Ma Long Phiên Thiên

Chương 176: Công phu sư tử ngoạm




- Như thế nào, đã tin chưa? Hừ, Lữ gia các người âm mưu hãm hại thành viên trọng chức của Ma Long Giáo, đây chính là tội phản giáo. Không biết, vào lúc này ngày mai, đệ tử Lữ gia có thể hay không thị trưởng lão hộ giáo thanh trừ?

Phong Liệt hữu ý vô ý nhìn hắc châu trong tay, âm trầm nói.

Nghe xong lời nói của Phong Liệt, Lữ Tranh Lữ Vanh hai người thân hình đột nhiên run lên, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi.

Ma Long Giáo tuy phân chia ngàn vạn thế lực, phân tranh không ngừng, nhưng cũng tuân thủ một quy tắc bất thành văn. Bí mật đấu với nhau sống chết thì không sao, nhưng không được vi phạm những quy định mà Ma Long Giáo đã đặt ra.

Điều quy thứ nhất của Ma Long Giáo. Không được đồng môn tương tàn.

Nhất là giết hại những thành viên trong tổ chức. Nếu vi phạm, hội sẽ dùng tội danh phản giáo để xử lý.

Phong Liệt thân là Đại sư huynh Chưởng ngự Ám Vũ Viện của Ma Long Giáo, dĩ nhiên là dưới một người trên vạn người ở Ám Vũ Viện. Chỉ cần hắn còn tại vị một ngày, thì đó chính là đại diện cho chính thống Ma Long Giáo.

Giờ khắc này, huynh đệ Lữ thị không khỏi nghĩ đến, một khi Phong Liệt đem chuyện này cáo trạng lại giới cao tầng, Lữ gia nhất định sẽ đụng phải một đả kích lớn nhất chưa từng có với Ma Long Giáo. Thậm chí sẽ bị trừ tận gốc, răn đe là vô cùng có khả năng.

Mặc dù có thể sẽ không đến như vậy, nhưng tính mạng của hai người sẽ rất khó bảo toàn.

Trong lúc nhất thời, hai người mồ hôi rơi như mưa, thân thể run rẩy.

Phong Liệt khóe miệng có chút nhếch lên, thú vị nhìn sắc mặt biến ảo không thôi của hai người.

- Phong Liệt, ngươi muốn gì?

Sau một lát, Lữ Tranh rốt cuộc cũng tỉnh táo được một chút, nói với Phong Liệt:

- Đúng rồi, Phong Liệt, ngươi chỉ cần không đem chuyện này kiện lên cấp trên, chúng ta có thể cung cấp long tinh cho ngươi. Ngươi muốn bao nhiêu cũng được. Ngươi không phải là muốn luyện chế thần binh hay sao? Chúng ta có thể cung cấp đầy đủ cho ngươi.

Khục khục!

Lữ Vanh cũng không chờ đợi được, muốn dùng long tinh bịt miệng Phong Liệt, nhưng cuối cùng bị Lữ Tranh đá một cước, đem lời sắp nói nuốt vào trong.

Lúc này, Lữ Tranh đã tỉnh táo lại. Y dần dần hiểu được, Phong Liệt không có vội vã rời đi, hiển nhiên là còn mưu đồ khác.

Y bình tĩnh nhìn Phong Liệt, âm trầm nói:

- Phong Liệt, ngươi ra giá đi.

Phong Liệt khẽ mỉm cười lắc đầy, thầm nghĩ đôi huynh đệ này phản ứng thật là quá chậm.

Lữ Tranh nghĩ không sai. Phong Liệt vốn chưa rời đi, đích thật là muốn hai người này phải trả một cái giá.

Trong lòng của hắn rất rõ ràng, mặc dù chuyện ngày hôm nay có tố cáo lên Lãnh Phi Hồng, cũng rất khó mà làm khó được Lữ gia. Bởi vì tình hình kinh tế của hắn căn bản không có chứng cứ để sử dụng.

