Ma Long Phiên Thiên

Chương 229: Đùa không vui chút nào




Ngày hôm đó Phong Liệt, Sở Huyền, Long Vũ đang luận bàn võ học, kịch chiến hăng say thì bỗng nhiên, Long Vũ tu vi yếu nhất bị Sở Huyền hú chói tai đánh vào dòng suối, đụng vào một khối đá to cứng rắn, vừa lúc đụng vào chỗ đau nhất của đàn ông.

Kết quả Long Vũ tức giận quá một cước đá tảng đá lớn màu đỏ đó lên bờ như muốn đập nó thành mảnh vụn, trút mối hận trong lòng.

Nhưng khi khối đá to đó rời khỏi nước thì mọi người kinh ngạc phát hiện dòng suối đỏ biến trong suốt nhiều, sắc nhỏ nhạt đi một ít.

Thoáng chốc mọi người rất tò mò với tảng đá lớn này.

Nhưng họ có nghiên cứu ra sao cũng không tìm ra lý do.

Tảng đá to màu đỏ này trừ cứng rắn một chút ra thì không có gì đặc biệt, vì giữ cảnh sắc kỳ lạ nước suối đỏ, cuối cùng tảng đá lại bị Phong Liệt thả vào con suối.

Tối nay Phong Liệt đến đây với mục đích tìm ra tảng đá lớn màu đỏ đó.

Bởi vì kiếp trước Sở Huyền đã dùng khối đá đó tu sửa mặt nạ ‘Huyết ảnh’ như ban đầu, do đó có được cửu phẩm huyền bảo hoàn chỉnh.


Trong hiệp cốc rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, tiếng nước róc rách chảy.

Phong Liệt vừa chậm rãi đi tới trước vừa âm thầm chú ý tình hình trong hiệp cốc.

Hiện giờ nếu đã biết thân phận của Sở Huyền thì đương nhiên hắn sẽ không tin trong hiệp cốc không có cao thủ phòng vệ, không thể không chú ý cẩn thận.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn trồi lên tia nghi ngờ.

Hắn không hiểu tại sao Sở Huyền không cư ngụ ở Ma Khí Phong đạm đặc nguyên khí mà lựa chọn hiệp cốc hơi hẻo lánh này.

Kiếp trước hắn đã từng hỏi Sở Huyền, nhưng nhận được câu trả lời là: phong cảnh trong tiểu hiệp cốc đẹp, lại yên tĩnh, có lợi cho tăng cao tâm tình.

Nhưng kiếp này Phong Liệt không quá tin vào đáp án này.

Nói đùa, linh hồn chuyển thế của viễn cổ ma long hoàng sống vô số vạn năm còn cần tăng cao tâm tình cái quái gì!

Giờ cố ý quan sát Phong Liệt dần cảm giác ra, bên trong hồng thủy hiệp dường như có vài chỗ quái dị, cho hắn cảm giác có linh tính, nguyên hiệp cốc như là một chỉnh thể.

Dường như chính giữa hiệp cốc, những gò đất nhỏ nhấp nhô có quy luật nào đó.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì rồi lại không thấy ra cái gì.

Phong Liệt hơi quan sát một lúc rồi từ bỏ, hắn rõ ràng biết mục đích đi hiệp cốc lần này là lấy tảng đó to vào tay trước, hắn không muốn phức tạp hơn.

Lúc này, Phong Liệt chui vào hiệp cốc chưa đến một khắc thì có bóng dáng yểu điệu đúng lúc xuất hiện ngoài hiệp cốc.

- Ủa? Hắn tới chỗ này làm gì? Ưm? Nơi này có cao thủ?

Một giọng nữ phát ra từ miệng bóng đen, dường như hơi kinh ngạc.

Bóng đen đứng dưới bóng cây âm u, hoàn toàn hòa vào hắc ám, nàng chần chừ một lúc rồi lặng lẽ ẩn giấu chứ không theo Phong Liệt vào hiệp cốc.

Phong Liệt dựa vào ký ức kiếp trước chậm rãi tiến lên, chỉ cần trong trăm trượng có bóng tối là hắn thi triển thức ‘Lược ảnh’, dễ dàng di chuyển, cực kỳ nhanh, khiến người khó thấy rõ.

