Ma Long Phiên Thiên

Chương 213: Khinh người quá đáng




Nhạc Chính Hổ cười thầm, gã có tin tưởng trước khi thương ảnh đâm hướng Phong Liệt đã bị hắn chém thành vài phần.

Bởi vì nếu Phong Liệt không muốn chết nhất định phải xoay người tránh đi điểm mấu chốt, đương nhiên muốn hoàn toàn né tránh là không thể.

Nhạc Chính Hổ đặt mục tiêu hàng đầu là phải phế đi Phong Liệt, hơn nữa không thể để hắn chết.

Nhưng tiếp theo, Nhạc Chính Hổ phát hiện đó chỉ là cách nghĩ riêng của gã mà thôi.

Lúc này Phong Liệt rõ ràng đang liều mạng, không chút e ngại sự sống chết của mình.

Khoảng cách gần như vậy, lưỡng bại câu thương cơ hồ thành kết cuộc đã định, khiến Nhạc Chính Hổ hoảng sợ biến sắc, ngoài miệng rống to:

- Phát điên! Ngươi phát điên rồi !

- Ta phát điên, ngươi chết thì!

Bên dưới, Phong Liệt ở trong khói đen con mắt đỏ thẫm lóe tia chê cười.

*Xèo!*

Một tiếng khẽ vang.

Cương khí sắc bén không gì sánh được chớp mắt chém Ma Long Hắc Ám Chi Thân của Phong Liệt thành bốn phần, phong ma thần thương trong tay hắn cũng bay ra khỏi tay.

*Phụt phập* một tiếng, thương to một trượng hai đâm vào đầu Nhạc Chính Hổ xuyên qua cơ thể, không chút bị ngăn cản bắn vào lầu ba Thần Khí Các.

Thân thể Nhạc Chính Hổ văng lên mấy trượng rồi vô lực rơi xuống đất, đầu để lại một cái hố to từ trước thông ra sau, không còn hơi thở.

- Sư huynh! Ngươi thế nào rồi ?

- Sư huynh!

Tiểu Yên, Tiểu Lục cấm hoa dung thất sắc, vội vàng xông vào khói đen tìm kiếm tung tích của Phong Liệt.

Người xung quanh giật mình, kiềm không được xôn xao.

- Chết rồi ? Nhạc Chính Hổ và Phong Liệt đồng quy vu tận?

- Lần này Nhạc gia gặp rắc rối to, Phong Liệt là chưởng ngự đời thứ nhất ám võ viện, ám võ viện tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

- Không bỏ qua thì sao? Người đã chết rồi...ủa? Mau nhìn kìa!

.....


Khi mọi người đều cho rằng Phong Liệt và Nhạc Chính Hổ đồng quy vu tận thì chỉ thấy mặt hắn trắng bệch, cực kỳ suy yếu được hai cô gái dìu chậm rãi đi ra khói đen làm tất cả rớt cằm.


Đặc biệt làm mọi người kinh ngạc là Phong Liệt trừ quần áo rách rưới ra thì toàn thân không có vết thương gì.

Phong Liệt nhìn đám người xung quanh, bụng cười thầm.

Nếu để cho bọn họ biết hắn suy yếu chỉ là giả bộ thì không biết sẽ có cảm tưởng gì nữa.

Phía xa trên một tiểu lầu, Nhạc Đông Thần vốn tưởng Phong Liệt chết chắc, liên lục hét ba tiếng:

- Tốt!

Rồi gã sảng khoái uống cạn rượu trong tay.

Nhưng chưa nuốt xuống rượu thì đã thấy Phong Liệt sống sót đi ra, kiềm không được vừa kinh vừa nộ, thiếu chút bị rượu trong họng làm sặc chết.

*Bóc!*

Một tiếng vang khẽ.

Ly rượu bạch ngọc trong tay Nhạc Đông Thần vỡ xuống đất tan tành, mảnh vụn văng khắp nơi.

Nhạc Đông Thần nghiến răng chửi rủa một câu, sắc mặt âm trầm dọa người:

- Chết tiệt! Đồ phế vật Nhạc Chính Hổ, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!

