Ma Long Phiên Thiên

Chương 136: Thiên Chấn!




Mỗi một lần tẩy luyện, cũng sẽ loại bỏ nhiều tia tạp chất rất nhỏ không thể nhận ra, ba đường kinh mạch kia càng thêm bền bỉ hơn một phần, càng biến đổi phát ra ánh sáng lấp lánh, sáng chói rực rỡ.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Năm ngày sau, Phong Liệt chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt vẻ mừng rỡ chợt lóe rồi biến mất.

Lúc này, hắn rốt cục đem kim thuộc tính khí tức kia hoàn toàn hấp thu không còn gì, hơn nữa tất cả đều dùng để cường hóa ba đường kinh mạch nơi yết hầu kia.

Hắn dùng tinh thần lực nội thị một chút, có thể dễ dàng phát hiện, trong cổ của mình có ba đường một số gần như trong suốt, hơi ẩn chứa một tia kinh mạch màu vàng, trong suốt trong sáng, hoạt động một chút, thế nhưng lại vang lên thanh âm “leng keng” yếu ớt giống như kim loại va chạm, rất là thần dị.

Phong Liệt thậm chí tin tưởng, lúc này cho dù là có người cầm lấy trường kiếm linh bảo cao cấp, cũng chưa chắc có thể cắt gãy được cổ họng của mình.

Đồng thời, còn có thể thấy một cổ khí tức quái dị đang hấp thụ một nhánh trong kinh mạch, chính là đạo Viễn Cổ Long Uy vang dội cổ kim kia.

Mừng rỡ chỉ trong chốc lát, Phong Liệt lai tiếp tục nhắm hai mắt lại, bắt đầu luyện hóa hoàn toàn đạo long uy này.

Hôm nay, biến dị Táng Thiên Nhất Khiếu đã trở thành đòn sát thủ cường đại nhất của hắn, mà một khi đem này cổ long uy này luyện hóa xong, Phong Liệt tự tin uy lực của Táng Thiên Nhất Khiếu chắc chắn sẽ càng thêm mạnh mẽ.

Bên trên Thanh Thạch Sơn, trong thạch động lớn trên núi, đen nhánh, yên tĩnh, thời gian lặng lẽ trôi qua. Mà bên ngoài thạch động cũng là có rất nhiều đệ tử của Ám Vũ Viện lui tới, phi thường náo nhiệt.

Trong thời gian Phong Liệt bế quan, ở bên ngoài, trong đại hạp cốc cuộc thí luyện vẫn tiến hành với khí thế hừng hực.

Trong đại hạp cốc, tồn tại nguy hiểm cùng kỳ ngộ, chính là mọi người ở Ma Long Giáo đều biết có bảo địa, bình thường đệ tử cả đời cũng chỉ cho phép vào trong một lần, có thể nói đây là cơ hội khó có được.

Tiểu Yên, Tiểu Lục, Triệu Trang dưới sự hướng dẫn của một đám đệ tử Ám Vũ Viện ở bên trong phương viên mấy trăm dặm loay hoay trong khí thế ngất trời, điên cuồng ngắt lấy linh dược, vây giết Long Thú, ngay cả Diệp Thiên Tử cùng Sở Tiểu Điệp cũng vô cùng cao hứng phấn chấn gia nhập cùng mọi người.

Bọn họ đạt được vô số tài liệu luyện đan luyện khí đồng thời thực lực bản thân cùng với kinh nghiệm tác chiến cũng đang nhanh chóng đề cao.

Tôi luyện trong đại hạp cốc gần ba tháng, đã khiến cho những thiếu niên thiếu nữ với khuôn mặt có chút non nớt này, mau chóng biến thành một võ giả với chiến ý lẫm liệt, trong khi đi lại lúc mơ hồ còn có thể thấy được khí thế sát phạt.

Bầu trời vẫn âm u tối mịt, phía trên Thanh Thạch Sơn gió hiu hiu thổi, một cỗ sinh khí tràn ngập ở trong thiên địa giữa núi rừng lá xanh.

