Ma Long Phiên Thiên

Chương 262: Động thủ




Trời đêm thăm thẳm, trăng lưỡi liềm, thưa thớt ánh sao chớp lóe.

Dưới ánh trăng, trên một đất trống vùng núi, bóng đêm yên tĩnh bị tiếng hét giết, tiếng binh khí xé gió đánh vỡ, thiên địa một mảnh tiêu điều.

Tối nay định trước là đêm đẫm máu.

Mắt thấy đợt thứ nhất mười mấy người áo đen phát ra khí thế mạnh mẽ, vung binh khí xong lên, mặt Phong Liệt dần lộ nụ cười tàn khốc.

Hắn biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân, giấu mình trong khói đen đậm đặc, cùng lúc đó, hắn biến ảo tỏa long đài đến phạm vi ba trượng, mạnh cắm vào trong bùn đất dưới chân.

Khi hắn mới sắp đặt xong thì ba cao thủ cương khí cảnh khí thế hùng hồn đã nhà tới.

- Giết!

*Xích! Xích! Xích!*

Ba tiếng xé gió sắc nhọn vang lên, ba thất luyện bạc sắc bén không gì sánh được rạch phá không gian, mạnh chặt vào khói đen.

Bọn họ xem không rõ tình hình trong khói đen, nhưng nếu không là ngoài ý muốn, dựa vào một kích kia tìm tòi trước khi hành động nhất định có thể đại khái đoán ra vị trí của Phong Liệt, đến khi đó họ mới phát động lôi đình vạn quân mãnh kích.

Chỉ tiếc chiêu tìm tòi trước khi hành động lại mất đi hiệu lực.

Bởi vì khi họ vung ra kiếm khí chìm trong khói đen, như là chìm vào biển không còn bóng dáng, một chút bọt nước cũng không có.

Ba người ngẩn ra, nhưng thân hình xông tới trước chưa ngừng, vẫn lấy binh khí mở đường, cực kỳ nhanh chóng nhào vào khói đen.

Nhưng không ngờ tình hình kế tiếp càng ra ngoài dự đoán của ba người.

Bọn họ mới vừa bước vào trong khói đen thì lạp tức đạp trên một vùng đất bằng cứng rắn, cùng lúc đó, bọn họ cảm thấy trong cơ thể mình tất cả nguyên lực đột nhiên biến mất không thấy, khiến ba cao thủ cương khí cảnh biến thành người thường không có sức lực mạnh mẽ.

Quá kinh khủng!

Một long võ giả nếu không còn nguyên lực chống đỡ, dù là sức chiến đấu hay là tốc độ đều yếu đi hơn bảy phàn, gần như phế tu vi.

Chính lúc này, một tiếng xé gió khe khẽ bỗng vang bên tai họ.

*Xích!*

Ba người thầm giật mình, vội thụt lùi, tình huống như vậy đã vượt qua chúng khống chế.

Nhưng hiện tại tốc độ của chúng so với phong mang ập đến thì như rùa đi, muốn tránh né cũng bát lực.

*Phốc! Phốc! Phốc!*

Ba tiếng trầm đục qua đi, ba cao thủ cương khí cảnh tu vi không yếu thế mà không kịp phát ra tiếng hét thảm thì đầu đã bay lên, máu bắn ba thước.

Cùng lúc đó hơi thở luyện hồn sa mênh mông nổi lên, ba linh hồn bị buộc thoát xa tan thành mây khói.

Quá trình này nhìn thì chậm nhưng chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến không cách nào tưởng tượng. Ba người đều chết nhưng ba thân hình không đầu vẫn đứng thẳng va vào người đến sau.

Trong khói đen đôi mắt đỏ rực của Phong Liệt lóe tia tàn khốc lạnh lẽo, một cây thương to sắc bén không gì sánh được như là rắn đâm chọc, hoặc cắt đứt cổ họng hoặcđâm xuyên xương sọ, mỗi một thương đều sẽ gặt một sinh mạng.

- Giết!!!

*Phụt phập*

- A!