Lúc này cái bóng sau lưng gã đứng một thiếu niên mặt âm trầm, gã nhìn qua khung cửa sổ, ánh mắt oán độc nhìn bóng dáng Phong Liệt phía xa.

Thiếu niên này rõ ràng là Triệu gia, Triệu Đống. Sau khi bị Phong Liệt phế, gã dường như biến thành rắn độc âm trầm, chỉ thích nơi lạnh lẽo tối tăm.

Nếu Phong Liệt có ở đây chắc chắn giật mình nhận ra tu vi của Triệu Đống còn cao hơn hắn một bậc, đến chân khí cảnh tam tầng.

Đây toàn là vì hiện tại Triệu Đống đã hoàn toàn từ bỏ công pháp ban đầu, mượn cơ hội bị phế tu luyện một công pháp từ ác chỉ có tự cung mới được của Triệu gia, 'Huyền Âm vô thượng kinh'.

Môn công pháp này tu luyện siêu nhanh, cực kỳ tà ác, chẳng những phải tự cung mà mỗi cách ba ngày cần uống kinh nguyệt thiếu nữ, khiến Triệu Đống ăn nhiều đau khổ, buồn nôn đến đã mấy tháng rồi gã không ăn cơm.

Triệu Đống thanh âm dịu nhẹ, mắt lóe âm u, nói:

- Nhạc huynh, cái này không thể hoàn toàn trách Nhạc Chính Hổ làm việc thất bại, chỉ có thể chứng minh hiện tại Phong Liệt quá mạnh. Lần này hắn giết chết Nhạc Chính Hổ mà không cần dùng tuyệt chiêu 'Táng thiên vừa kêu', tốc độ tiến cảnh như vậy thật khiến người giật mình.

Nhạc Đông Thần vẻ mặt không cam lòng nói:

- Hừ! Không ngờ lại là một lần uổng công, ta khó khăn lắm mới xin phụ thân cho Nhạc Chính Hổ ra trận, lần sau muốn xử lý tiểu tử này không biết chờ đến lúc nào.

Triệu Đống âm trầm cười nói:

- Hừ hừ, cũng không tính uổng công đâu, ít nhất cho chúng ta biết thực lực hiện nay của Phong Liệt, lần sau giải quyết hắn mới không có sai lầm gì!

- A?

Nhạc Đông Thần con ngươi co rút, sau đó cười lạnh nói:

- Không sai! Tiếc là trong giáo không còn thích hợp để ra tay, hừ! Hai tháng sau Phong Liệt chết chắc rồi !

- Có lẽ không cần chờ đến hai tháng, đại tái trong giáo đã có người chờ hắn! Hắc hắc hắc!

Triệu Đống cười đầy ẩn ý, tiếng cười lạnh lẽo khiến người sởn tóc gáy.

- Ồ?

Nhạc Đông Thần nheo mắt nhìn Triệu Đống ở không xa, gã kiềm không được sóng lưng lạnh lẽo, đồng bạn càng lúc càng khiến gã kính sợ.

....

Giờ phút này, trong Thần Khí Các bỗng biến nhộn nhịp lên.

Ban đầu Lý mập đứng bên cửa sổ lầu ba quan sát Phong Liệt và Nhạc Chính Hổ đấu với nhau, vẻ mặt thản nhiên.

Nhưng chưa từng tưởng tượng, một khí thế sắc không gì sánh được vụt qua đỉnh đầu gã.

*Ầm!* một tiếng vật thể nặng nề, đánh vào cột sắt sau lưng gã, khiến nguyên lầu các rung lên, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Lý mập biến sắc, vội vàng xoay người nhìn lại, lại thấy một cay thương to đen đang cắm xéo trong cột tinh thiết.

- Ui...cái này!

Lý mập con ngươi co rút, sống lưng đổ mồ hôi lạnh. Gã chấn kinh không phải không phải nó sắc bén mà là nó xuất hiện như thế nào!

Lúc trước gã không cảm giác chút gì về thương to đâm đến, cũng không làm chút gì phòng ngừa.

Nếu cây thương thấp hơn ba tấc thì chắc chắn sẽ đâm xuyên não gã, chắc chắn là vậy.

- Cái...cái này là thương to của Phong Liệt? Cha nó! Muốn lấy mạng người mà!

