Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 95: Mỗ Chỉ Là Dã Nhân Hoang Mạc







- Ha ha, hóa ra là đại nhân vật, cho nên, dù hắn là Tả Cốc Lễ Vương của Vương đình, nhưng lần này tới đây là để báo thù cho mẫu tộc?
- Chủ nhân, thuộc hạ cho rằng, Tả Cốc Lễ Vương này có chút quá hoang tưởng, từ cổ chí kim, Man tộc cùng Yến quốc chưa từng ngưng chiến, không phải ngươi chết thì là ta chết, hắn muốn đòi một lời giải thích cho phụ nữ trẻ em Sa Thác tộc, vậy ai đi đòi lời giải thích cho con dân Yến quốc chết dưới mã tấu của Man tộc?
- Cũng đúng, tiêu chuẩn kép!
Trịnh Phàm nói.
- Tiêu chuẩn kép? Là gì?
- Chính là có hai bộ tiêu chuẩn, đối với người mình thì áp dụng một bộ, đối với người khác thì áp dụng một bộ khác.
- Chủ nhân anh minh, chữ chữ châu ngọc.
- Được rồi, đừng nịnh nữa, kỳ thực ta lại có thể hiểu được hắn, chém giết trên chiến trường là chém giết trên chiến trường, ai sống ai chết, đều dùng đao trong tay để nói, điểm này, hắn nên nhìn thoáng. Cho nên, hắn mới nói, hắn tới đòi một lời giải thích cho mấy ngàn phụ lão trẻ em Sa Thác bộ, chứ không phải thanh niên trai tráng chết trận.
- Chủ nhân, cái này ngài cũng rõ?
Trịnh Phàm đưa tay chỉ bản thân:
- Nếu không, giờ ta đã là một bộ thi thể rồi.
Dù sao, người chém đầu Thủ lĩnh Sa Thác bộ, cũng chính là người của hắn.
- Chúng ta ở đây xem trò vui, đương nhiên có thể nói người khác tiêu chuẩn kép, nhưng hắn là người trong cuộc, mẫu tộc bị người diệt, chẳng khác nào quê hương bị đốt. Đối với hắn mà nói, không có cái gọi là tiêu chuẩn kép hay không tiêu chuẩn kép, hắn tức giận, hắn phẫn nộ, hắn không cam lòng, cho nên chủ động tới cửa đòi một lời giải thích.

Lúc này, Tứ Nương nói:
- Chủ thượng, hắn nói, hắn đã từ chức Tả Cốc Lễ Vương.
- Đúng vậy, hẳn là sợ kéo Vương đình xuống vũng nước đục này.
Yến hoàng cùng Trấn Bắc hầu đấu sức, Trấn Bắc hầu phủ chọn Sa Thác bộ làm con khỉ để đám gà vịt ngan ngỗng nhìn vào phải sợ.
Vương đình Man tộc không có biểu hiện gì, dù là bị diệt một tộc, trên danh nghĩa là con dân của bọn hắn, thậm chí, cẩn thận truy sét, đoán chừng còn có thể có tìm được đặc phái viên của Vương đình tới chúc thọ Trấn Bắc phu nhân trong số đám người ở đây.
Uy hiếp của Trấn Bắc hầu phủ với toàn bộ hoang mạc, thực sự đủ mạnh.
Chính vì thế, Sa Thác Khuyết Thạch mới từ chức quan, một thân một mình tới đây đòi một lời giải thích.
Hắn đã chuẩn bị kỹ, hôm qua còn tự tế điện bản thân.
Kỳ thực, hắn tới là tìm cái chết.
Người đời đều có thể thỏa hiệp, nhưng hắn không, hắn muốn một câu trả lời, một lời giải thích cho bản thân.

- Lão phu nhân nói, Vương đình tồn tại khó khăn, nếu lại mất đi anh kiệt như Tả Cốc Lễ Vương, sau này, sợ là càng khó hơn, khuyên Tả Cốc Lễ Vương nên cân nhắc, vì Vương đình, vì Man tộc.
Thanh âm già nua lầ thứ ba truyền tới, truyền lời của vị “Thọ tinh” ngày hôm nay.
Thân thể nam tử lôi thôi dựng thẳng:
- Mời quận chúa ra gặp mặt!
Tiếng như sấm chấn, vang vọng bãi sông.
Trong giây lát, thanh âm trong Hầu phủ lại truyền ra:
- Lão phu nhân nói, ngài đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, muốn yên tĩnh.
Lễ nghi đã tận, nếu ngươi còn không biết điều, vậy đi chết đi.
Đây là quân lệnh!
- Trấn Bắc quân!
- Trấn Bắc quân!
- Trấn Bắc quân!
Ba tên giáo úy Trấn Bắc quân cầm kiếm nâng lên.
- Tru man!
- Tru man!
- Tru man!

