Ma Long Phiên Thiên

Chương 117: Thiên Chấn!





- Cái gì? Nàng đi đâu?
Trong lòng Phong Liệt chấn động, gấp gáp nhìn Tiểu Yên nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Yên nhếch lên, giọng nói hơi có chút ý vị ghen tuông:
- Yên tâm đi, chẳng qua là Lý sư tỷ bị cao thủ Lý gia đón đi, trước khi kết thúc thí luyện mà thôi.
- Nga? Như vậy a!
Phong Liệt nhẹ thở phào một cái, nhưng trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một chút buồn bã, cứ đeo đẳng mãi không mất đi.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Tiểu Yên do dự một chút, lại nói:
- Phong sư huynh, Lý sư tỷ trước khi đi có nói... nói...
- Nói gì a? Muội muốn khiến ta gấp chết sao?
Phong Liệt bị Tiểu Yên làm cho nóng lòng không dứt, không nhịn được thúc giục.
- Tỷ ấy nói, lần sau, khi gặp lại, có thể đáp ứng huynh.
- Đáp ứng ta cái gì?
- Làm sao người ta biết được. Tỷ ấy chính là nói như vậy!
- Nga? Đáp ứng ta, đáp ứng ta, không thể nào, chắc không phải là... hắc hắc hắc!!!
Thật lâu sau, trên mặt Phong Liệt đột nhiên lộ ra một nụ cười bì ổi, khiến cho Tiểu Yên Tiểu Lục khinh bỉ một trận.
Trên Thanh Thạch Sơn, cự thạch san sát, hôm nay đã trở thành đại bản doanh của đệ tử Ám Vũ Viện. Trên rất nhiều cự thạch đã bị mở không ít động phủ, cung cấp chỗ bế quan tu luyện cho hơn hai trăm người sử dụng.
Lúc ba người Phong Liệt trở lại Thạch Thành Sơn, đám người Triệu Thung đã sớm nhận được tin tức, đồng loạt đi tới chân núi nghênh đón. Sau khi mọi người hàn huyện một phen, Phong Liệt liền giản tán mọi người, để cho mọi người đi làm việc của mình.
Hắn đã có quyết định, thời gia thí luyện ở Dạ Mạc Đại hạp cốc còn dư lại gần hai tháng, thời gian này hắn sẽ ở lại Thanh Thạch Sơn bế quan tĩnh tu.
Cho đến ngày hôm nay, có thể nói chuyến đi Dạ Mạc đại hạp cốc của hắn đã có được thu hoạch vô cùng phong phú. Nếu còn không thấy đủ, sợ rằng đến một ngày nào đó sẽ bị trời xanh đố kỵ.
Đâu tiên, hắn từ trong tay Sở Huyền đoạt được Dạ Mạc Thú tinh hồn tứ giai cùng thức tỉnh Tiểu Dạ Ma Long đại thần thông. Sau đó ở trong Địa Để Di Tích đạt được U Linh Thiết và Viễn Cổ Ma Long uy. Sau lại ở trong Thiên Thủy Giản Tụ Nguyên Trì liên tiếp đột phá, một hơi liền đột phá đến Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên.
Tuy nói trong quá trình này vô cùng gian nguy, nhưng chứa nhiều cơ duyên. Mỗi thứ hắn đạt được đều đủ làm cho các đệ tử khác ghen tỵ đến chết. Tuy nhiên, hết lần này đến lần khác chúng đều rơi vào người Phong Liệt, cũng coi như được thần may mắn phù hộ.
Dĩ nhiên, nếu ở trên Long Giác Phong, Sở Huyền hoàn toàn bỏ mạng mà nói..., vậy thì đối với Phong Liệt càng thêm hoàn mỹ.
Lần này gặp nhiều cơ duyên, Phong Liệt đã cảm thấy đủ, thời gian kế tiếp hắn liền tính toán lại Thanh Thạch Sơn bế quan, toàn bộ tinh lực đặt lên việc tu luyện thân thể, tranh thủ sớm làm cho thực lực Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên của mình được chứng thực.
- Phong sư huynh, huynh xem nơi nào thích hợp nhất, muội giúp huynh mở một cái động phủ.
Tiểu Yên kéo cánh tay Phong Liệt, ôn nhu nói.
- Không cần! Ta bế quan ở cái động phủ lần trước là được rồi.
Phong Liệt thuận miệng nói.
Hắn đối với việc địa điểm bế quan cũng không phải là loại khó chiều. Động phủ trước kia hắn dùng khá lớn, đủ rộng, thoáng, cũng có chút phù hợp với tâm ý của hắn.
Chẳng qua là, vừa nghe Phong Liệt muốn ở động phủ lúc trước, sắc mặt Tiểu Yên thoáng chốc đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, bộ dáng muốn nói gì đó lại thôi rất là mê người.
