Ma Long Phiên Thiên

Chương 18: Liệt Vân Long Điêu





Ngoài miệng hắn nói như vậy chứ trong lòng rất sướng, không ngờ Kim Câu có thể khiến lão già thần thông cảnh này ăn bồ hòn, nếu không phải tình cảnh không đúng thì hắn rất muốn hôn Kim Câu vài cái.
- Chiêm chiếp!
Lý hộ pháp là cao thủ thần thông cảnh nên cực kỳ mạnh mẽ không hề bị thương, nhưng quần áo và mặt nạ vỡ vụn làm lão có chút chật vật, khuôn mặt điển trai xanh mét.
Lão là long võ giả thần thông cảnh, Thanh đồng hộ pháp của Ma Long giáo, đến đến đâu có thể nói là vạn người kính ngưỡng, đi trên đại lục hiếm khi gặp đối thủ, không thể tưởng tượng hôm nay chịu thiệt trong tay một con chim, thật sự không nhịn được nữa. Lão định nổi trận lôi đình.
- Hừ! Súc sinh khốn kiếp kia! Dám to gan vô lễ với bổn tọa? Thật nực cười!!!
- Này này! Tiền bối chậm đã, chắc ngươi sẽ không hạ mình so đo với một con chim chưa đủ lông đủ cánh đi?
Phong Liệt giật mình, vội ôm Kim Câu vào ngực, cảnh giác nhìn Lý hộ pháp.
- A?
Ngay sau đó, Lý hộ pháp nhìn chằm chằm Kim Câu con ngươi chợt co rút, kinh ngạc thất thanh nói:
- Đây là...thức tỉnh Ma Long huyết mạch Liệt Vân Điêu? Điều này sao có thể!?
- Liệt Vân Điêu? Không phải chứ? Có Liệt Vân Điêu mạnh mẽ như vậy ư?
Phong Liệt vẻ mặt quái dị liếc Kim Câu, mắt đầy khó tin.
Liệt Vân Điêu là loại ác điểu trong loài chim, nổi tiếng tốc độ kinh người và trời sinh thân thể như tinh kim, rất nổi tiếng trên đại lục, số lượng cũng nhiều. Dù kiếp trước Phong Liệt kiến thức không uyên bác thì cũng có nghe thấy về nó.
Nhưng hắn chưa nghe nói qua Liệt Vân Điêu có thể phát ra công kích sóng âm uy lực như vậy. Hơn nữa dù Liệt Vân Điêu có thứ tỉnh chân long huyết mạch thành Liệt Vân long điêu trưởng thành cũng sẽ chỉ thức tỉnh kim long huyết mạch, thể chất thiên hướng kim thuộc tính.
- Hừ! Ngươi thì biết cái gì?
Lý hộ pháp khinh thường trừng Phong Liệt, sau đó mắt nóng rực nhìn chằm chằm Kim Câu, nói:
- Trên đời này Liệt Vân Điêu chỉ là kế thừa một phần huyết mạch của thượng cổ hồng hoang hung cầm Liệt Vân Điêu mà thôi, chỉ có cái tiếng!
- Chỉ Liệt Vân Điêu thời thượng cổ mới chân chính xứng với hai chữ 'liệt vân'. Liệt Vân Điêu trưởng thành một tiếng rít có thể dễ dàng đánh tan mây đen vạn dặm, thanh âm đi qua đâu là vạn vật đều hóa thành bụi đất, tục truyền rằng dù là cấp thấp chân long đều phải đi đường vòng! Tiểu tử này có thể thức tỉnh thần thông tổ tiên, chắc là huyết mạch rất tinh thuần, nhưng...sao nó thức tỉnh Ma Long huyết mạch chứ? Thật kỳ lạ!
Phong Liệt chột dạ nói:
- Khụ khụ, chắc là tại biến dị?
Lực chú ý của Lý hộ pháp đều tập trung và Kim Câu, không nhìn thấy Phong Liệt chột dạ. Mắt lão chớp lóe, bỗng cười ẩn ý với Phong Liệt.