Lý mập hú một tiếng rồi dàn bình tĩnh lại, cười khổ tiến tới trước, đôi tay nắm cán thương. Lấy tu vi cương khí cảnh bát tầng của gã dễ dàng rút trường thương ra.

- Hưm? Thương tốt!

Lý mập nắm thương to, tinh thần kích động. Mặc dù gã không nhìn ra tài liệu làm cây thương nhưng vẫn khiến gã rất yêu thích.

Nhưng ngay sau đó, Lý mập bỗng biến sắc mặt, bởi vì thương to bị gã rút ra thì bỗng trầm xuống, suýt nữa làm đôi tay gã đứt rời.

- Cha nó! Nguy rồi !

Lý mập giật mình, vội vàng vận chuyển nguyên lực nâng trường thương lên, sau lưng hiện ra tám ma long ảo ảnh cỡ năm trượng.

Nhưng tiếp theo gã hối hận.

Thương to nặng mười vạn ba ngàn cân như là ngọn đồi, không phải dễ dàng đỡ lấy. Lý mập phút chốc cmar thấy thân hình mập mạp nhanh chóng lún xuống, không thể kiềm chế.

*Bùm! Bùm! Bùm!*

Liên tục ba tiếng vang rõ to đất rung núi chuyển qua đi, Lý mập đánh thông sàn lầu ba và hai, rơi xuống lầu một mới dừng lại, thân hình lún sâu vào đất ba thước.

Nếu không phải gã là cao thủ cương khí cảnh có thân thể mạnh mẽ, đổi làm người khác chắc đã bị đè thành thịt nát rồi.

Cũng may mắn vừa rồi tất cả khách hàng đều ở bên ngoài xem náo nhiệt, nếu không thì chắc đã đè chết mấy người.

Sắc mặt Lý mập âm trầm, trong lòng hét to xui xẻo.

Phía xa mấy thị giả nhìn phía trên cái hố to và Lý mập lún nửa người trên mặt đất thì mắt trợn tròn, không biết lão bản của mình làm sao vậy.

- Ủa? Đây là...a, ha ha ha! Không Lý quản sự đích thân đưa tặng binh khí cho tại hạ, thật hổ thẹn quá! Ha ha!

- Phì! Hì hì hì!

Đúng lúc Phong Liệt nhìn thấy tình hình mắc cười này thì cao giọng bật cười, Tiểu Yên, Tiểu Lục đứng bên cạnh gã cũng cười khanh khách, thân thể mềm mại dựa cả vào người hắn.

Lý mập mặt xanh mét, dở khóc dở cười nói:

- Phong tiểu ca! Lát sau lại khách sáo được không? Còn không mau lấy ra!

Phong Liệt cũng không giễu cợt gã nữa, nhanh chóng đưa tay lấy lại phong ma thần thương, tâm ý động cất nó vào người.

Hắn xin lỗi nói:

- Thật ngại quá, tạo các tổn thất cho quý các tại hạ nguyện ý bồi thường gấp đôi.

Lý mập từ từ chui ra khỏi đất, bất đắc dĩ khoát tay nói:

- Thôi thôi! Ngươi là khách hàng lớn của cửa tiệm ra, chút tổn thất này không tính là gì. Người đâu, mau dọn dẹp đi!

- …

Tổn thất không lớn lắm, tu sửa mặt đất không tốn bao nhiêu tiền, Lý mập tất nhiên sẽ không vì việc nhỏ này cò kè với Phong Liệt.

Hai người khách sáo vài câu, gã đưa tiễn Phong Liệt ra ngoài.

Nhưng khi gã quay về lầu các thì nụ cười trên mặt dần biến mất, ngược lại vô cùng nghiêm trọng.

Luyện thiên lô luyện khí thuật là tuyệt thế vô song, nó luyện chế phong ma thần thương khiến người không thể nhìn ra do tài liệu nào đúc.

Lý mập cũng nhìn không ra nhưng gã tiếp xúc với phong ma thần thương cảm nhận trên thương có thể tự động hấp thu nguyên khí thiên địa, hơn nữa tốc độ hấp thu cực nhanh.

