Ma Long Phiên Thiên

Chương 194: Uyên Ương Đồng Tâm chú




Hình Ngọc Thiên biểu tình giận dữ, tiếp theo lại cười lạnh nói:

- Hừ! Nếu ngươi đã không biết điều như thế thì đừng trước bổn thiếu chủ trước đem gạo nấu thành cơm! Đến lúc đó, bổn thiếu chủ không tin lão già cha ngươi không nhận nữ tế ta đây!

- Ngươi...ngươi vô sỉ!

Lan Tiếu Y tức giận đến người lắc lư, dường như tùy thời ngã quỵ.

Phong Liệt nghe Hình Ngọc Thiên nói cũng ngớ ra, giật mình suýt hộc máu.

"Tên này định đem cô gái xấu xí vô cùng nhân gạo nấu thành cơm? ông trời ơi, khẩu vị nặng dữ vậy!"

Phong Liệt nghĩ không lẽ Lan Tiếu Y đội mặt nạ da người? Sự thật là tuyệt thế mỹ nữ?

Nhưng hắn ngẫm nghĩ rồi kiên quyết lắc đầu.

Mặt nạ da người có thể thay đổi mặt mũi chút ít nhưng tuyệt đối không thể sửa đến mũi hĩnh, miệng méo răng hô, hình tượng xấu xí, đây không phải là một công trình nha.

Đang lúc Phong Liệt trợn mắt há hốc mồm thì Hình Ngọc Thiên bỗng lạnh lùng trừng hắn, mắt lóe sát khí.

Gã lạnh lùng nói:

- Ngươi nghe đủ chưa? Đủ rồi thì đi chết đi!

Dứt lời, gã bỗng vung tay phải, một chưởng ảnh đen hùng hồn đánh tới trước ngực Phong Liệt.

Trong mắt của Hình Ngọc Thiên thì Phong Liệt chỉ là một con kiến nguyên khí cảnh cửu tầng mà thôi, mặc dù gã từ chưởng ngự lệnh bài sáng lấp lánh treo bên hông Phong Liệt thấy ra thân phận của hắn không tầm thường, nhưng gã vẫn không sự.

Vì trong bí cảnh này vốn là một nơi không có quy tắc, nơi này là phúc địa tu luyện của ma long võ giả, thiên đường đoạt bảo, cũng là chốn các cường giả quyết sát, đấu tràng cổ giới và Long Huyết Giới đấu tràng địa vị chính thống Ma Long giáo.

Lúc này, Hình Ngọc Thiên vung chưởng ảnh đạp vào ngực Phong Liệt, cuồng bạo cương kình chấn không gian kêu *ong ong*, uy lực tràn đầy.

- Chết tiệt!

Phong Liệt tức giận, không ngờ hắn là con cá trong chậu vẫn bị tai họa đến rồi.

Mối mặt một kích của cao thủ cương khí cảnh tam tầng, hắn không dám khinh thường.

Ngay sau đó, hắn biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân, nhanh chóng ẩn vào khói đen.

- Cuồng long táng thiên... Băng thiên chàng!

Trong khói đen chỉ thấy Phong Liệt cong người, vai phải nghiêng tới trước, toàn thân toát ra khí thế hùng hồn có thể lay động núi non. Vang tiếng quát khẽ, một bóng vai mơ hồ thoát xác va chạm với chưởng ảnh của Hình Ngọc Thiên.

*Ầm!*

Một tiếng vang thật lớn qua đi, hai thức công kích cùng bị tiêu trừ vô hình, phạm vi mười trượng đất cát tung bay, kình khí bắn ra bốn phía, tứ tán khí kình khiến Lan Tiếu Y vốn lung lay sắp đổ lại ngã ngồi trên mặt đất.

- A? Điều này sao có thể?

Hình Ngọc Thiên bỗng thu tay lại, ánh mắt nhìn Phong Liệt đầy kinh ngạc, trên mặt hiện vẻ khó tin.

Mặc dù lúc trước gã chỉ là tùy tiện vung chưởng nhưng cũng đủ vỗ bất cứ long võ giả nguyên khí cảnh, chân khí cảnh thành thịt nát, thế mà tiểu tử nguyên khí cảnh đối diện có thể cùng chính mình địa vị ngang nhau, thật sự quá khó tin!