Phong Liệt biết rõ trong hiệp cốc này dù có cao thủ hộ vệ nhưng chắc không vượt qua thần thông cảnh, mà thần thông cảnh thì thường ỷ vào tinh thần lực tra xét của bản thân, điều này cho hắn cơ hội. Còn cao thủ cương khí cảnh thì ngược lại hắn không để trong lòng.

Nửa canh giờ sau, Phong Liệt một đường đi thẳng tới chính giữa tiểu cốc, cách vài dặm rốt cuộc thấy tiểu lâu Sở Huyền cư ngụ, trên lầu ba toát ra ánh sáng lờ mờ.

Phong Liệt nheo mắt, hắn vừa nghĩ đến trong tiểu lâu là nơi Sở Huyền cư ngụ thì có xúc động muốn xông lên dùng trấn long thiên bia đập y thành bụi phấn.

Cách nghĩ này có sức hấp dẫn không gì sánh kịp với Phong Liệt, một khi thành công là hắn sẽ vất vả một lần rồi an nhàn suốt đời, triệt để từ bỏ tai họa từ trong trứng nước.

Dần dần, tim Phong Liệt đập nhanh hơn.

Nhưng chính lúc này, chưa đến hắn hành động, chợt thấy một bóng người bay ra khỏi cửa sổ tiểu lâu, vọt lên trời, chớp mắt biến mất trong bóng đêm.

"Hưm? Chiến Thiên?"

Con ngươi Phong Liệt co rút. Một cái tên quen thuộc suýt bật thốt khỏi môi.

Hắn dựa vào ánh mắt hơn người thấy được bóng dáng quen thuộc kia chính là ân sư kiếp trước của mình, Chiến Thiên Ma Vương.

Đương nhiên đời này lão già kia đã thành một trong kẻ thù của hắn, đồng lõa của Sở Huyền.

“Bà nội nó! Hú hồn!"

Phong Liệt sợ hãi xoa ngực, lưng toát mồ hôi lạnh.

Chiến Thiên Ma Vương chính là đại cao thủ hóa đan cảnh, hơn nữa tuyệt đối không phải là hàng tàn thứ phẩm như Lữ Tiêu có thể so sánh, nếu hắn đụng độ với lão thì rắc rối to.

Đến lúc đó, trừ trốn vào long ngục không gian ra hắn không còn con đường nào khác.

Phong Liệt mau chóng núp sau một tảng đá to chờ một khắc, tâm tình bình tĩnh hơn nhiều.

Cùng lúc đó, hắn từ bỏ tiến lên đập chết Sở Huyền, dù sao hắn không khẳng định trong tiểu lâu còn có cao thủ khác đóng giữ hay không, không đáng mạo hiểm.

Ngay sau đó hắn nhanh chóng lắc người ra, nhảy vài cái đã đến bên cạnh suối nhỏ, nhẹ nhàng đáp xuống suối.

Việc này không nên chậm trễ!

Cả người hắn chìm vào trong nước, dựa theo ký ức kiếp trước mau chóng dò tìm trong nước suối màu đỏ.

Khe suối có tiếng nước chảy khe khẽ, Phong Liệt làm ra tiếng động không lớn lắm.

Khiến Phong Liệt vui mừng là hắn đã tìm đúng hướng.

Chốc lát sau hắn đã sờ được một khối đá to màu đỏ. Hắn cẩn thận xác nhận rồi cất nó vào trong nhẫn trữ vật.

Nhưng bởi vì tảng đá này quá lớn, lại còn chìm trong nước nên bị Phong Liệt thu lấy thì không thể tránh khỏi có phát ra tiếng vang lớn *ầm ầm*.

Phong Liệt thầm nhủ nguy rồi, tiếng động lớn như vậỵ chỉ sợ không thể thoát khỏi cảm giác của Sở Huyền. Bây giờ hắn không thích hợp lộ ra trước mắt Sở Huyền.

Lúc nguy cấp, hắn động ý nghĩ, không chút do dự trốn vào trong long ngục không gian.

Nhưng ngay sau đó Phong Liệt trợn tròn mắt. Khi hắn lại xuất hiện thì đúng là ở trong một gian phòng trong tiểu lâu tại long ngục không gian.