Phát hiện này không tính nhỏ.

- A? Không lẽ là u linh thiết ma? Không có khả năng đi!

Lý mập sờ cằm, âm trầm suy tư.


.........

Rời khỏi Thần Khí Các rồi Phong Liệt lòng hơi lo âu.

Nhưng chút lo âu này nhanh chóng bị hắn quăng sang bên. Thần Khí Các có danh dự không tệ, chắc sẽ tự biết nói sao.

Chỗ này đã xong việc, tiếp theo ba người Phong Liệt mang theo Tiểu Dạ leo lên lưu tinh phi chu, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc ở không xa.

Chỉ thấy cửa binh khí các đối diện, Nhạc Đông Thần đang dẫn theo hai đệ tử ma khí viện chậm rãi bước ra, ngay mặt đối diện ba người Phong Liệt.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.

Nhạc Đông Thần trong mắt thoáng chốc tràn ngập oán độc, hận không thể xông tới bằm Phong Liệt thành trăm mảnh.

Nhưng gã biết mình không phải đối thủ Phong Liệt, dù cộng thêm hai vị vệ chân khí cảnh ở sau lưng cũng là uổng phí nên không định tiến lên tự chuốc lấy khổ.

- Hừ! Xui xẻo! Chúng ta đi!

Nhạc Đông Thần hừ lạnh một tiếng, dẫn hai cái đuôi đi hướng khác.

- Đứng lại!

Bỗng từ sau lưng gã vang tiếng quát lạnh, chủ nhân thanh âm là Phong Liệt.

Nhạc Đông Thần không định sinh sự nữa nhưng Phong Liệt thì không bỏ qua gã.

Nhạc Đông Thần khựng bước chân, xoay người lạnh lùng nói với Phong Liệt:

- Phong Liệt! Ngươi có chuyện gì? Hôm nay ngươi bỗng nhiên giết một trưởng lão của ma khí viện ta, ngươi mau nghĩ cách tự bảo vệ mình đi!

- A...đó là chuyện của ta, không nhọc ngươi lo lắng!

Phong Liệt cười khẽ, nói:

- Bớt nói nhảm đi, ngươi thiếu nợ ta cũng nên trả chứ?

Nhạc Đông Thần vẻ mặt mờ mịt hỏi:

- A? Nợ gì?

Mắt Phong Liệt chớp lóe, lạnh nhạt nói:

- Đừng giả ngu, ngươi thiếu ta mười vạn long tinh không lẽ mau quên như vậy? Lưu tinh phi chu không phải là vật thế chấp sao?

- Ngươi...!

Nhạc Đông Thần tức giận, đôi mắt như phun ra lửa, một tay sắt run lẩy bẩy chỉ vào Phong Liệt.

Không thể khi dễ người như vậy!

Phong Liệt chẳng những thiến gã, phế một tay của gã, bây giờ còn đòi mười vạn long tinh nữa, đúng là buồn cười! Đây thật sự không thể nhịn được nữa!

Lúc này mắt Phong Liệt bỗng sáng lên, nhìn cánh tay sắt của Nhạc Đông Thần, khen rằng:

- A? Cánh tay sắt này không tệ đấy, còn oai hơn tay cũ của ngươi nữa, chậc chậc!

Tiểu Lục không sợ thiên hạ không loạn, cười duyên nói:

- Hi hi! Sư huynh, hiện giờ xem ra hắn phải cảm ơn ngươi nhỉ?

Tiểu Yên che miệng bật cười nói:

- Phì! Tiểu Lục, ngươi xấu quá!

- …

Bị ba người Phong Liệt kẻ tung người hứng trêu chọc, Nhạc Đông Thần tức suýt ói máu, gã là truyền nhân dòng chính Nhạc gia, xếp mười hạng đầu đại thế gia lại bị người ở bên đường trêu chọc, đây đúng là vô cùng sỉ nhục.

Dám làm vậy với gã, thế hệ trẻ nguyên Ma Long giáo không tìm ra được bao nhiêu người.

Gã cực kỳ độc ác nhìn Phong Liệt, hít sâu vài hơn, hung tựn khuyên nhủ mình: Nhất định phải bình tĩnh! Nếu không thì hôm nay chịu thiệt chắc chắn là mình rồi !