Lữ Tiêu kia tuy bị mình giam trong không gian Long Ngục, nhưng đã bị ông ta nhìn thấy Trấn Long Thiên Bi, tất nhiên là không có khả năng để ông ta hiện thế, tránh bại lộ lá bài tẩy của mình.

Hơn nữa, đả kích Lữ gia đối với chính mình chỗ tốt cũng có hạn. Địch nhân của mình không chỉ có một mình Lữ gia. Chi bằng lừa bịp kiếm một món lợi.

- Hừ, không phải là tar a giá như thế nào, mà là muốn xem các người có thể khai ra cái giá bao nhiêu mới có thể khiến Phong Liệt ta dàn xếp ổn thỏa?

Phong Liệt cười lạnh nói.

- Sao?

Lữ Tranh sững sờ, nhíu mày, hơi chút trầm ngâm, sau đó nói:

- Mười vạn Long tinh, như thế nào?

- Hahaha, mười vạn Long tinh? Lão tử còn thiếu mười vạn Long tinh sao? Hoặc là nói an nguy của Lữ gia các ngươi chỉ đáng giá mười vạn Long tinh?

Phong Liệt tức cười nói.

Lữ Tranh sắc mặt thoáng chốc khó coi vô cùng. Trong lòng y rất rõ ràng, mười vạn Long tinh đối với người bình thường mà nói thì đó là một con số rất lớn, nhưng đối với cái tên Phong Liệt này hất tay lên đã có được ba mươi vạn Long tinh thì quả thật là hơi ít một chút.

- Vậy ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu?

Lữ Vanh sốt ruột nói.

Phong Liệt thấy không sai biệt lắm, liền khẽ hừ một tiếng, nói:

- Ta muốn cái này….”Lữ Tự Hành”

- Không được!

- Không được, ngươi đây là công phu sư tử ngoạm đấy.

Lữ Tranh Lữ Vanh ánh mắt cả kinh, không do dự một ngụm từ chối.

Nói thật, Lữ Tự Hành là một trong những sản nghiệp của Lữ gia tại Ma Long Giáo, chủ yếu kinh doanh binh khí, áo giáp và các loại nguyên liệu khác. Hàng năm mang lại cho Lữ gia không dưới bách vạn Long tinh, chính là một trong những tài nguyên chủ yếu của Lữ gia. Tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết.

Nếu mất đi Lữ Tự Hành, chỉ sợ mặc dù Phong Liệt không giết chết bọn chúng thì Lữ gia cao thấp ngàn vạn người cũng không để cho huynh đệ hai người sống yên.

- Hắc hắc, đã như vậy thì không cần nói chuyện nữa. Chúng ta sau khi quay trở lại, có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại. Hahaha….

Phong Liệt càn rỡ cười to vài tiếng, lập tức mang theo Diệp Trì ra bên ngoài.

Chứng kiến Phong Liệt muốn đi, Lữ thị huynh đệ sắc mặt liền khẩn trương. Bọn chúng đều biết một điều, một khi Phong Liệt rời khỏi cánh cửa này, hậu quả của bọn chúng sẽ như thế nào. Vì vậy đều không chút do dự đuổi theo, mềm giọng cầu xin.

- Phong Liệt, chuyện gì cũng từ từ mà. Ngoại trừ Lữ Tự Hành thì những cái khác đều được.

- Hai mươi vạn Long tinh? Ba mươi vạn Long tinh? Nếu không thì ta dùng linh bảo Thanh Lê kiếm của ta cho ngươi. Ta còn có mười tuyệt sắc mỹ nữ chưa từng hưởng qua, cùng một lúc đưa cho ngươi. Dù sao ta cũng không còn dùng được nữa rồi.

 

Mắt thấy Phong Liệt sắp rời khỏi cửa, hai người đều gấp đến độ muốn khóc lên. Nếu không phải bọn chúng nghĩ rằng mình không phải là đối thủ của Phong Liệt, bọn họ thậm chí đều không ngại giết người diệt khẩu. Sau đó đến trước mặt Ma Long Giáo Chủ, tranh luận với Ám Vũ Viện.