Chẳng những là Hình Ngọc Thiên, ngay cả Lan Tiếu Y trên mặt đất, ba cương khí cảnh phong tỏa ba truyền tống trận cũng rất kinh ngạc biểu hiện của Phong Liệt.

Hơi thẫn thờ rồi mắt Hình Ngọc Thiên chớp lóe, thăm dò hỏi:

- Ngươi... Ngươi ẩn giấu tu vi?

- Hừ!

Phong Liệt hừ khẽ ngầm chấp nhận.

Trong khói đen hắn chưa lùi nửa bước, mắt lóe tia vui mừng.

Bây giờ hắn lấy tu vi chân khí cảnh nhất tầng khi biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân rồi thì đã tương đương với cao thủ cương khí cảnh nhất tầng.

Dù so với Hình Ngọc Thiên có chút chênh lệch nhưng đã đủ để dùng chiến kỹ bù đắp, không phải xa không thể với tới.

Hình Ngọc Thiên sắc mặt trầm trọng vài phần, hơi trầm ngâm rồi chỉ vào Lan Tiếu Y dưới đất, lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn giúp nàng?

Phong Liệt nhíu mày, mất kiên nhẫn nói:

- Ngươi có bệnh hả? Lão tử đã nói không muốn xen vào chuyện của các ngươi, khiến thuộc hạ nhường lại truyền tống trận đây!

Bây giờ hắn đã đánh giá đại khái thực lực của mình, tự tin cũng tăng lên nhiều, không để ý muốn đánh hay giết nữa.

Mắt Hình Ngọc Thiên lóe tức giận, khẽ hừ, nói với cao chủ bá chiếm truyền tống trận 'Long Huyết Giới' rằng:

- Thả hắn đi!

Gã sớm thấy ra Phong Liệt là người Long Huyết Giới, không ảnh hưởng gì đại kế ép hôn của gã, nếu đã không thể dễ dàng diệt sát, vậy dứt khoát thả hắn đi cho rồi, miễn xảy ra trắc trở nữa.

Phong Liệt lạnh lùng liếc Hình Ngọc Thiên, tiếp theo đi hướng truyền tống trận.

Nhưng lúc này Lan Tiếu Y ở dưới đất khẽ run, lòng kinh hoàng.

Nàng vốn đã vô cùng tuyệt vọng, Phong Liệt là đệ tử nguyên khí cảnh không lọt vào mắt nàng, dù hắn có lòng giúp đỡ thì đối mặt đám Hình Ngọc Thiên như muối bỏ biển.

Nhưng Phong Liệt biểu hiện thực lực ra ngoài khiến Lan Tiếu Y rất ngoài ý muốn, cho nàng một tia hy vọng, nhưng tia hy vọng này sắp biến mất.

Nếu Phong Liệt đi, thân thể bị thương nặng của nàng e rằng chỉ có thể mặc kệ tên biến thái Hình Ngọc Thiên thích làm gì thì làm, điều này đối với nàng mà nói quả thật là sống không bằng chết.

Nàng kinh hoảng một chốc rồi mắt dưới áo choàng chớp lóe, bỗng hét với bóng lưng Phong Liệt:

- Này! Ngươi đừng đi! Ngươi giúp đỡ ta được không?

Phong Liệt thản nhiên đáp một câu:

- Bất lực!

Hắn thầm lấy làm lạ.

"Người đàn bà xấu xí này đúng là quái, có người đàn ông muốn nàng đã tốt lắm rồi còn chọn ba lấy bốn, đúng là thế giới to lớn không gì không có."

Lan Tiếu Y cuống lên, vẫn không chết tâm nói:

- Ta có thể cho ngươi nhiều long tinh! Ba mươi vạn? Năm mươi vạn được không? Ta... Ta còn có thể truyền Lan gia linh chú cho ngươi!

- Linh chú thuật? Không hứng thú!

Người Phong Liệt run lên nhưng bước chân vẫn không ngừng.

Hắn có nghe nói qua chú thuạt, nghe nói là trên Long Huyết đại lục một số gia tộc bí ẩn không xuất thế lưu truyền thượng cổ chú thuật, thứ rất tà môn, thuộc về loại tam lưu. Cho dù hắn có nghe qua nhưng không đặt nó trong lòng.