Mà trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Lục cũng mơ hồ lộ ra nét hưng phấn không thể kiềm chế, làm cho Phong Liệt có chút không hiểu được.
- Tại sao? Có vấn đề gì không?
Phong Liệt kinh ngạc hỏi.
-A... Chúng ta... ôi!
Tiểu Yên vừa muốn mở miệng liền bị Tiểu Lục chặn lại.
Tiểu Lục cười duyên nói:
- Phong sư huynh, không thành vấn đề! Nơi động phủ kia chúng ta đã giúp huynh thu dọn qua, huynh có thể tiến vào bất cứ lúc nào!
- Nha.
Phong Liệt nhìn tiểu hồ ly Tiểu Lục đang nở nụ cười, trong đầu lại càng xuất hiện nghi vấn.
Có điều Phong Liệt cũng lười suy nghĩ nhiều. Dẫn theo Tiểu Yên Tiểu Lục cùng đi, hướng động phủ trước kia mình từng tu luyện qua chậm rãi đi tới.
Rất nhanh Phong Liệt liền hiểu được nguyên do trong đó.
Sau khi hắn đi vào động phủ, nhất thời phát hiện bên trong có một số đồ vật ly kỳ, làm cho hắn không nhịn được một trận mặt đỏ tai nóng, còn có một tia cảm giác khác thường.
Nguyên lai, sau khi Tiểu Yên Tiểu Lục từ phía trên Thủy trở lại Thanh Thạch Sơn liền cùng đám người Lý U Nguyệt cùng nhau tiến vào trong động phủ mà Phong Liệt từng bế quan này.
Hôm nay, Lý cùng nàng mấy ả thị nữ của mình đã rời đi, tự nhiên chỉ còn lại hai người Tiểu Yên Tiểu Lục.
Hơn nữa, làm cho Phong Liệt có chút lúng túng chính là chỗ ở mình từng tỉ mỉ bố trí chuyển thành chỗ ở của hai cô gái, ở hai đầu giường của mình đang vắt mấy bộ quần áo lót bằng tơ của nữ nhân, rất dễ nhìn thấy.
Không hỏi cũng biết, chắc chắn là của Tiểu Yên Tiểu Lục hai nàng. Trong lúc nhất thời, Phong Liệt không khỏi có ý nghĩ kỳ quái.
- Phong sư huynh, mấy ngày trước Lý sư tỷ ở nơi này. Hôm nay chỉ còn hai người muội và Tiểu Lục ở.
Tiểu Yên đỏ mặt giải thích.
Nàng một mặt giải thích với Phong Liệt, một mặt lặng lẽ quan sát sắc mặt của Phong Liệt.
- Khụ khụ! Hai người các muội ở nơi này sao không nói với ta một tiếng? Để ta còn đổi một chỗ khác...
Ngẩn ra một chút, Phong Liệt có chút lúng túng nhếch miệng nói, sau đó muốn quay đầu bước đi.
- Phong sư huynh, không cho đi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Lục quýnh lên, đột nhiên lắc mình tiến đến, mở hai cánh tay ngăn trước người Phong Liệt. Một đôi mắt xinh đẹp lo lắng nhìn Phong Liệt, muốn nói nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Trong lúc nhất thời, trong động phủ đột nhiên trở nên yên tĩnh. Không khí bắt đầu trở nên có chút cổ quái. Trong động phủ nhanh chóng ấm lên, ba người tựa hồ cũng tựa hồ cũng có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt nhìn trước người Tiểu Lục, há mồm cứng lưỡi hỏi một câu:
- Tiểu Lục, sao... làm sao vậy...
Bất quá, lời này vừa ra khỏi miệng, hắn liền muốn ngay lập tức vả vào miệng mình.
Quả nhiên, vừa nghe Phong Liệt nói lời này, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Lục dẹp xuống, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc chứa đầy nước mắt ủy khuất. Bộ dáng sắp sửa khóc lóc khiến cho người ta có chút đau lòng.
Một khắc sau, Tiêu Lục "oa" một cái rồi khóc thành tiếng, nhào vào trong lồng ngực Phong Liệt, nức nở không dứt. Hai bàn tay bé nhỏ véo vào hông thịt mềm của Phong Liệt.
- Ô... ô...! Phong Liệt huynh là đồ tồi! Ô ô... huynh khi dễ người ta! Ô... ô...
- Ách! Tiểu Lục đừng khóc! Có gì từ từ nói!
- Ô... ô... Huynh là tên khốn kiếp! Người ta đã như vậy, huynh lại khi dễ người ta! Ô... ô...
- Không phải là ta.... cái kia... ai!
Phong Liệt ôm Tiểu Lục, không tránh khỏi một trận đau đầu.
Dưới tình cảnh này, dù là kẻ ngu cũng có thể hiểu được tâm ý của hai nàng, huống chi Phong Liệt lại không hề ngốc.