Bây giờ hắn thấy cách mình ba trượng một thân hình mềm mại trắng trong như ngọc đang cởi xuống áo lót cuối cùng ném dưới đất, bày ra hình ảnh hoàn mỹ nhất được mặt Phong Liệt.

Thiếu nữ không một mảnh vải, tấm lưng yêu kiều, mông như ngọc, eo nhỏ như ong, đùi đẹp thon dài thẳng tắp khiến Phong Liệt muốn phun máu mũi, kiềm không được muốn nhìn ngay mặt.

Mà dù chỉ nhìn đằng sau thì thân dưới của Phong Liệt kiềm không được cứng lên, dục niệm mãnh liệt tràn ngập đầu có hắn, mỹ nữ đúng là xuân dược tốt nhất.

Phải nói đã có một năm Phong Liệt không cùng tiểu mỹ nhân Lý U Nguyệt mây mưa, mùi vị khiến hắn vô cùng nhớ nhung.

Bây giờ mỹ sắc ngay trước mặt, lại còn có sẵn, Phong Liệt tự nghĩ hắn không phải là ngụy quân tử người đẹp trong lòng không loạn, hơn nữa đó là đàn bà của mình, hắn khách sáo làm gì?

Ngay sau đó, người hắn bỗng rung lên, *Ầm!* một tiếng chấn bộ đồ ướt nước thành bột phấn, ngay cả áo Lý Thiên Sơn cũng biến mất, hắn giống như giai nhân trước mặt không một mảnh vải, để bước tiếp theo càng tiếp xúc sâu hơn.

Khi quần áo vỡ ra thì Phong Liệt như mãnh hổ nhào tới đè Lý U Nguyệt xuống giường, môi như bông tuyết cuồng hôn làn da trắng trong như ngọc.

- A! Dâm tặc!

Giai nhân trong ngực bất ngờ không đề phòng bị thân hình vạm vỡ đè ép, kinh sợ biến sắc, kiềm không được hét chói tai.

- Hắc hắc, U Nguyệt đừng sợ! Là vi phu đây!

Phong Liệt vừa cười vừa lật giai nhân lại, không khách sáo há mồm ngậm vào anh đào hồng nhỏ xinh trước ngực.

Nhưng nghe Phong Liệt nói xong giai nhân dưới thân chẳng những không xuôi theo hắn mà còn hét chói tai:

- A! Phong Liệt? Ta phải giết ngươi! Cút...đi...!

*Ầm!*

Một tiếng nặng nề qua đi, Phong Liệt cảm giác bụng bỗng nhúc nhích, rồi thân thể bay lên cao, sau đó *bùm* một tiếng đập thủng nóc phòng bay ra ngoài tiểu lâu.

- Grao!

Phong Liệt kiềm không được phát ra tiếng hét thê lương, hắn cảm thấy nội tạng đều bị chấn nát, đau đến ở trên không trung che bụng, người cong lại như con tôm.

Lúc này Phong Liệt không rảnh nghĩ đến chuyện khác, thầm mừng là giai nhân ra chiêu nếu di chuyển xuống ba tấc thì e rằng hắn sẽ giống như Sở Huyền, Nhạc Đông Thần, Triệu Đống, thành thái giám.

“Bà nội nó! Chơi không vui gì hết! Sau này lão tử không làm như vậy nữa!" Phong Liệt thống khổ thầm hét.

Mãi đến bay ra hơn mười trượng hắn mới nặng nề ngã xuống đất, *Ầm!* một tiếng như chó chết nằm rạp, mà vừa lúc rơi trước gấu váy trắng.

- A!

Chủ nhân váy trắng kinh kêu, như thỏ trắng bị hù dọa nhanh chóng bay ra xa hơn mười trượng.

Phong Liệt ngẩn ra, sao thanh âm quen thuộc quá, hắn rất khó khăn giương mắt nhìn.

Sau đó lòng hắn run lên, chỉ thấy bóng dáng mặc váy trắng đó lại chính là Lý U Nguyệt!

"Đây là sao? Này...này là U Nguyệt? Vậy cô gái vừa rồi...cha nó! Chắc sẽ không là người quái dị kia đi? A..."

Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Phong Liệt không kiềm được nữa, vô lực nôn mửa, nghẹo đùa, hôn mê, khóe miệng chảy ra mật xanh.