Hình Ngọc Thiên nghe Lan Tiếu Y nói vậy thì biến sắc mặt, lạnh lùng nhìn nàng, nói:

- Tu luyệny, ngươi phát điên? Hắn chính là người Long Huyết Giới, nếu ngươi ích kỷ truyền cho hắn thì kết cuộc ra sao ngươi nên hiểu chứ?

Lan Tiếu Y không hề yếu thế đáp trả:

- Không liên quan ngươi! Mặc kệ ra sao, còn tốt hơn gả cho ma quỷ như ngươi! Khụ khụ!

- Ngươi...!

Hình Ngọc Thiên bực mình, nhưng may là gã thấy ra Phong Liệt thờ ơ Lan Tiếu Y tung mồi dụ, yên bụng, âm hiểm tới gần nàng.

"Tên khốn kiếp! Bổn tiểu thư đã nhường nhịn như thế rồi mà hắn vẫn thờ ơ!"

Phong Liệt lòng nóng như lửa đốt, mắt thấy Hình Ngọc Thiên và Phong Liệt sắp lướt qua nhau, gã đi hướng nàng, tim nàng dần rơi xuống đáy cốc.

Nhưng trước khi nàng tuyệt vọng thì mắt bỗng sáng lên, một ý niệm điên cuồng dâng trào.

Nàng với thân thể bị thương này nàng, dĩ nhiên thân phụ cực kỳ nghiêm trọng, nguyên lực cùng linh lực đều tiêu hao hầu như không còn, đúng là sơn cùng thủy tận.

Nhưng làm dòng chính truyền nhân của linh chú thế gia, nàng còn một lá bài cuối cùng không ai biết chưa từng sử dụng.

Nhưng lá bài này liên quan rất lớn, liên quan đến nửa đời sau, thậm chí là đời đời kiếp kiếp của nàng.

"Hừ! Dù sao bổn tiểu thư đã đến nước này rồi, thà chết còn tốt hơn rơi vò tay Hình Ngọc Thiên! Hơn nữa xem tên kia hình như rất ghét ta, thế càng tốt!"

Lan Tiếu Y trầm ngâm một lúc rồi mắt lộ dứt khoát, quyết định.

Thời gian không chờ ai, mắt thấy Phong Liệt dần đi xa, Lan Tiếu Y đột nhiên hai tay ôm ngực, khẽ ngâm xướng một câu chú ngữ quái lạ hướng không trung.

Nếu Phong Liệt nghe thấy thì có lẽ nhớ đến nàng dùng chính là viễn cổ long ngữ.

Rồi bàn tay thuôn dài bỗng bám ký hiệu quái lạ lóe ti sáng vàng, ở trên không túng chợt lóe, chớp mắt vào sau gáy Phong Liệt.

Khi nàng làm động tác này thì Hình Ngọc Thiên giật mình như con thỏ bị hù, vèo một tiếng bắn ra xa trăm trượng, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm động tác của Lan Tiếu Y, dường như rất e ngại.

Phong Liệt không chút đề phòng chỉ cảm giác một hơi thở quái dị bỗng nhập vào sau gáy mình.

Hắn giật mình, vội vàng căng thẳng thần kinh, điên cuồng vận chuyển nguyên lực định tiêu diệt hơi thở này.

Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện hơi thở đó vô hình, trực tiếp nhập vào thức hải, dung nhập linh hồn.

Từ khi hắn tăng lên long võ giả chân khí cảnh thì linh hồn đã ngưng tụ thành hình, tinh thần lực cũng bao phủ xung quanh mười trượng. Hiện tại hắn cảm giác rõ ràng hơi thở kia cùng linh hồn mình giao hòa, hắn như chạm vào một lực lượng quái dị.

"Chết tiệt! Đây là sao?"

Phong Liệt biểu tình cực kỳ khó coi, hắn cảm giác rõ ràng dường như mình có liên hệ nào đó với Lan Tiếu Y cách mười trượng.

Ngay sau đó, Phong Liệt nhoáng người lên vọt tới gần Lan Tiếu Y, một tay bóp cổ nhấc nàng lên trời, mặt lạnh như băng.