Nhưng khi hai người sắp sụp đổ, Phong Liệt bỗng nhiên dừng bước, lạnh lùng báo ra một số lượng:

- Một bách vạn! Ngay lập tức!

- Sao, một….một bách vạn!

Hai người sắc mặt cả kinh, nhìn nhau, nhưng khi Phong Liệt sắp mất đi tính nhẫn nại thì hai người vội vàng gật đầu liên tục, nhưng trong lòng lại đau như cắt.

Một bách vạn Long tinh, đây là một con số rất kinh người. Toàn bộ gia sản của Long võ thế gia tam đẳng cộng lại cũng chưa chắc gì vượt qua bách vạn Long tinh.

Lữ Tranh Lữ Vanh trong nội tâm quả thực là hối hận muốn chết, không nghĩ tới kế hoạch không sơ hở chút nào của mình lại bị thất bại, lại còn phải mất đi một bách vạn Long tinh cùng tính mạng của ão tổ Hóa Đan Cảnh của Lữ gia. Đây quả thật là rối tinh rối mù.

Sau một lát, Phong Liệt cùng mọi người rời khỏi Lữ Tự Hành, mang theo nét mặt đắc ý khó có thể che giấu. Diệp Trì đã được giao cho đám người Trương Đại Tài chăm sóc.

Lúc này, trong trữ vật giới chỉ của hắn đang có được sáu mươi vạn Long tinh của Lữ thị huynh đệ dâng lên, cùng với các loại linh bảo có giá trị hơn năm mươi vạn. Tâm trạng quả thật là tốt đến cực điểm.

Còn huynh đệ Lữ thị ở đằng sau thì thất hồn lạc phách ngã phịch xuống mặt đất, vẻ mặt ngốc trệ.

Hôm nay, toàn bộ Long tinh và linh bảo của Lữ Tự Hành đã bị Phong Liệt lấy đi hết. Bọn chúng trong nội tâm suy nghĩ về sau nên báo cáo với gia tộc như thế nào đây.

- Hắc hắc, hiện tại cũng đã dư dả rồi, phải chăng nên đem Thiên Bi sửa chữa lại?

Phong Liệt tâm trạng sảng khoái vô cùng, liền nghĩ tới Trấn Long Thiên Bi trong không gian Long Ngục.

Kế tiếp, hắn lại phân chia một bộ phận tinh thần để quan sát tình hình Lữ tiêu trong Long Ngục. Dù sao cao thủ Hóa Đan Cảnh cũng không phải là con kiến. Không chừng sẽ xảy ra vấn đề gì đây.

Nhưng sau một khắc, Phong Liệt không khỏi hai mắt máy động, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

- Tấm bia đá chết tiệt! Đây rốt cuộc là cái thứ đồ vật quỷ quái gì vậy? Ui chao, bảo bối của lão phu. Hỗn đan tiểu súc sinh, nếu để cho lão phu bắt được ngươi, ngươi muốn chết cũng không được muốn sống cũng không xong.

 

Trong không gian Long ngục, lão quỷ Hóa Đan Cảnh Lữ Tiêu đối diện với Trấn Long Thiên Bi mắng to, vẻ mặt hối hận.

Ông ta khóe miệng dính máu, hai mắt ảm đạm vô quang, cúi đầu nhìn đoạn cốt thương cơ hồ hóa thành gỗ mục trong tay mình, quả thực khóc không ra nước mắt.

Ông trời không có mắt. Đoạn cốt thương này được lưu truyền từ đời xa xưa, dùng nguyên khí của Chân Long luyện thế mà thành. Hơn nữa, dưới sự ân cần chăm sóc của ông ta trọn vẹn sáu trăm năm, sớm đã đạt đến huyền bảo cấp bậc thất phẩm, tương đương với tính mạng của ông ta.

Một lát sau, Lữ Tiêu phát giác chính mình căn bản không có cách nào chống lại hấp lực của tấm bia đá. Sau khi suy nghĩ thật lâu, ông ta quyết định mạo hiểm một lần, thử xem có thể tấm bia đá nhìn qua có vẻ không chịu nổi một kích kia, một lần hành động hủy diệt, chấm dứt hậu hoạn.

