Ma Long Phiên Thiên

Chương 149: Thiên Chấn!




Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

- Rống!

Theo một loạt tiếng nổ kịch liệt vang lên, con Băng Giao kia chợt phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể cao lớn bị từng đạo Long ảnh màu đen đánh trúng liên tiếp lui về phía sau, dần dần lùi đến bên trong băng đàm, một đôi mắt đỏ hung lệ lại càng thêm cuồng bạo.

Chỉ thấy trên thân hình màu trắng như băng tuyết của nó, lúc này dĩ nhiên đã che kín vô số vết kiếm dầy đặc làm người ta nhìn đã thấy ghê người, từng dòngmáu tươi đỏ đậm ồ ồ chảy xuống như suối.

Ngay sau đó, máu lại đều bị hàn khí lạnh như băng đông lạnh thành huyết khối, bao phủ trênthân thể khổng lồ của Băng Giao, rất là dữ tợn đáng sợ.

- Hừ! Consúc sinh không biết tự lượng sức mình!

Lý trưởng lão đắc ý hừ lạnh một tiếng, hắn tin lần này đã cho con súc sinh kiagiáo huấn không nhỏ, lập tức liền muốn đi háigốc Băng Long Niết Bàn Liên kia.

Băng Long Niết Bàn Liên dùng cho việc luyện chế Băng Long Niết Bàn Đan, thứ nàycó thể phụ trợ Băng Long Vũ giả Cương Khí Cảnh tiến giai, ở trên đại lục có thể nói là muốn mua cũng chẳng ai bán, hôm nay coi như kiếm một món lớn rồi.Trong lòng Lý trưởng lão vui mừng không tự kìm hãm được, ngay cả chuyện bắt giết Phong Liệt đều tạm thời ném tới sau đầu.

- Rống!

Đúng lúc này, Băng Giao thấy bảo vật mình thủ hộ nhiều năm sắp bị cướp, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, trong đôi mắt màu đỏ tiếp tục tràn ngập điên cuồng, càng thêm cuồng mãnh nhào lên.

- Súc sinh chính là súc sinh! Không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ!

Lý trưởng lão đã sớm đề phòng nó từ lâu, lúc này thấy Băng Giao tiếp tục đánh tới, hắn cũng không chút ngần ngại lập tức dùng ra tuyệt kỹ của mình.Cần phải giết chết consúc sinh vướng chân vướng taynày, hơn nữa, lấy tài liệu trên người nó cũng có thể bán được không ít Long tinh ấy chứ.

Nhưng ngay sau đó, Lý trưởng lão lại là không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy con Băng Giao kia khi còn cách hắn hơn mười trượng thì đột nhiên dừng thân hình lại, tiện đà, chiếc sừng màu bạc trên trán nóbỗng lóe lên ánh sáng, một đám sương mù màu xanh thẫm đột nhiên khuếch tán về phía Lý trưởng lão, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

Theo đám sương mù này xuất hiện, nhiệt độ trong thiên địa độ đột nhiên điên cuồng hạ xuống, nơi sương mù đi qua, ngay cả cỏ cây núi đá đều biến thành bụi phấn, uy thế làm cho người ta sợ hãi.

- Cức Hàn Băng Vụ? Không được! Con súc sinh chết tiệt!

Đồng tử của Lý trưởng lão không khỏi co rụt lại, trong lòng ầm ầm chấn động!

Hắn thoáng chốc nhận ra, thứ mà con Băng Giao này bắn ra dĩ nhiên lại là Cức Hàn Băng Mãng thiên phú thần thông —— Cức Hàn Băng Vụ!

Không hề nghi ngờ, trước khi con Băng Giao này thức tỉnh viễn cổ Băng Long huyết mạch, tất là một conCức Hàn Băng Mãng cực kỳ hiếm thấy!

Thiên phú thần thông củaBăng Giao này tuy còn kém xaĐại Thần Thông của Viễn cổ Băng Long, nhưng cũng không thể khinh thường, bên trong đồng giai ít có đối thủ!

Lý trưởng lão không khỏi thầm hận chính mình chủ quan, sớm biết con súc sinh này khó chơinhư vậy, nên không nói hai lời mà xử lý nó luôn!

Lúc này dưới tình thế cấp bách, trường kiếm trong tay Lý trưởng lão vũ động, đầy trời kiếm ảnhngăn trở băng vụ, những tiếng "Xích xích" bén nhọn không ngừng vang lên trong thiên địa.

Dần dần, kiếm ảnh kiaxua tan đi tất cả băng vụ, nhưng vẫn có một phần nhỏdính trên cánh tay hắn.

Nhất thời, làm chotừ đầu đến chân Lý trưởng lão phủ lên một tầng sương lạnh, ngay cả lông mi và râu đều kết thành một tầng băng cứng, nhiệt độ thấp đếnkhủng bố làm thân hình hơi còng củahắn không khỏi rùng mình một cái.

- Con súc sinh chết tiệt! Chết đi cho tao!

- Kiếm Long Diệt Thiên!

Theo một tiếng hét lớn tàn nhẫn củaLý trưởng lão, trường kiếm trong tay hắn hóa thành một cái Ma Long hư ảnh khổng lồ đangtung bay, chỉ trong nháy mắt đã đánh lên trên đầu của Băng Giao.

