Ma Long Phiên Thiên

Chương 144: Thiên Chấn!




"Bá! Bá! Bá!"

Ba lưỡi dao sắc bén sắc bén cơ hồ đồng thời phá không bổ tới, chia ra chém về phía đầu cùng bả vai của Phong Liệt, ma nguyên cương khí với sức mạnh vô địch kia cơ hồ muốn đem hư không chém thành mảnh nhỏ, thủ đoạn của cao thủ Chân Khí Cảnh tuyệt đối không thể khinh thường.

Phong Liệt trong lòng biết không nên đánh lâu, trong lòng hắn hung ác, nhanh chóng tránh khỏi trường đao của hai người kia, lại nghênh đón lợi kiếm của một người khác, đồng thời trường thương trong tay hung hăng đâm ra.

"Đinh!"

"Phốc!"

Một đoạn lưỡi dao sắc bén xâm nhập ba tấc vào ngực Phong Liệt, mà trường thương của Phong Liệt lại đâm xuyên qua cổ họng của đối phương, đối phương ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp liền bị mất mạng trong nháy mắt.

Kế tiếp, Phong Liệt liên tiếp lấy mạng đổi mạng, ngươi đâm ta một kiếm, ta thọc ngươi một thương, ngươi chém ta một đao, ta cũng đâm ngươi một thương, nhìn qua thật sự là vô cùng thảm thiết.

Bất quá, các loại đao kiếm chém vào Hắc Ám Chi Thân của Phong Liệt, nhiều lắm là lưu lại lỗ thủng vết rách khắp nơi, nhưng ngay sau đó chỉ cần Phong Liệt nhẹ nhàng vận chuyển nguyên lực là sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

Mà trường thương Phong Liệt xuất ra cũng là hàng thật giá thật đâm vào thịt, nơi mà mũi thương nhọn đi qua, huyết nhục bay ra, tứ chi bay tứ tung, trong lúc nhất thời "Phốc phốc" từng tiếng nổ trầm bên tai không dứt.

Loại chiến thuật này cực kỳ đơn giản, hơn nữa hiệu qủa vô cùng tốt, chỉ là trong thời gian ngắn, trong hắc vụ liền chỉ còn lại ba đạo khí tức cường hãn, theo thứ tự là hai gã cao thủ Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên, thêm cả Phong Liệt.

Mà lúc này đây, tám người Nhạc Đông Thần, Triệu Đống phía ngoài nhìn từng mảnh thân thểđứt lìa từ trong hắc vụ vứt bay ra ngoài, một đám đã sớm cả kinh, ngây người như phỗng, thân thể lạnh run.

Bởi vì bọn họ rõ ràng phát hiện, những thứ mảnh thân thểđứt lìa này bay ra ngoài nhưng không có một phần nào là xuất phát từ thân thể của Phong Liệt, như vậy chủ nhân của chúng rõ ràng, không thể nghi ngờ tự nhiên là mấy cao thủ Chân Khí Cảnh.

-Này —— này hắn là cao thủ Chân Khí Cảnh sao? Sao tất cảđều giống như một đám phế vật vô dụng vậy!

Dần dần, Nhạc Đông Thần ngay cả hăng hái mắng to cũng không có, ánh mắt sợ hãi ngó chừng hắc vụ, phảng phất bên trong đang có một ác ma tiền sử vô cùng kinh khủng đang ngủ đông ở trong đó.

Khi mọi người cảm giác được trong hắc vụ chỉ còn có hai đạo khí tức mạnh mẽ của cao thủ Chân Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên, điều này khiến cho mọi người còn có được một tia cảm giác an toàn yếu ớt.

Bất quá, lúc này đã có ánh mắt của mấy người bắt đầu trở nên do dự, trong lòng bắt đầu lo lắng có nên chuồn mất hay không.

Ở trên không trung, Diệp Trì tự nhiên cũng phát hiện tình huống phía dưới, hắn mừng rỡ vì Phong Liệt đồng thời tâm thần cũng không khỏi hoảng sợ, lại thêm một lần kiến thức thực lực cường hãn của Phong Liệt.

Lấy tu vi Nguyên Khí Cảnh dĩ nhiên cũng có thể dễ dàng chém giết cao thủ Chân Khí Cảnh, điều này đã không thể dùng hai từ thiên tài để hình dung!

Trong lúc nhất thời, trong lòng Diệp Trì dần dần dâng lên một cỗ cuồng nhiệt, từ nội tâm sinh ra một cỗ sùng bái đối với Phong Liệt! Người thiếu niên không sợ hãi kia, tuyệt đối là một tồn tại đáng giá để Diệp Trì hắn ngửng đầu lên mà ngưỡng vọng!

-Mọi người không nên lo lắng! Còn dư lại hai người chính là cao thủ Chân Khí Cảnh đỉnh phong thực lực cường hãn vô cùng! Tuyệt không phải những tên giá áo túi cơm lúc trước có thể sánh bằng! Nhất định có thể giết Phong Liệt!"