Phong Liệt sớm đã quen Lý hộ pháp lạnh lùng, giờ thấy nụ cười chồn chúc tết gà thì lòng run lẩy bẩy, chưa đợi lão nói cái gì hắn đã cười tủm tỉm nói:
- Tiền bối, Kim Câu là vãn bối suýt mất mạng mới tìm được, tuyệt đối không truyền lại, người miễn mở lời đi!
Lý hộ pháp vẻ mặt khó chịu nói:
- Hử? Tiểu tử, cực phẩm long thú này dù có ở trong tay người thì sẽ được đến lúc này? Hơn nữa chim non này muốn tu luyện đến đại thành cần hao phí tài nguyên là con số thiên văn, chỉ bằng vào ngươi đi đâu tìm tài nguyên như thế? Đúng là lãng phí!
Phong Liệt không thả lỏng, đáp trả lại:
- Hừ! Cái này không cần tiền bối quan tâm, ta có cách giải quyết.
Kim Câu có thần thông thiên phú kinh người như vậy, chỉ cần qua vài năm thì chắc chắn trở thành thuộc hạ đắc lực và tọa kỵ cực phẩm, sao Phong Liệt chịu buông tay tặng người? Huống chi là tặng cho lão già trước mắt.
Lý hộ pháp hừ lạnh nói:
- Hừ! Tiểu tử, đừng quên rằng là ta tốn sức chín trâu hai hổ mới cứu ngươi ra khỏi Phong gia! Không lẽ ân cứu mạng không bằng con súc sinh xẹp lông này?
- Ơn cứu mạng Phong Liệt vô cùng cảm kích, ngày sau chắc chắn Phong Liệt sẽ báo đáp! Nhưng trước không nói ngươi đạt thành hiệp nghị với Thiết Dực Trưởng Lão của Phong gia ta, chỉ nói ta cứu mạng con gái ngươi đủ bằng rồi đi?
Lý hộ pháp vẻ mặt hung tợn nói:
- Khốn kiếp! Ngươi không nhắc tới ta suýt chút quên, tuy rằng ngươi cứu U Nguyệt nhưng làm hỏng danh tiết của nàng, cái này tính sao đây?
Phong Liệt chột dạ bảo:
- Hắc, hắc hắc! Cái này...thật ra thì nói đi nói lại chúng ta đều là người một nhà, Kim Câu đi theo ai chẳng phải đều giống nhau sao? Ta đang nghĩ khiến Kim Câu bảo vệ U Nguyệt.
- A?
Lý hộ pháp nghi ngờ xem xét Phong Liệt, biểu tình dần dịu đi. Vốn lão định lấy Kim Câu là để bảo vệ Lý U Nguyệt, giờ nghe Phong Liệt chịu nhả ra thì không so đo nữa.
- Được rồi, cứ làm như vậy đi! Coi như tiểu tử ngươi có chút lương tâm! Nhưng có phải người một nhà hay không thì nói quá sớm rồi!
- A...
Không đợi Phong Liệt nói thêm thì thân thể lại bị Lý hộ pháp túm lấy, lần này Kim Câu không công kích. Chớp mắt hai người một chim đã bay trở lại chỗ đậu xe ngựa, Lý U Nguyệt đứng bên cạnh xe ngóng cổ trông chờ.
Nàng thấy Phong Liệt không có gì nguy hiểm thì vẻ lo lắng trên mặt mới rút đi, nhưng tiếp theo gò má ngọc ngà hây hồng, không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng rực của Phong Liệt.
Lòng Phong Liệt rất ngứa, bất giác nhớ đến cảm giác tuyệt vời đêm qua, dưới thân nóng lên. Hắn thầm nghĩ phải tìm cơ hội bỏ rơi lão già bên cạnh, cùng mỹ nhân ôn lại đêm xuân.
Nhưng khiến Phong Liệt thất vọng là tiếp theo hắn không còn cơ hội đơn độc ở chung với Lý U Nguyệt.
Lý hộ pháp sai Phong Liệt bày lại thùng xe xong ba người cùng ngồi trong xe ngựa, thúc giục long mã nhanh như chớp lao ra xa.
Càng quá đáng là Lý hộ pháp thỉnh thoảng nhìn Phong Liệt bằng ánh mắt phòng kẻ trộm khiến hắn bực mình muốn ói máu.
