
- Cái gì? Viện chủ, thế này hơi quá đáng đi? Trong Ma Long giáo chúng ta dường như chưa có đệ tử bình thường nào được chuyên môn phân phối thị vệ?
- Đúng vậy, viện chủ! Tùy ý lựa chọn ba bộ chiến kỹ cũng đành thôi, nhưng tự do ra vào vô quang bí cảnh, đây chính là đặc quyền chỉ hai viện chủ mới có! Là là một đệ tử nguyên khí cảnh sao nhận nổi đãi ngộ như vậy?
- Trước kia đệ tử trung tâm ám võ viện chúng ta đều thông qua đại tái mới chọn ra, phá cách tăng cấp như vậy không hợp lý! Làm sao khiến đệ tử khác phục cho được? Huống gì Diệp Thiên Tử cũng có bát phẩm huyết mạch, chỉ kém hơn Phong Liệt một bậc, thế này cũng quá không công bằng!
- ...
Dần dần, trong đại điện vang lên từng tiếng bất mãn, các loại cảm xúc ghen ghét, lo âu, châm chọc không dứt vòng quanh đại điện.
Thật ra chính Phong Liệt cũng sững sờ, Hồ viện chủ cho hắn đại ngộ quá ngoài dự đoán.
Dù là kiếp trước là làm đồ đệ yêu quý duy nhất của Ma Long giáo chủ, khắp chốn được chăm sóc đặc biệt cũng không được phân phối cho thiếp thân vị vệ. Bởi vì trong Ma Long giáo chỉ có nhân vật quan trọng nắm thực quyền mới được đãi ngộ như thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phong Liệt mặt không biểu tình, lòng nhanh chóng suy nghĩ lợi hại trong đó.
Bỗng nhiên đáy lòng hắn dâng lên trực giác không tốt, mặt khác không có gì nhưng về thiếp thân thị vệ thì có vấn đề. Họ có thể bảo vệ hắn an toàn nhưng cũng sẽ giám sát hành động của hắn, thật là thanh đao hai lưỡi.
Lại nghĩ tới mới đầu Hồ Kiếm Trung nhìn hắn bằng ánh mắt khiến người run thì Phong Liệt cảm giác sống lưng lạnh buốt.
"Chết tiệt, lão tử vốn định vào ám võ viện tránh đầu gió nhưng không ngờ đã nhảy vào hố lửa. Hy vọng chỉ là do lão tử nghĩ nhiều, nếu không thì cửa ải này không dễ vượt qua!" Ánh mắt Phong Liệt chớp lóe, lòng suy nghĩ lung tung.
Hồ Kiếm Trung dường như không nghe thấy tiếng phản đối bên dưới, biểu tình không thay đổi, bình tĩnh nói:
- Tốt lắm! Cứ quyết định như vậy đi, thiên tài đương nhiên phải có đãi ngộ của thiên tài! Nếu trong các ngươi ai có được cửu phẩm huyết mạch, bổn tọa cũng sẽ cho người đó đãi ngộ như vậy! Diệp Thiên Tử là tiểu thư Diệp gia, mặt an toàn không thành vấn đề, không cần phân phối thị vệ, còn lại đãi ngộ tương đương với Phong Liệt!
Nghe Hồ Kiếm Trung đập bàn quyết định, tiếng tranh cãi dần yếu đi. Họ biết tính tình của viện chủ đại nhân, chuyện đã quyết định rồi thì ai ra tiếng phản đối nữa là tự tìm rắc rối.
Phó viện chủ Lãnh Phi Hồng luôn ánh mắt lạnh bàng quan, từ đầu đến cuối không nói một lời. Gã và Hồ Kiếm Trung cùng nhau chấp chưởng ám võ viện, phân công rất rõ ràng. Hồ Kiếm Trung phụ trách tất cả việc lớn trong ám võ viện, gã thì chỉ lo đóng đánh ngoại địch, hai người không ai can thiệp và ai.
Hồ Kiếm Trung mỉm cười nói với Phong Liệt:
- Phong Liệt, ngươi còn yêu cầu gì khác không?
Nụ cười kia như gió xuân, ánh mắt kia thật khiến người dễ nảy ra hảo cảm. Nhưng Phong Liệt không nắm chắc, lòng đánh chuông cảnh báo.
Phong Liệt vẻ mặt cảm động nói:
- Không có! Viện chủ xem trọng Phong Liệt như vậy, sau này Phong Liệt sẽ khắc khổ luyện công, ra một phần sức để chấn hưng ám võ viện ta, không uổng kỳ vọng của viện chủ và các vị tiền bối!
Hắn cố gằng bày ra bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt.
Hồ Kiếm Trung vẻ mặt mong đợi nói:
- Tốt! Bổn tọa rất có lòng tin với ngươi, bây giờ cách ba năm một lần đại tái đệ tử trong giáo, mặc dù thời gian có lẽ không kịp nhưng bổn tọa hy vọng ngươi ở đại tái có biểu hiện tốt đẹp!
Tiếp đó lão dặng dò người đàn ông trung niên chân khí cảnh bên dưới rằng:
- Trần Ứng, ngươi dẫn Phong Liệt đi sắp xếp mấy chuyện sinh hoạt sau này, và cũng nói cho hắn biết giáo điều của Ma Long giáo chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.