Ba ngàn thiết kỵ đồng thời hô to, khí thế hào hùng, sát khí ngập trời.
Dòng lũ sắt đen ngòm bắt đầu chuyển động, đại địa chỉnh tề rung động, Tấn quốc có quân bộ, Sở quốc có thủy sư, hai chi quân này đều vang danh Đông phương, nhưng chỉ có thiết kỵ Yến quốc, là được cả thế giới công nhận là nhất đẳng!
Nam tử lôi thôi lui sau một bước, lần nữa giơ vò rượu, trút chút rượu còn lại lên mặt.
Rượu ngon, thực sự là rượu ngon.
Đáng tiếc, lại không thể uống nó từ sớm.
Nếu như có thể uống từ sớm, đoán chừng hôm nay hắn sẽ không tới đây, cùng lắm, ngày ngày mua sau, cũng có thể tiêu sầu.
“Ầm!”
Vò rượu bị đập nát.
Mái tóc nam tử lôi thôi bắt đầu phiêu dật bay lên.
Trong mắt đỏ như máu quét qua bốn phía, từng đạo huyết văn hiện lên trên cơ thể, tựa như một đầu hung thú ngủ đông đã lâu nay thức tỉnh!
- Hổ!
- Hổ!
- Hổ!
Trấn Bắc quân đã kết trận xong, hơn ngàn thiết kỵ vòng ngoài tới lui tuần tra, duy trì tốc độ ổn định, vòng trong cứ lấy trăm kỵ làm một trận, từ bốn phương tám hướng xông tới.
Trăm một trận, kỵ binh trong trận như cùng một nhịp thở, mỗi người như hóa thành một cây đao!
Thân hình nam tử lôi thôi bắt đầu gia tộc, chủ động xông tới phương trận gần nhất.
Mà đối diện, kỵ binh Trấn Bắc quân cũng đã xung phong.
“Oanh!”
Nam tử lôi thôi đấm ra một quyền, hơn hai mười tên thiết kỵ đứng mũi chịu sào trực tiếp bị đánh nát, giáp trụ cũng bị đấm thành bánh quai chèo, những kỵ binh còn lại cũng dồn dập thổ huyết.
Đao sắc như chém phải khối đá cứng, lập tức bị mẻ một miếng lớn.
Nhưng, bản thân nam tử lôi thôi, năm tay phải vừa đấm ra cũng bắt đầu rung động, có thể thấy máu tươi ứa ra từ đốt ngón tay.
Mà không chờ hắn thừa cơ nhảy vào trận giết địch, những phương trận còn lại đã tự thúc động chiến mã, bắt đầu chạy tứ tán.
Trốn, đương nhiên không phải là trốn, mà là để phương trận tiếp theo có không gian.
Không chờ nam tử lôi thôi hồi phục khí huyết hỗn loạn trong cơ thể, chi quân trận thứ hai đã xung phong tới!
Nam tử lôi thôi phát ra một tiếng hét dài.
Thân hình lần thứ hai vọt tới.
“Oanh!”
Thân thể của hắn tựa như tinh thiết, trực tiếp đâm vào trong quân trận, đương nhiên trực tiếp đâm xuyên quân trận, hơn hai mười tên kỵ binh ở giữa bị hắn đập tới, thân thể nổ nát, tứ chi gãy vỡ.

- Hổ!
- Hổ!
- Hổ!
Những, làn sóng tiếp theo đã lần nữa tới.
Ầm!
Ầm!
Ầm!

Tám chi quân trận, bị một mình nam tử lôi thôi phá nát.
Xung quanh, tàn chi huyết nhục trải đầy đất.
Mà trên người hắn cũng đã đầy máu tươi, còn có cả chỗ lộ xương trắng.
Nếu lúc bắt đầu, khí thế hắn tựa như cầu vồng, xuyên qua mây xanh, còn lúc này lại có chút khí thế hổ lạc đồng bằng.
Thế nhưng, trong mắt hắn vẫn đỏ au, sự thù hận chưa giảm chút nào.
Cùng lúc đó, thiết kỵ Trấn Bắc quân cũng không vì mấy trăm đồng đội chết trận mà có bất kỳ dao động.
Số quân còn sót lại của tám phương trận bị phá đã lui ra vòng ngoài, bắt đầu tới lui tuần tra chỉnh đốn lại, mà số binh vòng ngoài vốn đang tuần tra, lần nữa kết ra tám cái phương trận.
Một vòng xung phong mới bắt đầu!
Nhưng đúng lúc này, thanh âm già nua trong Hầu phủ lại vang lên:
- Lão phu nhân nói, khanh bản tướng tài, sao lại sính cái dũng thất phu? Lão phu nhân cũng nói, lảo giả Man vương kia cũng không có mấy người dùng được, nếu giờ ngươi ngã xuống ở đây, sau này lão giả kia, còn sống được sao?
Nam tử lôi thôi nghe thế, liền cất tiếng cười to.
Đối mặt với tám cái phương trận lần nữa xông tới, thần sắc không chút sợ hãi, đồng thời thét dài:
- Mỗ chỉ là dã nhân của hoang mạc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.