Thẳng thắn mà nói, hắn chẳng bao giờ cự tuyệt tâm ý của hai nàng.
Hai người Tiểu Yên Tiểu Lục là hai tiểu mỹ nhân vừa xinh đẹp lại khả ái, chẳng những vóc người, dung mạo không chút tỳ vết, hơn nữa bản tính lại rất lương thiện. Một yên lặng một chủ động, hoàn cảnh hiện tại, muốn nói không động tâm, trừ khi Phong Liệt hắn không phải là nam nhân.
Nếu chàng hữu tình, thiếp hữu ý. Đến lúc này, dưới hoàn cảnh biết thời biết thế, thân là nam nhân, Phong Liệt hắn cũng nên chủ động một chút.
Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này, khi chuẩn bị có hành động, Phong Liệt thế nhưng phát hiện, dường như chính mình còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt. Chính xác mà nói, tựa hồ là chính mình đang sợ hãi một cái gì đó.
- Ta đang sợ cái gì?
Phong Liệt không khỏi để tay lên ngực tự hỏi.
Rất nhanh, hắn liền tìm được mấu chốt là ở chỗ nào rồi.
Hắn sợ chính là, chính mình chiếm lấy trái tim hai nàng, rồi lại không có cách nào bảo vệ bọn họ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Ngày đó, khi hắn trơ mắt nhìn Lý U Nguyệt đi theo bên cạn hắn bị cướp đi, rồi lại vô lực kháng cự.
Trong một khắc kia, nội tâm của hắn vỡ vụn thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ, trong lòng thống khổ không có cách nào tưởng tượng được!
Hiện tại, mặc dù hắn đã cứu Lý U Nguyệt về, nhưng trong lúc vô tình, nỗi sợ hãi tận sâu trong đáy lòng hắn lại trỗi dậy, sợ hãi và hoảng hốt.
Mà muốn vượt qua loại này, chủ yếu có hai cái biện pháp:
Một là có chiến lực cao nhất, đem toàn bộ những gì mình yêu mến nắm thật chặt trong tay, kẻ nào dám động vào sẽ phải chết!
Hai là chưa từng có, không có thì sẽ không bị mất đi!
Đối với Phong Liệt ngày hôm nay, có được chiến lực Chân Khí Cảnh đỉnh phong mà nói, biện pháp thứ nhất hiển nhiên không thể được. Cho nên, đương nhiên trong lòng hắn chấp nhận biện pháp thứ hai.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Lục đã ngừng khóc. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa dính hạt mưa, kinh ngạc nhìn ánh mắt Phong Liệt.
Trong ánh mắt thất thần kia, nàng nhìn thấy rõ ràng một tia đau đớn đến đứng tim liệt phổi, khiến cho trái tim nàng cũng vì vậy mà đau theo, rất đau.
Lúc này, một thân thể mềm mại khác chẫm dãi dán lên lưng Phong Liệt, làm cho Phong Liệt nhất thời trong vòng quặn đau thoát ra ngoài.
- Phong sư huynh, muội và Tiểu Lục cũng biết, chúng muội không có cách nào so sánh với Lý sư tỷ. Nhưng giống nhau, huynh là nam nhân mà hai chúng muội lựa chọn! Chúng muội cũng không van xin cái danh phận gì, chỉ cần có thể cùng ở bên cạnh huynh là đã hài lòng rồi!
Phía sau truyền đến thanh âm nhu hòa nhưng chân thành của Tiểu Yên. Từng chữ phảng phất như đập vào lòng Phong Liệt, phát ra những tiếng leng keng.
Sau khi yên tĩnh chốc lát, Phong Liệt vươn tay, đem Tiểu Yên ở phía sau kéo ra trước. Ánh mắt nhìn thẳng vào hai con ngươi trong suốt, muốn đem suy nghĩ trong lòng mình, thẳng thắng nói với hai người.
Hắn đã âm thầm đưa ra quyết định, trước khi mình có được mảnh đất cắm dùi, trừ Lý U Nguyệt ra, tuyệt đối sẽ không dây dưa với bất kỳ nữ nhân nào nữa, kể cả Sở Tiểu Điệp.
Có điều, một khắc sau, lúc Phong Liệt nhìn thấy thần sắc dũng cảm, thẳng thắn trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của hai nàng, những lời nói từ trong lòng hắn muốn thốt ra khỏi miệng... thoáng chốc lại bị nuốt vào trong bụng.
- Hay là ta không muốn vì sợ mất đi mà vì ta chọn lựa trốn tránh?
- Chẳng lẽ thậm chí là hai cô gái yếu đuối ta cũng không bằng?