- Lên! Tiếp tục lên cho bổn công tử! Ai diệt Phong Liệt thì bổn công tử sẽ thưởng thật nhiều cho!

- …

Trong phút chốc người áo đen tre già măng mọc trùng kích, trong bóng đêm tiếng *Phụt phập* trầm đục liên tục vang lên, cùng lúc đó ngẫu nhiên có mấy tiếng hét cực kỳ kinh khủng.

Nhưng những tiếng hét thảm chỉ vang lên trong thời gian cực ngắn rồi đột nhiên ngừng lại, khiến người rợn gáy, rất quái dị.

Từng sinh mạng mất đi, trên bầu trời dần dần bao phủ mưa máu, mùi máu đậm đặc khiến người buồn nôn, không khí cũng vô cùng nặng nề.

Hiện tại Phong Liệt đã là long võ giả chân khí cảnh cửu tầng, một khi biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì thực lực đã không kém gì cao thủ cương khí cảnh cửu tầng.

Cộng thêm nguyên lực của kẻ địch bị tỏa long đài giam cầm, so sánh thì một đám người áo đen sức chiến đấu không yếu ở trước mặt hắn như con cừu không có sức phản kháng, tùy ý hắn tàn sát.

Đây là cuộc chiến đấu không có chút công bình, hoặc cũng có thể nói là một trận đơn phương đồ sát.

Nhưng Phong Liệt không thèm để ý điều này, đối phương lấy mấy trăm người đến đối phó hắn, bản thân nó đã không là công bằng.

Đối với những người này hắn sẽ không mềm lòng nương tay, bởi vì không có thói quen lấy ơn báo oán. 

Dám đối chính mình nâng lên đồ đao thì đều là kẻ thù, mà đã là kẻ địch thì đều đáng chết.

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Hai mươi tên, ba mươi tên, năm mươi tên, bảy mươi tên...

Từng sinh mệnh gục ngã, đôi mắt Phong Liệt ngày càng đỏ rực, toát ra khát máu và điên cuồng khiến người sợ hãi.

Cái loại phất tay tước đoạt mạng sống của người khác khiến hắn cảm thấy say mê.

Cùng lúc đó, còn có một tia khí thể quái dị dung nhập vào Ma Long Hắc Ám Chi Thân của hắn, dần xảy ra biến đổi.


.......


Lần này vì đối phó Phong Liệt, vài đại gia tộc tổng cộng điều động ba trăm cao thủ, hơn nữa vì giữ bí mật mà những cao thủ đều là chân chính dòng chính thế lực của gia tộc, về mặt trung thành tuyệt đối đáng tin.

Nhưng chỉ một lát sau đã tổn thất gần một phần ba, tổn thất này đúng là lớn, dù là mấy đại công tử xem mạng người như cỏ rác cũng thấy đau lòng.

Trừ Sở Huyền sắc mặt không thay đổi ra thì dần dần Triệu Đống, Nhạc Đông Thần, Lữ Tranh, Lý Trác Nhiên sắc mặt biến ảo cực kỳ âm trầm, mày nhíu chặt.

Lát sau Nhạc Đông Thần mắt lạnh lùng nhìn khói đen, kiềm không được nói:

- Triệu huynh, dường như có gì đó không đúng! Đã xông vào trong hơn tám mươi người, theo lý thuyết, nhiều cao thủ như thế dù lấy mạng cũng đủ đè chết Phong Liệt, nhưng tình huống hôm nay dường như không lạc quan!

Lữ Tranh mắt lóe tia hung ác nhưng cũng buồn bực nói:

- Có chút không đúng lắm! Người đi vào đến nay không có một người còn sống đi ra. Tạp chủng Phong Liệt mặc dù tăng lên chân khí cảnh cửu tầng nhưng thực lực như vậy cũng quá mức đi? Hừ! Dù sao thì tối nay hắn phải chết!

Nghe hai người nói, Triệu Đống trầm ngâm một chút rồi đột nhiên quát lạnh nói: 

- Tất cả mọi người lùi lại! Chuẩn bị phá cương nỗ!