Theo đó, Long ảnh nổ ầm một tiếng, đem thân thể to lớn củaBăng Giao lập tức đánh bay vào bên trong băng đàm, chìm vào đáy nước, sinh tử không biết.

- Súc sinh chết tiệt!

Lý trưởng lão tiếp tục rùng mình một cái, nhịn không được hung hăng mắng một câu.

Hắn không thể ngờ được rằng, lấy tu vi đường đường Cương Khí Cảnh thất trọng thiên của mình, thế nhưng lại bị một conTam giai sơ kỳ Long Thú làm cho mệt đến như vậy, quả thực là sỉ nhục!

Lúc này hắn bị hàn độc xâm nhập trong cơ thể, cả người kinh mạch đều trở nên yếu ớt, thực lực đang chậm rãi biến mất, phải nắm chặt thời gian tìm một chỗ bức ra hàn độc mới được.

Hắn không dám dừng lại lâu, phải lập tức lấy Băng Long Niết Bàn Liên, sau đó nhanh chóngbắt được Phong Liệt rồi tìm chỗ an toàn chữa thương.

Nhưng ngay sau đó, ngay khi Lý trưởng lão chuẩn bị động thủ hái đóa linh liên trong băng đàm, đột nhiên, động tác của hắn hơi chút kiềm hãm, trong lòng chợt căng thẳng.

Bởi vì giờ phút này, hắn cảm thấy chính mình giống như bị một thứ gì đó kinh khủng khóa mục tiêu, tùy thời có thể ăn phải Lôi Đình Nhất Kích của nó!

Cương khí củaLý trưởng lão nháy mắt đã trải rộng toàn thân, mỗi một tế bào thần kinh đều trở nên căng thẳng, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn lại, nhất thời, trong lòng hắn không khỏi chấn động.

Chỉ thấy không biết khi nào, một conĐại Viên Hầu lông xanh cao ba trượng, cường tráng như một ngọn núi nhỏ đã đứng ở phía sau hắn ba mươi trượng, chính đang lập lòeđôi mắt hung lệ, nhìn về phía hắn như hổ rình mồi.

- Tam giai trung kỳ Độc Long Viên?

Lý trưởng lão không khỏi kinh hô ra tiếng.

Đúng vậy, con vật to lớn lông xanh này đích thật là một đầu Long viênđã thức tỉnh Viễn Cổ Độc Long huyết mạch, hơn nữa là Long Thú Tam giai trung kỳ hàng thật giá thật, so với tu vi củaLý trưởng lão vẻn vẹn chỉ yếu hơn một chút mà thôi.

Mọi người đều biết, dưới cảnh giới ngang nhau, Long Thú dựa vào thân thể mạnh mẽ cùng với một ít thiên phú thần thông của mình, thường thường sẽ mạnh hơn Long Vũ giả cùng cảnh giới.

Huống chi, lúc này Lý trưởng lão không cẩn thận trúng phảiCức Hàn Băng Vụ củaBăng Giao, thực lực đã hao tổn không ít.

Dưới tình cảnh như vậy, nếu thật sựđộng thủ, ai thắng ai thua còn thật đúng là rất khó nói!

Cho nên, Lý trưởng lão không thể không gắng gượng tinh thần, sẵn sàng nghênh đón đối phương.

Mà lúc này, trên một gốc cây đại thụ cách đó mấy trăm trượng, Phong Liệt biến ảo hắc ám thân, một đôi con ngươi đỏ đậm lóe ra tiếu ý âm trầm.

- Khà khà! Lão gia hỏa, không nghĩ tới ngay cả xử lý một conTam giai Băng Giao nho nhỏmà ngươicũng tốn sức đến vậy, xem ra tu vi Cương Khí Cảnh hậu kỳ này có chút thổi phồng a! Hắc hắc hắc! Ta xem ngươi xử lý món quà kế tiếp này thế nào!"

Kỳ thật, lúc trước Phong Liệt thừa dịp Lý trưởng lão bận thu thập Băng Giao, hoàn toàn có thể chân chính thoát khỏi Lý trưởng lão, trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bất quá, hắn cũng ý thức được, chính mình mặc dù có thể thoát được nhất thời, nhưng sao có thểthoát được cả một đời?

Trong vài ngày ở nơi này, có thể chân chính thoát khỏi độc thủ của lão gia hỏa này hay không còn thật là có chút khó nói.

Kết quả là, Phong Liệt quyết định không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, đến một cái mượn đao giết người.Nếu là có thểmượn lần này hoàn toàn diệt trừ Lý trưởng lão, vậy là có thể yên tâm rồi!

Hơn nữa, một khi đã không có Lý trưởng lão ở một bên làm chỗ dựa, bằng vào thực lực như con kiến của Sở Huyền lúc này, còn không phải mặc choPhong Liệt hắn muốn làm gì thì làm?

Cho nên, hắn hao tổn tâm cơ tìm được con Độc Long Viênkia, dùng Độc Linh Chi làm mồi dụ, đạo diễn một màn trước mắt này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.