Vì vậy, ông ta vận dụng nguyên lực toàn thân đưa cốt thương lên, hung hăng ném về phía tấm bia đá.

Kết quả, cốt thương dễ dàng đâm vào cái khe trong tấm bia đá, nhưng lại không thể khiến cái vết rách trải rộng trên tấm bia đá biến thành mảnh vụn. Thậm chí không thể tạo thành nửa điểm hư hao đối với tấm bia đá. Cái này làm cho Lữ Tiêu lòng nóng như lửa đốt.

Hơn nữa, làm cho Lữ tiêu hao tổn trí lực tới gần tấm bia đá. Lúc gỡ cốt thương thì trên tấm bia đá xuống, cốt thương đã biến thành bộ dạng thê thảm.

Từ đó, một bảo vật có giá trị liên thành, thế gian hiếm có cứ như vậy mà biến mất nguyên khí, trở thành một phế phẩm. Ngay tiếp theo, tinh thần lẫn thể xác của Lữ Tiêu bị thương không nhẹ.

Trên người tổn thương là chuyện nhỏ, nhưng tổn thất huyền bảo bổn mạng của mình chính là sự kiện đau lòng nhất của Lữ Tiêu. Ông ta nhịn không được bắt đầu mắng ầm lên, đồng thời không khỏi hận Phong Liệt đến tận xương tủy.

Phong Liệt chứng kiến Lữ Tiêu trong Long Ngục rơi vào hoàn cảnh như vậy, sau một hồi kinh ngạc, trên mặt liền lộ ra một tia vui vẻ cổ quái:

- Hắc hắc, lão gia hỏa này cũng không phải là khó đối phó.

- Sư huynh, huynh nói cái gì vậy?

Tiểu Lục nghe được tiếng lầm bầm của Phong Liệt, lập tức đưa cái đầu nhỏ qua hiếu kỳ hỏi.

- Haha, không có gì. Đi thôi, chúng ta lên đỉnh núi đi.

Phong Liệt nhẹ cười, rồi nói với Trương Đại Tài:

- Đại Tài, ngươi hãy đưa Diệp Trì về, tìm một người chăm sóc tốt một chút.

- Vâng, công tử.

Trương Đại Tài cung kính nói. Sau đó cõng Diệp Trì đang hôn mê lên lưng, nhanh chóng xuống núi.

Kế tiếp, đám người Phong Liệt một bên xem xét cảnh quan ven đường, một bên chậm rãi xuống dưới núi, phong thái tiêu dao tự tại.

Nhưng sau một lát, đang lúc Phong Liệt chuẩn bị theo đường núi thẳng lên đỉnh thì đột nhiên bước chân chậm lại, sắc mặt thoáng chút khó coi.

Bởi vì lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, cách đó không xa đang có vài thiếu nữ yểu điệu thanh lệ đang đi tới, xem ra là muốn xuống núi.

Những nàng thiếu nữ này dung nhan tuyệt sắc, rất xinh đẹp. Quả thuật trở thành một đạo phong cảnh hữu tình cho ngọn núi Tử Dương, làm cho vô số người đi đường phải ngoái mắt trông theo.

Nhưng khi Phong Liệt nhìn thấy những cô thiếu nữ này thì trong lòng phiền muộn vạn phần. Bởi vì cô gái tuyệt sắc mặc quần trắng trong đó thình lình lại là người mà hắn sợ nhìn nhất ngày hôm nay, Diệp Thiên Tử. Còn lại là Tiểu Điệp cùng với những đệ tử khác của Ám Vũ Viện.

Khi Phong Liệt phát hiện Diệp Thiên Tử thì cũng là lúc Diệp Thiên Tử nhìn thấy Phong Liệt. Đôi mắt đẹp ngưng tụ, cũng không biết nghĩ tới điều gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹđỏ ửng hẳn lên.