Ở lưng chừng núi trên một khối đất bằng, hai bóng hình xinh đẹp khả ái một hồng một xanh đang chỉ huy mười mấy tên đệ tử phân loại tài liệu cướp được trong hơn nửa tháng, vô cùng bận rộn, không thể nghi ngờ chính là Tiểu Yên Tiểu Lục.

Lúc này, có một gã thiếu niên tuổi không lớn lắm đang cầm một gốc cây cỏ nhỏ màu xám tro, đi tới phụ cận Tiểu Lục, chớp mắt to nói:

-Tiểu Lục sư tỷ, gốc cỏ nhỏ màu xám tro này không biết có phải là linh dược hay không, ngươi nhìn xem …

Tiểu Lục lấy tới vừa nhìn, đôi mắt đẹp không khỏi sáng lên, không nhịn được cốc vào đầu thiếu niên kia một cái, tức giận dịu dàng nói:

-Ngừng! Đây là Minh Yên Thảo nha! Giá trị ba mươi viên long tinh đó! Mau mau để vào bên kia!

-Tiểu Lục sư tỷ, người ta không nhận ra a!

Thiếu niên vô tội sờ cái đầu nói.

-Đã sớm nói cho ngươi về Bối Bách Thảo Phổ, là do ngươi thích lười biếng!

-Ha hả, Tiểu Lục sư tỷ, lúc ngươi tức giận thật là đẹp mắt nha.

-Ách? Cút cút cút!

-Ha ha ha!

Đang lúc ấy thì, dưới chân núi hai gã đệ tử trẻ tuổi một thân đầy vẻ phong trần dần dần đi tới, đang nhanh chóng đi tới bên này.

Người phía trước, da ngăm đen, sắc mặt âm độc trầm ổn, một bộ lão thành, chính là Trương Đại Tài đã đạt đến Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên, cũng chính là một người có tu vi cao nhất trong đám đệ tử thuộc hạ của Phong Liệt.

Tên thiếu niên phía sau kia thân hình thon gầy, diện mục bình thường, khuôn mặt lãnh đạm, nổi bật ra một cỗ khí chất quật cường.

Mọi người có chút kinh ngạc chính là, gã thiếu niên phía sau này rất là xa lạ, cũng không phải là một trong hai trăm người sớm chiều chung đụng mấy ngày nay.

Chỉ trong chốc lát, hai người liền đi tới trước mặt Tiểu Yên Tiểu Lục.

-Tiểu Yên sư tỷ, đây là Diệp Trì sư đệ của Ám Vũ Viện chúng ta, hắn nói có việc cần gặp công tử!

Trương Đại Tài cung kính nói với Tiểu Yên.

Tất cả mọi người biết, Tiểu Yên và Tiểu Lục chính là người bên người Phong Liệt, cho nên mọi người vô luận tu vi cao hay thấp, cũng xưng hai nàng là sư tỷ, để tỏ lòng tôn kính.

Tiểu Yên sửng sốt, khe khẽ nhíu mày nói:

-Diệp Trì, ngươi muốn gặp Phong sư huynh? Nhưng Phong sư huynh đang đang bế quan a, người nào cũng không trông thấy.

Vừa nói, nàng vừa đánh giá gã thiếu niên này một chút.

Chỉ thấy bộ dạng hắn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, diện mục bình thường, đôi tròng mắt thâm thúy đen nhánh, trên mặt còn mang theo những vệt máu nhỏ, một bộ Ám Vũ Viện đệ tử phục vụ trên người đã tan nát không chịu nổi, giống như một tên khất cái vậy, rõ ràng đã trải qua một trận vật lộn đọ sức vô cùng thê thảm.

Khiến cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là, trên người thiếu niên này lộ ra một cỗ khí chất vô cùng quật cường, làm cho trong lòng người khác rất tin tưởng.