Thời khắc mấu chốt, Triệu Đống lên tiếng nói chấn định lòng người, sắc thái tàn nhẫn trong mắt của hắn làm người ta không dám nhìn gần.

Thật ra thì đáy lòng hắn cũng không có nắm chắc lắm, bất quá hắn hôm nay là chân không không sợ mang giày, dù sao thống khổ lớn nhất khi làm nam nhân hắn cũng đã chịu được, ngoại trừ chết thì không còn gì đáng sợ nữa!

Phong Liệt mặc dù có thể giết toàn bộ thị vệ Chân Khí Cảnh, nhưng lại không giết mình được ? Cho nên, trong số mọi người ở đây, hắn một người không hề sợ hãi.

Lúc này, ở bên trong hắc vụ, Phong Liệt cùng hai gã cao thủ Chân Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên đứng đối diện với nhau, mặc dù không hề thấy rõ được đối phương, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được sự cường thế mạnh mẽ vô cùng của đối phương.

Hai gã thị vệ Chân Khí Cảnh trong lòng đã sớm nặng nề vô cùng, ban đầu bọn họ đối với Phong Liệt chỉ có một tia khinh thường, từ khi một tên đồng bạn chết thảm rồi biến mất, giờ chỉ còn dư lại nỗi sợ hãi vô tận cùng sự kinh ngạc!

Hai người bọn họ thật sự nghĩ mãi mà không rõ, một gã Long Vũ Giả Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên nho nhỏ như thế, vì sao có thể xuất ra chiến lực mạnh mẽ như vậy, giết cường giả Chân Khí Cảnh lại nhẹ nhàng thoải mái giống như chém dưa thái rau vậy.

Hơn nữa, phòng ngự bản thân cũng cực kỳ kinh người, làm như không biết đau đớn chết đi, đón nhận hết đao kiếm lên thân mà không kêu một tiếng, cái này cần nghị lực lớn cỡ nào a?

Bất quá, mặc dù trong lòng khiếp sợ, nhưng hai người lại cũng không dám cải lời ra lệnh chủ tử của mình, chỉđành phải kiên trì phóng tới chém giết Phong Liệt.

- Thiên Huyền Cuồng Phủ.

"Hô."

Một loạt hình ảnh rìu đầy trời mang theo khí thế mạnh mẽ khai thiên tích địa rất mạnh đánh về phía Phong Liệt, trên mặt đất quanh phương viên chừng mười trượng cũng bị cương khí cuồng mãnh đào lên một tầng đất!

Địa Giai Chiến Kỹ!

Phong Liệt con ngươi hơi co lại, trong lòng cảnh giác hơn vài phần.

-Cuồng Long Táng Thiên —— Táng Thiên Nhất Khiếu!

"Rống."

Một đạo Long ảnh cực đại uốn lượn phóng ra, nghênh đón vô số hình ảnh chiếc rìu kia, uy áp mạnh mẽ khiến cho trong lòng tất cả mọi người chung quanh đại chấn, hô hấp cũng khe khẽ ngưng trệ.

Đối chiến đến nay, Phong Liệt lần đầu tiên thi triển chiến kỹ thành danh của hắn.

Đám người Nhạc Đông Thần, Triệu Đống trong nháy mắt tim nhảy lên tới cổ họng, đều âm thầm cầu nguyện trong lòng: “Phong Liệt người này ngàn vạn lần đừng nữa đem hai người còn dư lại giết nốt a.”

"Oanh!"

Theo một tiếng nổ kịch liệt vang khiến lòng run sợ, một đạo nhân ảnh như túi tiền rách nát bay ra khỏi hắc vụ, tà tà bay về phía bầu trời bao la gần trăm trượng.

Cuối cùng, chật vật một hồi, người nọ mới "Phù phù" một tiếng, ngã vào bên trong một vũng nước mưa, không còn động tĩnh gì nữa.

"Rầm!"

Nhạc Đông Thần không khỏi nuốt nuốt nước miếng, cổ họng một trận sít chặt.

Mà đám người Lữ Tranh Lữ Vanh đã sợ hãi không biết làm sao, hai mặt nhìn nhau một chút, đều dâng lên thối ý. Hôm nay đại thế bên ta đã mất, nếu còn đàng hoàng ở lại chờ Phong Liệt thu thập đó chính là ngốc tử lớn nhất trên đời này.

Bất quá, đúng lúc ấy thì hắc vụ trong đột nhiên lần nữa vang lên một tiếng ầm ầm, mọi người lại lần nữa bị dọa sợ hết hồn hết vía.

Sau một khắc, một gã cao thủ Chân Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên chật vật đi ra khỏi hắc vụ, đi tới trước mặt mọi người, trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ như điên khó có thể che dấu.

-Bẩm báo các vị công tử! Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh! Phong Liệt tiểu tặc kia đã bị thuộc hạ cho đánh cho thành huyết vụ, chết không toàn thây!

Tên thị vệ này mừng rỡ tranh công nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.