- A? Phá cương nỗ?

Nhạc Đông Thần, Lữ Tranh con ngươi co rút, mắt chớp lóe.

Lý Trác Nhiên ở không xa thầm giật mình, ngoài miệng thì cười lớn tán một câu:

- Ha ha ha! Tốt! Không ngờ Triệu huynh đệ thế nhưng mang cả phá cương nỗ đến, thật là bỏ vốn gốc!

Triệu Đống dường như rất vừa lòng phản ứng của mấy người, cười nhạt, kiêu ngạo nói:

- Hừ! Dám đối địch với bổn công tử hả, trước giờ không ai có được kết cuộc tốt! Khiến Phong Liệt tiêu dao lâu như vậy đã là may mắn rất lớn cho hắn rồi !

Tiếp theo, phía trước người áo đen cùng lùi ra vài chục trước, rồi ba mươi mấy cao thủ cầm cường nỏ bao quanh khói đen.

*Răng rắc!*

*Răng rắc!*

.....


Ngay sau đó, tiếng vũ khí lên nòng trầm trọng vang, từng tia sáng âm u mang theo tiếng xé gió chói tai xâm nhập vào khói đen.

*Vèo!*

*Vèo!*

*Vèo!*


.....

Tên như mưa bao phủ phạm vi năm trượng khói đen, bắn ra đều đều tuyệt đối không sai sót.

Những nỗ tiễn đều trải qua luyện chế đặc biệt, mũi tên xen lẫn một chút phá cương sa, tất cả cương khí họ thể thậm chí là bảo giáp đều có thể bị xuyên qua dễ dàng. Mỗi một mũi tên có thể nói giá trị vô giá, lại lấy hàng trăm cường nỏ bắn ra thì dù là cao thủ sơ cấp thần thông cảnh thì cũng phải lùi bước, uy lực vô cùng.

Lần này vì đối phó Phong Liệt, có thể nói Triệu Đống bỏ vốn gốc.

Vốn những phá cương nỗ này đều chuẩn bị cho vệ đường ám vệ thủ hộ Phong Liệt, nhưng không ngờ bây giờ trực tiếp sử dụng trên người Phong Liệt.

Nhạc Đông Thần cười âm u nói:

- Phong Liệt! Nếu không muốn chết thì mau chóng lăn ra quỳ xin tha đi, có lẽ chúng ta có thể tha mạng cho ngươi. Nếu không thì dưới phá cương nỗ ngươi chết chắc!

Lý Trác Nhiên cũng cười quái dị nói:

- Đúng vậy! Phong Liệt, nếu ngươi chịu tự cắt trứng, phế tu vi, lại dâng lên người đàn bà của ngươi thì bổn công tử đại nhân đại lượng có lẽ sẽ tha cho ngươi khỏi chết!

- …

Thấy sử dụng phá cương nỗ thì đám Nhạc Đông Thần, Lữ Tranh mặt lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa. Dường như chắc chắn Phong Liệt sẽ bị bắn thành tổ ong, chết chắc.

Trong khói đen, Phong Liệt vừa nghe đến phá cương nỗ thì trong lòng thầm giật mình, hắn biết rõ sự lợi hại của nó.

Trong quan chính quy Thiên Long Thần Triều, ba vạn long võ giả nguyên khí cảnh cầm phá cương nỗ thậm chí có thể uy hiếp sinh mệnh tính mạng của cao thủ hóa đan cảnh, dưới thần thông cảnh cần như chết chắc, từ đó thấy được uy lực của nó.

Giờ phút này mặc dù bên ngoài chỉ có gần ba mươi phá cương nỗ nhưng nếu cùng bắn ra cũng đủ uy hiếp đến cao thủ thần thông cảnh.

Nếu đổi làm người khác đối diện ba mươi phá cương nỗ thì e rằng thập tử vô sinh, nhưng ngẩn ra rồi khinh thường.

- Hừ! Lão tử chọc không được thì có thể trốn!