Hắn tức giận quát:

- Người quái dị chết tiệt! Ngươi làm gì lão tử hả?

Hắn không để ý diện mạo xấu xí của Lan Tiếu Y, vì hắn cảm giác rõ ràng linh hồn của mình vào lúc mới rồi xảy ra một biến đổi quan trọng.

- Khụ khụ! Ta muốn chết...

Lan Tiếu Y suýt bị Phong Liệt bóp nát cổ, vùng vẫy.

Hình Ngọc Thiên cách trăm trượng bỗng vui sướng khi người gặp họa, cười lớn nói với Phong Liệt:

- Ha ha ha ha! Tiểu tử, Lan Tiếu Y là truyền nhân duy nhất của cổ giới linh chú thế gia chúng ta. Lúc trước ngươi trúng linh chú thuật của nàng, hãy hưởng thụ mùi vị đó đi! Ha ha ha!

Gã vừa thoải mái cười lớn vừa hết sức cảnh giác âm thầm đề phòng Lan Tiếu Y.

Trước đó gã trả cái giá đắt sinh mạng của tám cương khí cảnh, trong đó còn có hai cao thủ cương khí cảnh bát tầng mới hao hết linh lực của Lan Tiếu Y, buộc nàng đến bước này.

Nhưng không ngờ nàng còn để lại hậu chiêu, đem lần cuối cùng dùng trên người Phong Liệt, khiến gã thầm vui sướng.

Phong Liệt nghe Lan Tiếu Y nói vậy thì lòng căng thẳng.

Trầm ngâm một lúc hắn giảm bớt sức tay, nếu không thật sự bóp chết Lan Tiếu Y mất. Hiện tại chưa rõ ràng tình huống, nàng chư thể chết.

- Nói mau! Đó là thứ gì?

Lan Tiếu Y dùng sức đập tay Phong Liệt, cực kỳ khó chịu nói:

- Ngươi... Khụ khụ! Ngươi thả ta xuống dưới... Ta sẽ nói...

*Rầm bịch* một tiếng, Phong Liệt mạnh quăng nàng xuống.

- Khụ khụ! Đồ khốn kiếp chết tiệt! Ngươi dám đối xử với ta như vậy! Ngươi có biết...

Lan Tiếu Y bịt cổ họng, buồn bực nói:

- Khụ khụ! Đồ khốn kiếp chết tiệt! Ngươi dám đối xử với ta như vậy! Ngươi có biết nếu ta chết rồi, ngươi cũng không sống được...

- Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!

Phong Liệt lòng run lên, thanh âm vô cùng lạnh lẽo, mắt tràn ngập sát khí.

Không biết tại sao, hắn mơ hồ cảm giác như có sợi tơ vô hình liên kết vận mệnh của hắn và Lan Tiếu Y, khiến hắn không dám gì nàng.

Và hắn cảm giác rõ ràng hình tinh thần lực của mình chậm rãi tăng trưởng, khiến hắn rất kinh ngạc. Bởi vì dựa theo lẽ thường mà nói thì tinh thần lực của Ma Long giáo chỉ khi đột phá đại cảnh giới mới có điều đột phá.

Nụ cười trên mặt Hình Ngọc Thiên đông lại, cực kỳ kinh ngạc nhìn Lan Tiếu Y. Lúc trước Lan Tiếu Y thi triển chú thuật chính là một loại gã chưa từng thấy, hình như không hao phí linh lực, điều này khiến gã rất tò mò về tác dụng của chú thuật.

Lan Tiếu Y không vội đáp lại câu hỏi của Phong Liệt, đầu tiên nàng từ trong 1lão già lấy ra một viên đan dược lấp lánh ánh sáng vàng nuốt vào trong miệng, rồi mới ngẩng đầu đối diện Phong Liệt.

Nàng hầm hừ nói:

- Hừ hừ! Nói thật cho ngươi biết đi, mới rồi ta thi triển là đồng tâm chú đặc biệt của Lan gia chúng ta. Bắt đàu từ bây giờ, hai ta cộng chưởng linh hồn thọ mệnh, một khi ta chết, ngươi cũng không có khả năng sống một mình!

- Cái gì? Có chuyện như vậy? Ngươi...!