- Ủa? Con chim thật xinh đẹp!
Qua thật lâu sau, Lý U Nguyệt luôn chú ý Phong Liệt rốt cuộc phát hiện sự tồn tại của Kim Câu, đôi mắt đẹp tỏa sáng, kiềm không được định vươn tay ngọc sờ lông chim ám kim sáng lấp lánh của nó.
- Gri...ô ô!
Lông chim toàn thân Kim Câu dựng lên định công kích, nhưng mới phát ra nửa tiếng rít đã bị Phong Liệt kịp thời túm mỏ dài cong cong.
- Kim Câu, đây là nữ chủ nhân của ngươi, sau này lời của nàng chính là của ta, biết chưa?
Phong Liệt hung dữ răn dạy Kim Câu, rồi mỉm cười nói với Lý U Nguyệt:
- Nó tên Kim Câu, thích ăn linh đan, đây, nàng lấy cái này đút cho nó, nó sẽ thích nàng.
Nói rồi Phong Liệt đưa một bình long nguyên đan cho Lý U Nguyệt, kín đao sờ bàn tay trắng nõn của giai nhân, quang minh chính đại ăn bớt.
Lý U Nguyệt nghe lời Phong Liệt răn dạy Kim Câu thì xấu hổ đến lỗ tai đỏ rực, lại bị hắn nhéo tay, thân thể mềm mại khẽ run, gò má đỏ đến sắp nhỏ máu, làm hắn nhìn thèm nhễu nước.
- Khụ khụ!
Lý hộ pháp nhíu mày đúng lúc ho khan đánh gãy mập mờ giữa hai người, làm Phong Liệt rủa thầm.
Tiếp theo trên đường đi Lý U Nguyệt dần quen với Kim Câu, trong thùng xe thỉnh thoảng vang tiếng thiếu nữ cười khúc khích như chuông ngân.
Phong Liệt cố ý vô tình liếc mắt đưa tinh, thầm trao đổi với mỹ nhân, bất giác cảm tình sẽ hai người tăng nhanh. Đặc biệt là ăn vụng dưới mi mắt nhạc phụ tương lai, làm Phong Liệt mới nếm tình thú nam nữ nên rất khoái, trên đường không cảm thấy khô khan, buồn tẻ.
Ma Long giáo ở Ma Long sơn mạch, tại chỗ giao nhau giữa Kim long Thiên Triều và thiên long Thần Triều, khu vực hai bên không cai quản, cách Thiên Lân Thành chỉ chừng mấy vạn dặm. Nếu lấy thân thể người thường thì e rằng cả đời này khó thể ra khỏi cương vực khắp nơi tràn đầy nguy hiểm ở Kim long Thiên Triều này.
Nhưng ba người Phong Liệt có hai long mã chở đi, tốc độ nhanh như gió, nói là một ngày đi ba ngàn dặm cũng không khoa trương.
Hơn nữa b người sợ bị đại quân Kim long Thiên Triều truy sát, không dám dừng lại, thường ăn uống đều ở trên xe, hai con long mã lấy linh đan làm thức ăn.
Ngày đêm chạy nhanh, hơn mười ngày sau đã thấy một sơn mạch nguy nga hùng tráng liên miên bất tận ở phía xa.
Ma Long sơn mạch nổi tiếng khắp thiên hạ, núi non liên miên vô tận, tung hoành phạm vi mấy vạn dặm. Tục truyền sơn mạch này ở thời đại viễn cổ thần long là đất mạch Ma Long tụ tập, có bí ẩn Ma Long vô cùng tận.
Bên trong có vô số thâm sơn độc trạch, nơi hiểm yếu tuyệt địa, chẳng những người bình thường nửa bước khó đi, dù là long võ giả tu vi tinh thâm sai một bước là có thể thập tử vô sinh.
Ma Long giáo là một trong mười giáo phái của long huyết lục, trong giáo cao thủ như mây, truyền thuyết có mấy vị cao thủ là long biến cảnh, nhưng sơn môn chỉ ở một ngọn núi tên gọi Bàn long Phong ngoài Ma Long sơn mạch.