-Tiểu Yên sư tỷ, tại hạ là Diệp Trì, đúng là có chuyện quan trọng cầu kiến Phong sư huynh, mong rằng Tiểu Yên sư tỷ mau chóng hỗ trợ thông bẩm một chút!

Thiếu niên sắc mặt lo lắng nhìn thẳng vào Tiểu Yên một cách khẩn cầu, trong con ngươi thâm thúy lộ ra sự chấp nhất.

Nếu Phong Liệt ở chỗ này, hắn nhất định có thể liếc mắt một cái sẽ nhận ra, gã thiếu niên này chính là Diệp Trì lúc hắn mới vừa tiến vào Ma Long Giáo, từng bố thí cho y một Diệu Xuân Đan.

Lúc này, Tiểu Lục bất mãn lên tiếng nói:

- Ai nha! Ngươi người này nghe không hiểu sao? Phong sư huynh đang bế quan a. Nếu là tùy tiện quấy rầy hắn tu luyện, vạn nhất xảy ra chuyện không may thì làm thế nào? Ngươi nếu là thật sự muốn gặp Phong sư huynh, vậy ở nơi này chờ xem! Hôm nay thí luyện sắp kết thúc, Phong sư huynh hẳn là cũng sẽ nhanh chóng xuất quan.

Nghe lời này của Tiểu Lục, thần sắc trên mặt Diệp Trì nhất thời buồn bã, ánh mắt vô cùng thống khổ, hai mắt phảng phất trở nên mất đi tiêu cự, thân hình lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Thân thể thon gầy thế nhưng cũng khẽ run lên, trong miệng lẩm bẩm tự nói:

- Ta có thể đợi, nhưng Thanh Thanh có thể đợi sao? Thanh Thanh thì làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

- Ngươi … ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì nói ra nghe một chút, nói không chừng chúng ta có thể giúp ngươi đi?

Tiểu Yên sắc mặt cả kinh, vội vàng hảo tâm hỏi.

Tất cả mọi người cũng đồng loạt động dung, kinh ngạc nhìn Diệp Trì, ở trong lòng cũng thầm tự suy đoán, rốt cuộc là loại khảo nghiệm nào làm thiếu niên quật cường như vậy phải thất hồn lạc phách như thế.

Sau một khắc, Diệp Trì cũng không trả lời Tiểu Yên, hắn bỗng nhiên trên mặt chợt lóe lên sắc thái tàn nhẫn, mau chóng tiến lên vài bước, "Phù phù" một tiếng quỳ ở trên mặt đất, mặt hướng về phía đỉnh núi, vô cùng thê lương hô lớn:

-Phong sư huynh, chỉ cần ngươi có thể giúp Diệp Trì ta một lần, Diệp Trì ta nguyện ý khi còn sống sẽ để cho Phong sư huynh sử dụng! Tuyệt không đổi ý! Phong sư …

"Oanh."

Diệp Trì lời còn chưa nói hết, một khối núi đá khổng lồ trên núi đột nhiên nứt toác ra, biến thành đá vụn đầy trời, tiếng vang khổng lồ kia chấn động tới mức cả tòa Thanh Thạch Sơn cũng chấn động run rẩy không dứt.

Cùng lúc đó, một cái hư ảnh Ma Long dài hơn mười trượng phá thạch mà thoát ra, uốn lượn bay lên không, kiêu ngạo khiếu trời cao, uy áp hùng hồn ra lệnh khắp bốn phương khiến mọi người đều có loại vọng động muốn quỳ xuống đất thần phục.

Mọi người đồng loạt hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy đạo Long ảnh này tuy là do nguyên lực hội tụ, nhưng lân giáp cả người rõ nét, trông rất sống động, hơn nữa là đôi long nhãn kia, thế nhưng bộ dáng mơ hồ chớp động lên một tia linh tính.

Một lúc lâu sau khi Long ảnh với uy thế vô cùng kinh người uốn lượn trên không trung một vòng, dần dần tiêu tán vô hình, không gian chấn động run rẩy cũng lắng xuống.