Ngay sau đó, mắt thấy từng mũi tên tràn đầy khí kình, có thể bài trừ vạn thiên cương khí bắn tới như mưa, Phong Liệt không chút do dự trốn vào trong long ngục không gian.

*Vèo- Vèo- Vèo- - *

Nghe từng tiếng xé gió chói tai xuyên qua khói đen, Phong Liệt ở trong long ngục không gian cười khẩy. Long nực này đối với hắn như là mai rùa chắc chắn, trời sinh bất bại, mấy chục phá cương nỗ tính cái quái gì?

Mắt thấy bên ngoài trận thế phá cương nỗ chưa dừng lại trong thời gian ngắn, Phong Liệt ngẫm nghĩ rồi lấy ra chủy thủ ‘Yêu mang’ trong nhẫn trữ vật, mặt lộ vẻ khát khao.

‘Yêu mang’ vẫn tỏa ra ánh sáng đỏ yêu diễm khiến người không dám nhìn gần, nội uẩn kinh thiên sát khí cũng làm Phong Liệt thầm giật mình.

Chủ nhân của của nó, Dư Thanh đã triệt để chết đi, gã để lại tinh thần ấn ký cũng tùy theo tan biến, lúc này nó lại lần nữa thành vật vô chủ.

Phong Liệt không chút do dự nhnh chóng nặn ra một giọt máu bi lên phần lưỡi ‘Yêu mang’, thành công biến nó trở thành vật của mình.

Ngay sau đó, một ít tin tức liên quan ‘Yêu mang’ nhanh chóng chiếu trong đầu hắn.

Yêu mang, cửu phẩm huyền bảo, huyền cấp thần thông 'Thiên thương', lực sát thương gấp mười ba lần, có khiến chỗ vết thương của kẻ địch rong huyết chết, không thể ngăn cản.

Phong Liệt ngẩn ra rồi vẻ mặt vui mừng, tà binh "Yêu mang" không uổng là thàn minh mà trên đại lục ngàn vạn sát thủ, thích khách nhất lưu tha thiết ước mơ. Mặc dù mới nhìn thì nó không có nhiều công năng nhưng cũng cực kỳ nghịch thiên, giá trị không thể đánh giá.

Cùng lúc đó, Phong Liệt rõ ràng cảm giác được ‘Yêu mang’ có liên kết chặt chẽ với ‘Huyết ảnh’ trong người hắn, hình như hai cái cùng xảy ra chút biến đổi kỳ diệu, nhưng cụ thể là cái gì thì khó nói rõ khiến hắn rất là khó hiểu.

Lúc này Phong Liệt để lại một lũ tinh thần bên ngoài phát hiện trận thế phá cương nỗ đã ngừng lại, tiếng tên xé gió biến mát, trong trời đất yên tĩnh nhiều hơn.

Cùng lúc đó, đám Nhạc Đông Thần chỉ huy, lại có một đám người áo đen ùa vào trong khói đen, xem bộ dáng là muốn nhặt xác Phong Liệt.

- Hắc hắc! Vừa lúc kiểm nghiệm uy lực của ‘Yêu mang’ này ra sao.

Phong Liệt nhìn chủy thủy trong tay, khóe môi cong lên.

Hắn nhìn phía xa Lý U Nguyệt bay bổng như tiên nữ, quên hết tất cả luyện tập ‘Ma long tham trảo tam thức’, trong mắt lóe tia dịu dàng.

Lúc này bên ngoài còn chưa xử lý rắc rối nên hắn không định tiến lên quấy rầy giai nhân, hắn nháng người lên xuất hiện bên ngoài.

Triệu Đống hừ lạnh một tiếng, sai bảo thuộc hạ:

- Hừ! Phong Liệt chết ngay dưới phá cương nỗ xem như may cho hắn! Các ngươi nhanh chóng đưa xác Phong Liệt ra tay!

Lý Trác Nhiên cười dâm dục nói:

- Đúng vậy! Quá may cho hắn! Nhưng hắn còn để lại mấy người đàn bà trong ám võ viện, sau này bổn công tử không ngại khó khăn thay hắn chăm sóc họ, hắc hắc...a!