Vượt qua vài ngọn đồi, Bàn long Phong dưới ánh chiều tà tựa như một con viễn cổ thần long vắt ngang tại trước mắt người, cảm giác áp lực mạnh mẽ hòa hợp với thiên địa ập vào mặt.
Đường núi không thích hợp xe ngựa đi, ba người đã sớm bỏ xe ngựa. Lúc này Phong Liệt và Lý U Nguyệt cưỡi long mã chạy nhanh, Lý hộ pháp thì dựa vào tu vi thần thông cảnh ngự không mà đi.
Phong Liệt nhướng mắt từ xa nhìn Bàn long Phong bị ánh tà dương nhuộm thành sắc vàng, lòng vừa thấy quen vừa thấy lạ, dần không còn ý nghĩ cùng mỹ nhân U Nguyệt điên loan đảo phượng mà có phần nghiêm túc.
Đời trước hắn lấy danh thiên tài đột ngột xuất thế, vừa vào Ma Long giáo liền bái Ma Long giáo chủ là Chiến Thiên Ma Vương làm sư phụ, mười năm khổ tu kinh diễm thiên hạ, nhưng cuối cùng lấy kết cuộc cực kỳ thảm thiết kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
Cách không lâu sau hôm nay hắn lại lần nữa đặt chân vào vùng đất này, chờ đợi hắn sẽ là vận mệnh như thế nào? Là long đằng vu thế, uy lâm thiên hạ, hay bi kịch kiếp trước lại tái diễn?
Ánh mắt Phong Liệt dần biến lạnh băng, toát ra quyết tuyệt.
"Không! Nếu lão tử đã trùng sinh thì tuyệt đối không để bi kịch kiếp trước lại diễn ra! Ma Long giáo, nếu lão tử đã dám đưa lên cửa thì chính là muốn đạp ngươi dưới chân! Sở Huyền, lần này ngươi ở ngoài sáng còn ta trong tối, hãy xem lão tử đùa chết ngươi ra sao! Nếu ngươi muốn thông qua nuốt linh hồn ta độc chiếm thân thể ta hòi phục lại huy hoàng viễn cỏ thì, hừ! Ta cũng có thể nuốt người, bước lên đỉnh cao võ đạo, giẫm toàn thiên địa dưới chân!"
Tâm tình Phong Liệt dần trong sáng, khóe môi bất giác nhếch nụ cười tàn khốc.
- Ngươi...Ngươi làm sao vậy?
Một giọng nói êm tai trong trẻo vang bên tai Phong Liệt, kéo lại tinh thần hắn.
Cách không xa Lý U Nguyệt đôi mắt đẹp phức tạp nhìn bóng dáng Phong Liệt cô đưn mà kiên cường, hắn như vậy khiến nàng thấy xa lạ, lòng xẹt qua chút đau đớn.
Không biết có phải là ảo giác, nàng mơ hồ cảm thấy hình như trên vai Phong Liệt gánh một ngọn núi cực kỳ nặng nề, hơi sơ sẩy là đè ép thân hình mảnh khảnh chưa trưởng thành của hắn thành bột phấn.
Khoảnh khắc này, nàng không muốn khiến người đàn ông đã đi vào lòng mình dỡ xuống ngọn núi to đó mà là bất chấp tất cả giúp đỡ hắn cùng gánh vác, dù cho có tan xương nát thịt cũng không oán không hối hận.
Phong Liệt quăng đi trầm trọng, cười giỡn với Lý U Nguyệt:
- Sau này phải kêu là phu quân, có biết không?
- Ngươi...hừ! Không thèm gọi!
Lý U Nguyệt kiêu ngạo hừ, liếc hắn, dáng vẻ hừn giận hấp dẫn tự nhiên khiến Phong Liệt sắp hóa thú.
- Ha ha, ha ha ha ha! Ma Long giáo, lão tử Phong Liệt đã giá đáo! Ha ha ha ha ha!
Phong Liệt quay mặt đi, giống như điên cuồng ngửa đầu cuồng cười, vẻ cuồng ngạo sảng khoái làm Lý U Nguyệt trợn tròn mắt.