Phía dưới mọi người lại đồng loạt trợn mắt há hốc mồm, không khỏi bị uy thế kia chấn nhiếp, tâm thần rất khó có thể phản kháng, thật lâu sau mới hồi phục lại tình thần.

-Đây … đây là ngưng khí thành hình, không, đây là ngưng thần nhập ảnh! Đó dĩ nhiên là cảnh giới đại thành của Địa Giai Chiến Kỹ? Điều này sao có thể?

Chỉ chốc lát sau, Trương Đại Tài mới đột nhiên không thể tin tưởng kinh hô.

-Cái gì? Cảnh giới đại thành của Địa Giai Chiến Kỹ? Điều này sao có thể?

-Nơi đó … là chỗ sơn động mà Phong sư huynh ở! Chẳng lẽ lại là Phong sư huynh.

Thoáng chốc, mọi người một mảnh xôn xao, không khỏi tâm thần đại chấn.

Trương Đại Tài chỉ kinh hãi trong chốc lát, sau đó, thần quang trong mắt khe khẽ lóe lên, vội vàng sửa lời nói:

-Khụ khụ, có lẽ là ta nhìn lầm rồi, bảy tám ngày không ngủ, có lẽ có chút hoa mắt a.

-Ừm, ta đã nói rồi, 'Táng Thiên Nhất Khiếu' của công tử ngày trước còn chưa tu luyện được tới cảnh giới Tiểu Thành a, làm sao có thể thoáng cái đạt đến cảnh giới Đại Thành a, nhất định là Trương sư huynh nhìn hoa mắt.

Địa Giai Long Vũ Chiến Kỹ tu luyện chia làm bốn giai đoạn Nhập Môn, Tiểu Thành, Đại Thành, Viên Mãn, từng giai đoạn đều phân ra rõ ràng khác nhau, uy lực tự nhiên cũng có sự chênh lệch nhất định.

Dấu hiệu của Nhập Môn là ngưng khí xuất thể, cương khí đả thương người.

Dấu hiệu của Tiểu Thành là ngưng khí thành hình, biến ra hàng ngàn hàng vạn hình ảnh để đả thương địch thủ, hoặc là biến thành đao kiếm, hoặc là biến thành thú ảnh, biến hóa hàng vạn hàng nghìn kiểu, uy lực kinh người.

Dấu hiệu của Đại Thành là ngưng thần nhập ảnh, sau khi rời khỏi thân thể có thể tự phát ngưng tụ nguyên khí ở ngoại giới để cường hóa bản thân, trong thời gian dài cũng không tiêu tan, giống như thông linh, có thể đuổi theo truy lùng tung tích của kẻ địch, cho đến khi nguyên lực hao hết mới thôi.

Mà cảnh giới Đại viên mãn của Địa Giai Chiến Kỹ lại chỉ có trong truyền thuyết, tồn tại trên lý luận mà thôi, đến nay chưa từng có người có thể thấy được.

Dĩ nhiên, những thứ dấu hiệu này chỉ là quan sát từ bên ngoài, thật ra thì khác biệt lớn nhất chính là uy lực súc tích trong đó, phân biệt ở chỗ chênh lệch chiến lực có thể phát huy của bản thân gấp mười lần, gấp trăm lần, nghìn lần.

Long Khuynh Vân ở Nguyên Khí Cảnh chỉ dựa vào Tiểu Thành của Huyết Long Vũ Thiên Quyết, thì đã có thực lực có thể chống lại cao thủ Chân Khí Cảnh Sơ Kỳ, uy lực của Địa Giai Chiến Kỹ cũng có thể thấy rõ.

Mà một thức "Táng Thiên Nhất Khiếu" của Phong Liệt lúc trước nếu thật sự đạt tới cảnh giới Đại Thành, vậy hắn có thể phát huy ra chiến lực của bản thân gấp trăm lần tới nghìn lần, đây quả thực là chuyện rất giật mình a, cho dù thử nghĩ tới cũng có chút dọa người.