Phong Liệt sau phút chốc ngưng trệ, lập tức không chút do dự quay đầu đi. Hắn thà rằng đi đường ngoằn ngèo lên núi xa một chút, nhưng cũng không muốn đụng mặt Diệp Thiên Tử trong lúc này.

- Ồ, sư huynh, chúng ta không phải muốn lên núi sao? Huynh như thế nào lại xuống núi chứ?

Tiểu Yên kinh ngạc nói. Những người còn lại cũng có chút khó hiểu.

- A…cái này…ta nghe nói có một con đường khác lên núi rất nhanh. Chúng ta đi kiếm cái gì ăn đi. Dù sao thì luyện khí cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn là xong.

Phong Liệt xấu hổ gãi đầu, rốt cuộc nghĩ ra một lý do chẳng ra làm sao. Hắn vừa nói vừa bước rất nhanh.

Nhìn thấy Phong Liệt giống như là chạy trốn, Tiểu Yên, Tiểu Lục cũng khỏi sững sờ. Hai cặp mắt trong veo tràn ngập sự kinh ngạc.

- Ăn cái gì? Sư huynh không phải vừa mới ăn cơm sao?

- Có lẽ là ăn chưa no!

- A, ta cũng có chút đói bụng. Hihi, ăn cái gì cũng được.

 

Hai cô gái nhìn nhau trong chốc lát rồi tranh thủ chạy theo.

Mà lúc này, trên sơn đạo, Diệp Thiên Tử nhìn thấy Phong Liệt vừa nhìn thấy mình liền quay đầu đi, rõ ràng là né tránh mình, điều này khiến cho nàng nộ khí càng dâng lên, hàm răng nghiến kèn kẹt. Đồng thời trong nội tâm còn mơ hồ có một tia ủy khuất không hiểu.

Sắc mặt biến ảo một lúc, cuối cùng nàng chỉ tức giận mắng một câu:

- Phong Liệt chết tiệt, dám trốn tránh bổn tiểu thư. Ta muốn xem ngươi có thể tránh được bao lâu. Hừ, bổn tiểu thư cũng không phải là người dễ chọc ghẹo đâu.

Tuy Long võ giả có thể vài ngày không cần ăn uống, nhưng quán rượu vẫn là một trong những nơi Long võ giả ưa thích.

Phong Liệt cùng mọi người đi một đường vòng xa, cuối cùng tìm được một quán rượu không tệ.

Hôm nay, Phong Liệt đã có được hai bách vạn Long tinh, ngẫu nhiên tiêu phí một chút cũng không sao. Ăn thì ăn toàn món ngon, uống thì uống rượu quý long, khiến cho bốn người Tiểu Yên, Tiểu Lục, Triệu Thung bốn người được ăn uống thỏa mãn.

Cho đến một canh giờ sau, tất cả mọi người ăn uống no say rồi mới cất bước, chậm rãi hướng về đỉnh núi.

Tục truyền, núi Tử Dương thời thượng cổ là một ngọn núi lửa nổi tiếng ở đại lục. Mỗi lần phun trào đều tạo thành tai nạn cho sinh linh chung quanh mấy vạn dặm.

Về sau, ngọn núi này bị một cao thủ Long Biến Cảnh của Ma Long Giáo dùng cấm trận giam cầm năng lượng phun trào, đồng thời đặt một Luyện Thiên Lô cấp bậc huyền bảo làm thành mắt trận cấm trận.

Từ đó về sau, núi Tử Dương không còn là núi lửa nguy hại nữa.

Hơn nữa, bởi vì Luyện Thiên Lô không giây phút nào là không thu nạp địa tâm chi hỏa tu luyện bản thân, nên phẩm giai của nó hoàn toàn được nâng cao.

Trải qua vài vạn năm cho đến hôm nay, Luyện Thiên Lô trước kia chỉ là huyền bảo nhất phẩm, nay được thăng thành cấp bậc chí bảo, trở nên một trong tam đại Luyện Thiên Lô nổi tiếng toàn bộ đại lục, và cũng trở thành một trong những cây hái ra tiền của Ma Long Giáo. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.