Trước khi xỉu ý nghĩ duy nhất trong lòng của hắn là: "Lão tử sàm sỡ người quái dị! Ông trời ơi, để ta chết cho rồi !"

- A? Phu quân? Ngươi... Ngươi tại sao ra nông nỗi này?

Khi Lý U Nguyệt nhảy ra thì đã nhận ra Phong Liệt trần truồng, thấy hắn ngất xỉu thì nàng giật mình biến sắc mặt.

Nàng không quan tâm Phong Liệt không mặc quần áo, vội ngồi xổm xuống nhét một viên huyền nguyên bất tử đan vào miệng Phong Liệt, vận công giúp hắn hòa tan nó.

Rồi nàng nhanh chóng lấy đồ của mình phủ lên chỗ kín của Phong Liệt.

Lúc này, một tuyệt sắc thiếu nữ mặc váy hồng bỗng nhảy ra khỏi cửa sổ tiểu lâu, hùng hổ vọt sang bên này.

Thiếu nữ khuôn mặt tuyệt mỹ, thân hình cao ráo.

Thu thủy vi thần ngọc vi cốt, thông thường hình dung chính là khuynh thế mỹ nữ như vậy.

Nàng xinh đẹp không kém gì Lý U Nguyệt, Diệp Thiên Tử, có thêm phàn quyến rũ, tin tưởng nếu nàng đi trong Ma Long giáo thì sẽ khiến chín phần đệ tử trẻ tuổi chết mê mệt.

Nhưng lúc này thiếu nữ mặt lạnh băng, mày liễu nhướng cao, mắt hạnh trợn tròn, răng cắn chặt, tay cầm một roi dài như linh xà vòng quanh người, khí kình hùng hồn ở trong không khí kêu *xẹt đùng*.

- Dâm tặc chết tiệt! Hôm nay không chém người ngàn đao vạn đao thì Lan Tiếu Y ta sẽ...sẽ cả đời không gả!


Giờ phút này Lan Tiếu Y hận Phong Liệt sâu tận xương tủy, mối hận này thậm chí s với vô sỉ dâm ma Hình Ngọc Thiên còn hơn gấp ngàn vạn lần.

Hình Ngọc Thiên đó chỉ là thiết lập cái tròng buộc nàng phải thuận theo nhưng không thành công, còn Phong Liệt chết tiệt, hắn dám khinh nhờn thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng!

Đây đúng là sỉ nhục to lớn chưa từng có của Lan Tiếu Y nàng!

Không thể nhịn được nữa!

Vừa nghĩ đến lúc trước Phong Liệt làm nóày làm kia trên thân thể mềm mại của mình là Lan Tiếu Y kiềm không được có xúc động muốn tự sát.

Nhưng trước đó nàng phải làm thịt Phong Liệt kẻ gây họa đã!

Nàng từng muốn tự sát rồi kéo Phong Liệt chết chung.

Nhưng nàng không chắc 'Uyên ương đồng tâm chú' có linh nghiệm không, lỡ mà nàng tự vẫn rồi Phong Liệt bình an vô sự thì chẳng phải là nàng chết uổng à?

Vậy nên nàng phải chính mắt thấy Phong Liệt chết trước mặt mình!

- Lan Tiếu Y! Ngươi định làm gì?

Lý U Nguyệt thấy Lan Tiếu Y hùng hổ đnế, mặt đầy sát khí gần như đông thành băng thì biến sắc, mau chóng bảo vệ trước mặt Phong Liệt, hai tay kết thành trảo ấn, khói đen lượn lờ.

Lan Tiếu Y rít qua kẽ răng:

- Ngươi tránh ra! Ta phải giết chết dâm tặc vô sỉ này!

Thanh âm lạnh băng làm Lý U Nguyệt nghe mà cũng lạnh thoe.

Nhưng đối mặt cao thủ cương khí cảnh lục tầng Lan Tiếu Y, Lý U Nguyệt không hề thụt lùi.

Nàng cực kỳ kiên định, nhướng mày liễu, lạnh lùng nói:

- Ngươi không thể giết hắn!

- Tốt thôi! Nếu ngươi không tránh ra thì các ngươi cùng đi chết đi!