Trên trời Lý hộ pháp lạnh nhạt liếc Phong Liệt, nhíu mày. Người khác muốn bái vào Ma Long giáo nổi tiếng một trong mười đại giáo đại lục có ai không phải nơm nớp lo sợ, kinh sợ, nhưng hình như tiểu tử này thiếu sự kính cẩn với Ma Long giáo.
- Hừ, tiểu tử này dường như có vấn đề.
- Gri!!!
Một tiếng rít điếc tai vang trong thiên địa, Kim Câu bay trên trời cao dường như bị tâm tình của Phong Liệt lây nhiễm, nó không ức chế khí thế kiêu ngạo hung cầm, phát khiêu chiến với vô số ác điểu giữa không trung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Gri!!!
- Gri!!!
Liên tiếp mấy tiếng rít tràn ngập địch ý từ phía xa vang lên, vài con ác điểu hình thể to lớn dường như rất khó chịu con chim nhỏ dám giương oải ở địa bàn của mình, chúng vỗ cánh ập đến, phải cho con chim này biết khoảnh trời này ai mới là vua thật sự.
Trước tiên ập đến là một con huyết nhãn điêu toàn thân lông chim đen như mực, giương cánh hơn trượng. Con huyết nhãn điêu đã thức tỉnh hắc long huyết mạch, lúc bay có lờ mờ hiện ra ảo ảnh hắc long.
Nó hoàn tàn xứng đáng là bá chủ bầu trời này, đôi mắt đỏ rực như nhỏ máu bắn tia sáng bốn phía, người thường nhìn một cái chắc chắn sẽ nằm mơ ác mộng vài ngày. Dựa vào sức lực mãnh mẽ và lực lượng vô cùng, dù là một số ác điểu thức tỉnh chân long huyết mạch khác cũng chỉ có nước đi đường vòng tránh nó thôi.
Bây giờ hình thể Kim Câu còn chưa bằng một móng vuốt của nó, nhưng Kim Câu không chút sợ hãi, hai cánh giơ ngang cực kỳ nhanh liệng cánh hướng huyết nhãn điêu. Phong Liệt, Lý U Nguyệt ở dưới đất suýt thót tim vì con chim này.
Khi hai bên cánh nhau mười mét, Kim Câu đột nhiên phát ra tiếng rít, tiếp theo từng đường cong màu trắng như có như không xẹt qua huyết nhãn điêu.
Con huyết nhãn điêu bỗng phát ra tiếng hét gắn, toàn thân lông chim đen theo gió rơi rụng, chớp mắt thành đại điêu rụng lông, hơn nữa tàn thân nó chảy máu, cảnh tượng cực kỳ quái dị. Kim Câu lướt qua nó, huyết nhãn điêu không bì nổi đột nhiên vô lực ngã xuống dưới.
Lúc này, Kim Câu đột nhiên vòng trở lại đuổi theo huyết nhãn điêu đã chết, mỏ dài gấp khúc sắc bén dễ dàng xuyên thủng đầu nó, đào ra đôi mắt đỏ nuốt vào bụng.
- Hắc hắc, cái con này thật chịu chơi!
Phong Liệt thở phào, cười khẽ nói:
- Nhưng đây mới là sinh hoạt nó muốn.
Lý U Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Phong Liệt, hỏi:
- Còn ngươi? Ngươi muốn sống như thế nào?
Nàng có vẻ mong chờ, người đàn ông này đã định trước sẽ không tình nguyện bình thường.
- Ta hả? Hắc hắc, Phong Liệt ta không có chí lớn gì, chỉ muốn lấy một mỹ nữ làm vợ rồi sinh cho ta một đám con, ha ha ha ha!
Long mã chạy nhanh như gió, tiếng cười càn rỡ quanh quẩn trong thiên địa thật lâu.
- Xì!
Lý U Nguyệt rất bực mình, không ngờ bị cái tên kia đùa ngược lại, nàng xoay đầu không thèm để ý hắn, nhưng trong mắt ý cười dịu dàng không để Phong Liệt thấy.
Một lát sau ba người đi tới chân núi Bàn long Phong, một gã đàn ông thủ sơn chân khí cảnh từ xa đi tới đón, bước chân hùng hồn có lực, thế lay động núi non.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.