Ngực phập phồng vài cái, gã dần đè ép lửa giận.

Phong Liệt thầm lắc đầu, hắn còn đang chờ Nhạc Đông Thần tức giận xông lên nhận đòn đánh của hắn đây, kết quả trước mắt khiến hắn hơi thất vọng.

Tiếp theo Nhạc Đông Thần bỗng biến sắc mặt, đột nhiên mắt sáng lên, hừ lạnh nói:

- Hừ! Phong Liệt, coi như ngươi giỏi! Bổn công tử trả lại mười vạn long tinh thiếu ngươi!

Nói rồi, gã quăng một nhẫn trữ vật ném cho Phong Liệt.

Trên mặt Phong Liệt xẹt qua ngoài ý muốn, hắn cười khẽ, kiểm tra một lần, bên trong nhẫn trữ vật đúng là có mười vạn long tinh, tùy tay đưa cho Tiểu Yên.

Phong Liệt gật đầu nói:

- Ừm, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, đây mới là khí độ mà thế gia công tử nên có! Chúng ta đi!

Phong Liệt không định dừng lại nữa, mang hai cô gái rời đi.

- Chậm đã!

Nhạc Đông Thần hừ lạnh, cười lạnh nói:

- Phong Liệt, ngươi đã quên một việc rồi ư?

Phong Liệt ngẩn ra:

- A? Có chuyện gì vậy?

Nhạc Đông Thần nói:

- Hừ! Nếu bổn công tử đã trả tiền rồi thì lưu tinh phi chu làm vật thế chấp nên trả lại cho bổn công tử chứ?

Phong Liệt giật mình, thì ra tiểu tử này có ý định như thế. Lưu tinh phi chu đáng giá từ mười lăm đến hai mươi vạn long tinh, Nhạc Đông Thần đưa mười vạn long tinh là vẫn còn lời.

Nhưng Phong Liệt sẽ cho gã được lợi sao?

Phong Liệt nhẹ lắc đầu, nói:

- Nhạc đại công tử, lúc trước ngươi đã nói rõ ràng, quay về giáo trong ba ngày sẽ chuộc lại lưu tinh phi chu, nhưng bây giờ đã qua ba tháng! Trong ba tháng này ta thay người chỉnh sửa phi chu mất hơn một trăm vạn long tinh, món nợ này phải tính chứ?

- Ngươi...!

Nhạc Đông Thần cứng đờ, suýt tức đến hộc máu, phí tu sửa một trăm vạn long tinh, sư tử mồm rộng cũng không như vậy!

Phong Liệt nói tiếp:

- Vầy đi, ngươi đưa ta một trăm vạn long tinh, lưu tinh phi chu ngươi lấy đi, chúng ta không ai nợ ai, sao hả?

- Ngươi ngươi... Ngươi khinh người quá đáng!

Là người đều có điểm tính tình, Nhạc Đông Thần rốt cuộc không nhịn được nữa.

Tại trước mắt bao người bị đè đầu rõ ràng, nếu gã không phản kháng lại thì sau này Nhạc Đông Thần không cần lăn lộn nữa.

Người xung quanh xem náo nhiệt đều lắc đầu thở dài, lúc trước vẫn là Nhạc Chính Hổ đè ép Phong Liệt, nhưng lúc này thì hắn quang minh chính đại khi dễ Nhạc Đông Thần, đúng là thiên lý tuần hoàn báo ứng không sai.

Đối với Nhạc Đông Thần, đánh không lại Phong Liệt chỉ có thể trách thực lực của mình không đủ, nhưng hiện giờ nếu gã không có cả can đảm đánh thì rất bi thương.

Nhạc Đông Thần lập tức toát ra khí thế, sau lưng một ma long ảo ảnh hơn ba trượng uốn lượn gầm rống.

Chân khí cảnh nhất tầng!

Gã hét to một tiếng, bỗng nhảy lên, tay cầm một thanh loan đao đỏ biến thành màn sáng sắc bén đỏ rực mạnh chém vào Phong Liệt.

*Xẹt xẹt xẹt!*

Tia máu chói mắt, uy thế kinh người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.