Nhưng gã cười dâm đãng chợt ngừng bặt trước ánh mắt âm trầm của đám Triệu Đống, Nhạc Đông Thần.

Sửng sốt một lúc gã chợt nhớ ra, mấy người Triệu Đống, Nhạc Đông Thần bị Phong Liệt phế rồi, hắn ở trước mặt đám hoạn quan nhắc đến đàn bà thì chẳng phải là có ý ăn đập à?

Lúc này, không chỉ là nhóm Triệu Đống, Nhạc Đông Thần, Lữ Tranh sắc mặt khó xem, ngay cả Sở Huyền ở không xa trong bóng đêm luôn lặng im không nói cũng lạnh lùng nhìn gã, mắt lóe sát khí.

- Á...a, ha ha! Các vị huynh đệ, Lý ta dám thề với trời, tuyệt đối không có ý giễu cợt các vị!

Thấy sức mặt của mấy người cực kỳ âm trầm thì Lý Trác Nhiên cười cầu tì giải thích, nhưng trong lòng thầm mắng.

"Hừ! Bổn công tử chịu tự hạ thân phận cùng các ngươi đồ bị thiến đứng chung một chỗ đã là coi trọng các ngươi, thật là không biết điều!"

- Hừ! Không phải thì tốt nhất!

Triệu Đống nặng nề hừ lạnh, rồi đư mắt nhìn khói đen.

Lúc này trong khói đen đột nhiên vang lên mấy tiếng hét kinh sợ muốn chết, trong bóng đêm yên lặng truyền đi rất xa.

- A... Đây là? Cứu mạng a!

- A!!!

- …

Đám Triệu Đống biểu tình căng thẳng, vội tập trung nhìn, chỉ thấy có mấy người áo đen vội chạy ra khỏi khói đen.

Sau lưng đám người một huyết ảnh như mơ hồ u linh chớp lóe vài cái đuổi sát theo sau, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng.

Ngay sau đó, chỉ thấy cái bóng kia bắn ra tài màn sáng đỏ yêu diễm đâm thủng tim mấy người áo đen.

Xảy ra chuyện khiến mọi người chấn kinh!

Mấy người áo đen bị đâm trúng rồi chỉ nghe *bùm* một tiếng, máu bắn tung tóe từ miệng vết thương rồi bị cái bóng đỏ nuốt sạch, mấy người áo đen vô lực té xuống đất.

- A? Đây là sao? Không lẽ Phong Liệt chưa chết?

- Lên! Xông lên hết cho ta! Đập nát tạp chủng này thành vạn khúc! Đồ phế vật vô dụng các ngươi!

- …

Đám Triệu Đống, Nhạc Đông Thần thấy tình hình này giật mình qua đi liền hiểu khi Phong Liệt gặp phải phá cương nỗ bao vây tiễu trừ nhưng không bị gì cả, kết quả này thật khiến mọi người khó mà chấp nhận, không thể hiểu nổi.

Trong tiếng quát mắng của mấy vị công tử ca, một đám người áo đen đều không sợ chết xông lên phía trước, muốn băm vằm bóng đỏ ra.

Nhưng khiến mọi người chấn kịch là tốc độ của cói bóng thật sự quá nhanh, hơn nữa càng lúc càng nhanh, ngắn ngủi vài giây đã nhanh đến thấy không rõ bóng người đâu, chỉ có thể thấy người đó vung từng màn đỏ cực kỳ sắc bén và từng người áo đen trước khi gã xuống đất thì máu bắn tung tóe.

*Xèo xèo- - *

*Bùm! Bùm! Bùm!*

- …

Đám người áo đen đều bối rối không biết làm sao nhìn từng mưa máu thỉnh thoảng bao lấy đồng bạn xung quanh, không kịp cứu viện.

So sánh với tốc độ khủng bố của bóng đỏ, dường như họ biến thành những con rùa chậm chạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.