Phong Liệt ngẩn ra, biểu tình giận dữ, bàn tay ẩn chứa nguyên lực hùng hồn giáng xuống đỉnh đầu Lan Tiếu Y.

Lúc trước dù hắn trực giác nguy hiểm nhưng không ngờ sẽ là kết quả này, không kiềm được muốn một bàn tay đập chết người quái dị này.

Thấy hành động của Phong Liệt, Lan Tiếu Y bị hù rụt cổ rồi lại duỗi ra, ngoài mạnh trong yếu kêu la:

- Hừ! Ngươi... Ngươi giết ta đi! Giết ta thì tương đương với ngươi giết chính mình! Có bản lĩnh ngươi ra tay đi!

Phong Liệt tức giận nghiến răng, bàn tay run khe khẽ nhưng không xuống tay được, phút chốc sắc mặt liên tục biến đổi.

Mặc dù hắn không hoàn toàn tin lời của Lan Tiếu Y nhưng không dám mạo hiểm như vậy, lỡ mà người quái dị nói là sự thật, một chưởng đập xuống cũng tiêu luôn mạng nhỏ của mình, vậy thì mất nhiều hơn được.

- Đồng tâm chú? Linh hồn thọ mệnh cộng hưởng? a? Cái này chẳng lẽ là uyên ương đồng tâm chú?

Ở phía xa Hình Ngọc Thiên nhíu mày suy tư một lát, đột nhiên biến sắc mặt, kiềm không được quát:

- Lan Tiếu Y! Ngươi...ngươi đồ tiểu tiện nhân đáng chết! Ngươi thà rằng đối với người đàn ông không quen biết thi triển uyên ương đồng tâm chú! Ngươi... Ngươi ngươi đúng là tội đáng muôn chết! Ta phải giết ngươi!

- A? Tại sao ngươi cũng biết chú pháp này?

Lan Tiếu Y ngẩn ra, nhưng vừa thốt lời nàng vội bịt miệng.

Bây giờ nàng đội mũ nên không ai thấy biểu tình của nàng.

Hình Ngọc Thiên nói không sai, mới rồi nàng thi triển đúng là một chú thuật thất truyền từ thượng cổ, uyên ương đồng tâm chú.

Thời thượng cổ chú thuật này thường dùng cho cặp tình nhân, là thủ đoạn phòng ngừa đối phương thay lòng đổi dạ.

Bây giờ Lan Tiếu Y linh lực tiêu hao hết, đột nhiên nhứ đến chú thuật không cần sử dụng linh lực này.

Cách nghĩ của nàng rất đơn giản, chỉ cần với Phong Liệt thọ mệnh cộng hưởng thì hắn không thể không hết sức bảo vệ an toàn tính mạng của nàng.

Khi qua ải này rồi nàng lại nghĩ cách giải trừ chú thuật là được, mặc dù bây giờ nàng chưa học được cách giải nhưng là thiên tài chú thuật của gia tộc, nàng tràn đầy tự tin vào mình.

Tuy nhiên, mặc dù chú thuật này không cần tiêu hao linh lực, nhưng giống lúc trước nàng ở nhị tầng bí cảnh thi triển ra một thức cấm chú, cần trả một chút cái giá đắt khó thể chịu đựng.

Lúc trước nàng thi triển một thức cấm chú 'Quỷ diện liệt hồn chú', hủy diệt tám thuộc hạ cương khí cảnh của Hình Ngọc Thiên, cũng phải trả cái giá hủy dung.

Lần này nàng thi triển uyên ương đồng tâm chú, trả cái giá là mất đi vị giác cùng xúc giác.

Đương nhiên, linh chú sư là một chức nghiệp rất quái dị, lúc họ thi chú phải trả giá nhưng qua một đoạn thời gian thì có thể hồi phục trở lại ban đầu.

Phong Liệt thấy Hình Ngọc Thiên tức lồng lộn lên thì kinh ngạc, Lan Tiếu Y không thi triển đồng tâm chú với gã, sao trong gã khó chịu vậy?

Hèn chi ngay cả người quái dị Lan Tiếu Y cũng không muốn gả cho gã, phải đem người ta gạo nấu thành cơm, loại biến thái này đã không thể dùng lẽ thường đối xử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.