- Ta, Phong Liệt vốn là người đáng chết, trời cao thương xót cho ta được sống lâu cả đời. Nếu cả đời này vẫn muốn trốn tránh trong sự ràng buộc, trốn trong xiềng xích, trốn trong sự sợ hãi, vậy lão tử trọng sinh có ỹ nghĩa gì?
- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, sợ trời, sợ đất, sợ hãi rụt rè, cùng heo chó có khác gì nhau đâu?
Trong lúc nhất thời, trái tim Phong Liệt rộng mở, hung hăng kéo hai nàng vào trong ngực, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tiểu Yên cùng Tiểu Lục ở trong lồng ngực Phong Liệt, nhìn hắn cười to thoải mái, cũng không khỏi có chút há hốc mồm, thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao Phong Liệt đột nhiên trở nên điên cuồng như thế.
- Phong sư huynh, huynh không sao chớ?
Tiểu Lục kinh ngạc nói. Vừa nói vừa vươn bàn tay thon dài trắng như ngọc nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt Phong Liệt.
- Ách?
Tiếng cười Phong Liệt hơi chậm lại, cảm thấy mình có chút thất thố, dọa cho hai tỷ muội Tiểu Yên Tiểu Lục cảm thấy sợ hãi, nhưng ngay sau đó, Phong Liệt vội vàng cười giải thích:
- Ta không sao cả! Chẳng qua là có thể được lọt vào mắt xanh của hai vị sư muội tiểu mỹ nhân dọa sợ, thật sự là có chút cao hứng quá ... Ha hả!
- Hì hì! Hù dọa chết người nha! Vậy... Vậy huynh rốt cuộc có cần người ta không a?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục ngẩng lên hỏi một câu ngu ngơ, đôi mắt trong veo như nước đầy vẻ mong chờ.
Nghe được Tiểu Lục hỏi một câu như vậy, Tiểu Yên cũng là không chớp mắt ngó chừng Phong Liệt, tim đập thình thịch.
Phong Liệt nhẹ thở phào một cái, khe khẽ cúi đầu, nhìn hai đóa hoa kiều diễm trong lồng ngực, giọng thấp trầm nói:
- Tiểu Yên, Tiểu Lục! Một là Phong Liệt ta hoàn toàn không có bối cảnh thâm hậu, hai là không có địa vị hiển hách, ba là không có thực lực mạnh mẽ. Tuy nói thân có cửu phẩm huyết mạch, nhưng hôm nay đã gây thù hằn vô số. Một khi ra khỏi Dạ Mạc đại hạp cốc, thứ chờ đợt ta không biết là kết cục tàn khốc đến bực nào! Hai người thật sự đồng ý đi theo ta?
- Muội đồng ý! Muội đồng ý!
Tiểu Lục dùng sức ôm thắt lưng Phong Liệt, vội vàng gật đầu, phảng phất như sợ rằng nếu mình buông tay ra, nam nhân trong vòng tay mình sẽ lập tức bay đi mất.
Tiểu Yên thì hơi căng thẳng một chút. Nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực Phong Liệt, lẩm bẩm nói:
- Phong sư huynh, muội và Tiểu Lục đã sớm suy nghĩ qua, bọn muội quyết định chọn huynh cũng không phải là vì ham cái gì là vinh hoa phú quý, chẳng qua là nhìn trúng huynh thôi!
- Như Tề Xương Vũ, Nhạc Đông Thần là thế gia công tử, mặc dù bối cảnh, địa vị cũng vô cùng hiển hách. Nhưng một khi không có những thứ này, bọn họ cũng chỉ là cũng chỉ là một đám người cặn bạ bị người khác phỉ nhổ mà thôi. Nữ nhân ở nữ nhân ở trong tay bọn họ cũng chỉ là thứ đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao thôi!
- Mà huynh, lại có thể vì sự an nguy của Lý sư tỷ, không tiếc thân nhập ma. Xin hỏi cõi đời này có bao nhiêu người có thể làm được như vậy?
- Muội và Tiểu Lục không cầu huynh có thể đối với bọn muội như đối với Lý sư tỷ, chỉ cần huynh có thể dành một vị trí nhỏ trong tim cho hai người bọn muội, là bọn muội đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
- Còn về chuyện sau khi chấm dứt thí luyện, ha hả, sống trong cái thời loạn thế điên cuồng này, ai mà không trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai? Hai tháng sau, hơn hai trăm chúng ta còn có thể dư lại mấy người cũng vô cùng khó nói.
- Cho nên, bọn muội chỉ hy vọng ở trong cuộc sống sau này có thể cùng sư huynh cùng chung hoạn nạn, có thể ở sinh thời đứng ở hai bên trái phải của sư huynh, vậy là đủ rồi.
Sau khi Tiểu Yên dứt lời, ba người lần nữa lâm vào trong yên lặng thật lâu.
Phong Liệt nhẹ ôm lấy hai vòng em mềm mại, trong lòng suy nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.