Lan Tiếu Y đợi không được nữa, nàng cắn răng, không nói nhiều, roi dài bạc trong tay như thất luyện cuốn khung trời, mạnh vung hướng Lý U Nguyệt, ở không trung vang lên tiếng rít chói tai.

*Xoẹt!*

Mắt thấy bóng roi bạc đến gần đỉnh đầu, Lý U Nguyệt không dám qua loa, khẽ quát một tiếng, hai tay tung bay, ở trước mặt kết thành cái lưới đen to dày đặc, bao bọc nàng và Phong Liệt kín kẽ.

*Ầm!*

Một tiếng khí bạo nặng nề.

Bóng tiếng đánh vào lưới to, đánh tan tác cái lưới, roi dài cũng bắn trở lại.

- Hừ! Trò sâu bọ! Chết cho ta!

Lan Tiếu Y hừ lạnh, roi dài lần nữa mạnh vung, ở không trung đan thành bóng roi dày đựac, uy thế kinh người.

*Bóc!* một tiếng giòn vang.

Lý U Nguyệt biểu tình cực kỳ nghiêm túc, mặc dù nàng kế thừa mấy trăm năm cảm ngộ võ đạo của Ma Băng lão tổ nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, chỉ hơi luyện thành ‘Thiên Triền Thần Trảo’ mà thôi, còn kém xa mới đạt đến đỉnh cảnh giới như Ma Băng lão tổ.

Lúc này nàng có tu vi là chân khí cảnh tam tầng, dốc hết sức có lẽ miễn cưỡng đối kháng với một số cao thủ sơ cấp cương khí cảnh bình thường được, nhưng đối mặt Lan Tiếu Y cương khí cảnh lục tầng, tay còn nắm nhất phẩm huyền bảo linh tiên thì như trứng chọi đá.

- Thiên triền thần trảo!

*Xoẹt xoẹt!*

Hai trảo ảnh như mạng nhện bắn ra chộp hướng roi dì, tiếng xé gió rách màng tai, dường như là muốn xé bầu trời thành vài mảnh.

*Đinh đinh!*

Không trung thoáng chốc vang lên hai tiếng sắt thép va nhau giòn vang. Roi dài bạc của Lan Tiếu Y và trảo ảnh chạm nhau, ở trên không trung để lại một chuỗi hỏa hoa.

Điều này khiến nàng nhìn kỹ thiếu nữ Lý U Nguyệt tu vi kém hơn nàng rất nhiều.

Ở trong long ngục không gian nàng âm thầm chú ý tình hình của Lý U Nguyệt, chính mắt thấy Lý U Nguyệt mở kinh mạch, luyện thành ‘Thiên Triền Thần Trảo’.

Bây giờ thì nàng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà Lý U Nguyệt đã luyện tuyệt học đó đến trình độ này, thật là cực kỳ hiếm có, khiến nàng rất khâm phục.

Nhưng đây không phải lý do nàng thả Lý U Nguyệt và Phong Liệt.

Một lát kinh ngạc qua đi, nỗi căm giận trong lòng Lan Tiếu Y lại trào dâng. Nàng bỗng nhiên như là phát điên, từng roi nối tiếp nhau đánh hướng Lý U Nguyệt, Phong Liệt. Roi dài phát ra tiếng rít sắc bén chói tai, thanh thế vô cùng khiến người sợ hãi.

Lý U Nguyệt làm sao chống được thế điên cuồng của Lan Tiếu Y, nàng đỡ được hai chiêu đã là sắc mặt tái nhợt.

Bây giờ mắt thấy Lan Tiếu Y công kích hùng hổ như vậy, nàng cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Một bên vất vả chống đỡ Lý U Nguyệt vừa vội hỏi:

- Lan Tiếu Y! Tại sao ngươi muốn giết hắn?

Lan Tiếu Y nghiến răng nghiến lợi đáp:

- Bởi vì hắn đáng chết!

- Không phải các ngươi đã ký kết 'Uyên ương đồng tâm chú' sao? Hắn chết rồi chẳng phải là ngươi sẽ chết theo?

- Vậy thì cùng chết!

Lý U Nguyệt bó tay, bực mình nói:

- Ngươi là đồ điên cứng đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.