Cho nên, sau khi mọi người cả kinh, cũng tình nguyện tin tưởng vật lúc trước nhìn thấy là do hoa mắt, nhưng trong lòng mọi người rốt cuộc có tin hay không, cũng chỉ có trời mới biết.

Mà lúc này, Diệp Trì cũng là ngây ngốc nhìn về nơi đạo Long ảnh kia biến mất, xuất thần thật lâu, trong lòng giống như nổi lên một cơn bão lớn.

-Phong Liệt này, quả nhiên không giống bình thường! Mặc dù không phải là cảnh giới Đại Thành của Địa Giai Chiến Kỹ, cũng tuyệt đối có thể áp đảo được những người cùng cấp bậc.

Lúc trước hắn rõ ràng cảm giác được, uy thế của Long ảnh kia hủy thiên diệt địa đủ để dễ dàng giết chết hắn trăm ngàn lần, không thể địch nổi!

Khi trong lòng mọi người đang có đủ loại ý nghĩ, trong sơn động, Phong Liệt ôm đầu, chóng mặt lảo đảo bước mấy bước trên mặt đất, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt rất là thống khổ.

-Ách ách, thế nhưng hao phí gần một nửa tinh thần lực của lão tử! Ta kháo.

Hung hăng mắng một câu, Phong Liệt dùng sức lắc lắc đầu, lúc này hắn chỉ cảm thấy trong đầu đau đau giống như bị kim châm, không trung lộn nhào, mắt nổ đom đóm.

Trải qua vẻn vẹn một tháng bế quan, Phong Liệt chẳng những đã tiêu hao hết công hiệu của Long Cốt Linh Quả, hơn nữa đem đạo Viễn Cổ Long Uy kia hoàn toàn biến thành một phần của bản thân.

Hôm nay chỉ cần hắn nảy sinh ra một ý niệm trong đầu, là có thể lập tức phóng ra uy áp kinh khủng có thể so với Viễn Cổ Ma Long, sinh linh trong phương viên mấy vạn dặm đều phải thần phục dưới loại vô thượng uy áp này.

Nhất thời cao hứng, Phong Liệt không nhịn được thi triển "Táng Thiên Nhất Khiếu" một chút, kết quả chính là vừa vui vừa buồn.

Vui chính là, hôm nay "Táng Thiên Nhất Khiếu" sau khi trải qua nhiều lần biến dị, đã chân chính bước vào cảnh giới Đại Thành, cho dù lấy trạng thái nhân thân cũng có thể phát huy ra chiến lực của bản thân gấp mấy trăm lần, điều này thật sự là vui mừng không thôi.

Nhưng buồn chính là, cảnh giới Đại Thành của Địa Giai Chiến Kỹ một khi thi triển ra là ngưng thần nhập ảnh, mà "Thần", tự nhiên là chỉ tinh thần lực của Long Vũ Giả.

Mà Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên đối với Phong Liệt hôm nay mà nói, tinh thần lực của bản thân hắn thật sự yếu tới mức đáng thương, ngay cả rời khỏi thân thể cũng làm không được, còn nói gì tới nội thị bản thân.

Không lưu ý tới tinh thần, xuất ra đạo cương khí mạnh mẽ hình rồng kia cướp đoạt gần một nửa tinh thần lực của hắn, cho nên, Phong Liệt đương nhiên là trở nên bi kịch.

Hắn hôm nay lại liên quan đến việc không tu luyện tinh thần lực, cho nên chỉ có thể dựa vào tự thân chậm rãi khôi phục, sợ rằng không mất ba năm ngày tu dưỡng cũng đừng nghĩ tới việc bổ sung trở lại.

Đang lúc Phong Liệt tính toán sẽ bò đến trên giường Tiểu Lục ngủ say mấy ngày, lại đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân hỗn độn.

Chỉ chốc lát sau, hai đạo thân ảnh một hồng một xanh yểu điệu nhẹ nhàng đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.